Ánh mắt Chu Tử Đồng dần dần lạnh xuống: "Bằng không đừng trách tôi không khách khí, hơn nữa tôi cũng không có hứng thú với cái chức vị gia chủ đâu!"
Anh ta nói xong liền đi thẳng về nhà của mình.
Đối với chuyện náo động trong đại sảnh, Chu Tử Đồng nhất định không quan tâm, dù sao hôm nay khi làm xong việc mà Diệp Vô Phong giao cho, anh ta biết mình nhất định phải nói những lời như thế này với nhà họ Chu.
Về phần mấy người Chu Hoa Tang rốt cuộc đang nghĩ gì, anh ta hoàn toàn không muốn biết, chỉ cần không quấy nhiễu đến kế hoạch của anh ta là được.
Mẹ Dung nghe thấy Chu Tử Đồng trở về, nhanh chóng bước tới, rất lo lắng nói: "Tử Đồng, mẹ nghe người ta nói con gây sự với ông chủ hả?"
Chu Tử Đồng gật đầu: "Mẹ Dung, mẹ cứ yên tâm làm việc riêng của mình là được, con sẽ tự lo liệu, hơn nữa, gây sự thì gây sự, mẹ cũng biết vị trí của con trong cái gia đình này là gì mà."
Mẹ Dung lo lắng nói: "Mẹ chỉ là lo lắng bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua cho con, con cũng biết thân phận của mình, hơn nữa những chuyện con làm..."
Chu Tử Đồng biết rằng mẹ Dung đã biết tất cả mọi chuyện, nhưng không bao giờ nói ra hay xen vào việc anh ta đang làm, dù sao thì mẹ Dung vẫn luôn ở trong nhà họ Chu, lúc trước cũng tham gia vào việc xây dựng thương mại của nhà họ Chu, chỉ là sau này vì để chăm sóc cho anh ta nên mới lui về thôi.
Lúc trước mẹ Dung cũng là một người đa mưu túc trí của nhà họ Chu.
Chu Tử Đồng ôm Mẹ Dung vào lòng và nói: "Yên tâm đi mẹ Dung, con biết tất cả những lo lắng của mẹ, nếu không phải vì sự tín nhiệm của đối tác, con cũng không vùng dậy như vậy đâu.”
Mẹ Dung vẫn không yên tâm, thân thể hơi run lên, nhưng vẫn không nói gì.
Chu Tử Đồng bảo mẹ Dung đi nghỉ ngơi, sau khi ăn đồ ăn khuya do mẹ Dung làm, anh ta nhắn một vài tin nhắn trên điện thoại di động của mình, sau đó nằm trên giường ngủ.
Mới sáng sớm đã có hơn chục vệ sĩ vây quanh phòng của Chu Tử Đồng, lúc này Chu Hoa Tang đang nheo mắt nhìn vào trong phòng, ông ta không chút do dự mà vẫy tay với khoảng hơn chục vệ sĩ.
Đây là chuyện của nhà họ Chu, nên không ai biết chuyện gì đã xảy ra ở đây.
Chu Tử Đồng bị vệ sĩ đưa ra ngoài, mẹ Dung van xin hết cách nhưng vô ích, thay vào đó lại bị vệ sĩ đạp ngã xuống đất.
Hai mắt Chu Tử Đồng như muốn nứt ra, nhìn tên vệ sĩ đã đá mẹ Dung: "Con người tao ân oán rõ ràng.
Nếu mày làm gì mẹ Dung của tao, tao sẽ bắt mày trả lại gấp trăm lần!"
Tên vệ sĩ chỉ giễu cợt: "Sắp chết rồi mà còn dám mạnh miệng.
Mày nghĩ đắc tội với gia chủ thì còn sống được sao?"
Một đám vệ sĩ trực tiếp dẫn Chu Tử Đồng tới trước mặt Chu Hoa Tang, Chu Tử Đồng lạnh lùng nhìn Chu Hoa Tang.
Chu Hoa Tang bày ra vẻ mặt bất lực: "Tử Đồng, đừng trách bác.
Muốn trách thì trách những gì cháu đã nsoi thật sự là quá phản nghịch.
Nếu như không trừng phạt đàng hoàng thì nhà họ Chu sẽ bị người ta chê cười."
Chu Tử Đồng chỉ giễu cợt: "Lúc trước ông không có lý do gì để giết tôi, cho nên ông đã chịu đựng như vậy suốt thời gian qua.
Rất vất vả đúng không? Hôm nay cuối cùng tôi cũng để cho ông tìm được cơ hội, chắc ông vui lắm nhỉ."
Chu Hoa Tang khó chịu nói: "Cháu đúng là không hiểu biết gì cả.
Nếu không phải cháu làm ra chuyện này thì sao bác có thể muốn giết cháu chứ?"
Chu Tử Đồng khinh thường nhìn Chu Hoa Tang.
Các vệ sĩ xung quanh lần lượt bao vây Chu Tử Đồng, và một trong những vệ sĩ đã lấy ra một con dao găm.
Đây là muốn giết Chu Tử Đồng trực tiếp ở đây.
"Không chờ được nữa rồi sao? Còn không cần đưa tôi đến một nơi bí mật, mà giết luôn ngay tại đây à?” Chu Tử Đồng lạnh lùng nhìn Chu Hoa Tang.
Chu Hoa Tang thở dài một hơi: "Bác thật sự không biết vì sao cháu lại có thành kiến với bác như vậy, dù thế nào thì bác cũng là bác ba của cháu, sao bác lại không thương cháu được chứ? Chỉ tiếc là cháu ngu xuẩn mất khôn, chú bất đắc dĩ mới làm như vậy thôi.”
Chu Tử Đồng mỉm cười.
Lúc này mẹ Dung đi tới trước mặt Chu Hoa Tang, quỳ trên mặt đất: "Ông chủ, tôi cầu xin ông, ông có thể thả Tử Đồng đi được không, chúng tôi có thể rời khỏi đây, rời khỏi Liêu Tây, thậm chí có thể rời khỏi Hoa Hạ thì chúng tôi cũng nguyện ý, ông bỏ qua cho Tử Đồng được không?"
Chu Hoa Tang nhìn Mẹ Dung cười nhạo: "Bà nói cái gì? Thả nó đi sao? Bà không hỏi xem nó có buông tha cho tôi không, nó đã nói sẽ giết tấ cả những người ngáng đường đó, hiện tại nếu tôi không cản đường nó, chẳng phải nó sẽ giết tôi sao?”
Chu Tử Đồng gật đầu khẳng định: "Đương nhiên, đêm nay nếu tôi bình an vô sự, nhiều nhất tôi sẽ rời khỏi nhà họ Chu, nhưng không ngờ là các người không làm tôi thất vọng.”
Chu Hoa Tang xua tay: "Đừng nói nhảm nữa, mọi người còn phải nghỉ ngơi, chuyện này giải quyết nhanh chóng đi."
Một vệ sĩ tiến đến và giơ con dao găm lên kề vào cổ Chu Tử Đồng.
Mẹ Dung nhanh chóng bước tới và ôm lấy chân vệ sĩ, nhưng đáng tiếc, chỉ cần một cú đá, mẹ Dung đã ngã xuống đất một cách chật vật.
Sát khí trong mắt Chu Tử Đồng càng ngày càng đậm.
Người vệ sĩ đâm con dao găm xuống.
Nhưng lúc này, một viên đá đập vào con dao găm, khiến con dao găm bay ra ngoài.
Chu Tử Đồng không bị thương gì cả.
Các vệ sĩ xung quanh đang rất sửng sốt, không biết chuyện gì đang xảy ra?
Lúc này, cách đó không xa có một giọng nói truyền đến: "Tôi nói quên chuyện này đi, mọi người cảm thấy thế nào? Cho Diệp Vô Phong tôi chút thể diện đi."
Tất cả mọi người đều bị sốc, từ khi nào lại có một người trên cây vậy, bọn họ đều không phát hiện ra.
Và hòn đá vừa rồi đã va vào con dao găm ở khoảng cách mười mét.
Chu Hoa Tang sửng sốt, ông ta chưa từng nghĩ tới Chu Tử Đồng sẽ có người trợ giúp, xem ra người trợ giúp này vẫn là rất lợi hại.
Ông ta cúi đầu chào Diệp Vô Phong: "Không biết người anh em này có nhầm lẫn gì không? Đây là việc của nhà họ Chu chúng tôi, người ngoài can thiệp vào hình như không hay lắm đâu."
Diệp Vô Phong xua tay: "Đừng nói nhảm nữa, tôi đến giúp Chu Tử Đồng, không phải các người muốn giết cậu ấy sao? Vừa hay cậu ấy nói với tôi là phải giết ông."
Sắc mặt Chu Hoa Tang đại biến, nhanh chóng nói với vệ sĩ của mình: "Còn thất thần ra đó làm gì? Mau bảo vệ tao!"
Những vệ sĩ này đều lao về phía Diệp Vô Phong, nhưng khi đến gần Diệp Vô Phong, tất cả vệ sĩ đều dừng bước.
Mặc dù bọn họ có rất nhiều người, nhưng họ không dám tiến lên một chút nào.
Diệp Vô Phong cầm trong tay một khẩu tiểu liên, họng súng chĩa vào bọn họ.
Tất cả vệ sĩ đều đổ đầy mồ hôi trên trán, vì sợ Diệp Vô Phong ra tay, trực tiếp giết chết bọn họ.
Chu Hoa Tang cũng nhìn thấy súng tiểu liên trong tay Diệp Vô Phong, lông tóc nhất thời dựng đứng, duỗi ngón tay ra chỉ vào Diệp Vô Phong: "Người anh em, có chuyện gì từ từ nói, chúng ta đều là người văn minh.
Hơn nữa nếu đánh chết người, lại còn dùng súng giết người, vậy thì sẽ phạm tội lớn, sẽ phải ngồi tù, tệ hơn là sẽ bị xử bắn đấy.".