Thần Cấp Ở Rể


Diệp Vô Phong chỉ đang nghĩ xem nhà họ Nguyên sẽ làm gì tiếp theo.
"Họ chắc chắn không thể đánh bại tôi thông qua các kênh của nhà nước, vì vậy nếu họ muốn đấu với tôi, chỉ có thể là một cạnh tranh không thuộc phía nhà nước.".

Kiếm Hiệp Hay
Diệp Vô Phong nhíu mày, nghĩ xem nhà họ Nguyên có thể làm gì.
"Điều duy nhất Nguyên Húc có thể làm là bắt đầu động thủ với công trường này.

Mới khởi công được mấy ngày, ước chừng không có cách nào bắt đầu động thủ trên công trường."
Diệp Vô Phong không lo lắng về Nguyên Húc, tuy rằng Nguyên Húc rất tàn nhẫn và có chút thông minh, nhưng trước cái chết của con trai mà nói ông ta lý trí, bình tĩnh thì sẽ là nói dối.
Cho dù Nguyên Húc không mất bình tĩnh và tức giận, nhưng thực ra trong lòng ông ta đang rất phẫn nộ, cũng đã muốn giết anh rồi.
Một người thông minh khác trong nhà họ Nguyên đang ẩn giấu khiến Diệp Vô Phong có chút kiêng dè, dù gì thì vụ ám sát kia có thể là do người thông minh đó thực hiện, chắc là đối phương đã giấu nhẹm chuyện này với Nguyên Chẩn, vì vậy khi anh đến nhà họ Nguyên mới không nắm được sơ hở của nhà họ Nguyên.
Diệp Vô Phong muốn tìm ra người thông minh của nhà họ Nguyên kia, nhưng tiếc là hiện tại không có cách nào ép người đó ra được.
Sau cả ngày ký hợp đồng và giải quyết nhiều việc khác nhau, Diệp Vô Phong vẫn ở văn phòng đến khuya, còn Lâm Thư Âm thì về nhà, hôm nay công việc của Lâm Thư Âm tương đối ít, đều là sắp xếp cho người khác làm.
Diệp Vô Phong làm việc đến tận đêm muộn, bấy giờ mọi việc đã xong xuôi, anh duỗi vai và đi xuống.
Nhưng ngay sau đó anh phát hiện ra một người lạ, anh thấy người này hơi dè đặt và nhìn xung quanh một cách thận trọng, như thể anh ta đang làm gì đó.
Anh bước tới, nhìn người công nhân này, người này mới ngoài hai mươi tuổi, vừa đi tới chỗ ở của công nhân, Diệp Vô Phong có chút tò mò, nhưng anh vẫn không đánh rắn động cỏ.
Nhưng mà anh cũng đã nhớ kỹ dáng vẻ của công nhân này rồi.
“Buổi tối không ngủ mà còn đi lang thang, nói không có chuyện gì thì đố ai mà tin.” Diệp Vô Phong lãnh đạm nói.
Về đến nhà đi tắm rửa, trên bàn vẫn còn đồ ăn, vẫn hơi mặn nhưng Diệp Vô Phong không ghét bỏ, dù sao anh cũng biết Lâm Thư Âm cái gì cũng giỏi, nhưng điều duy nhất cô không biết đó là nấu ăn.
Cô đích thân nấu cũng đủ khiến Diệp Vô Phong cảm động rồi, Diệp Vô Phong cũng biết đồ ăn hôm nay ngon hơn ngày hôm qua.
Diệp Vô Phong đi tắm và lên giường, ôm Lâm Thư Âm, Lâm Thư Âm đang ngủ theo thói quen ngả người vào vòng tay của Diệp Vô Phong.
Đây là một hành động theo thói quen!
Ngày hôm sau, tên mập gọi điện thoại đến, Diệp Vô Phong rất vui vẻ, dù sao anh cũng biết mình cuối cùng đã lừa được một người.
Diệp Vô Phong nghe được lời nói thận trọng của tên mập, cười nói: "Đừng căng thẳng, chúng ta tìm một chỗ tán gẫu đi, dù sao nói chuyện qua điện thoại cũng không rõ ràng lắm."
Cuối cùng, hai người hẹn nhau ở quán cà phê dưới lầu khách sạn Cana, cà phê ở quán cà này không tệ, Diệp Vô Phong cảm thấy uống ngon hơn mấy quán khác.
Ít nhất thì cà phê Lam Sơn ở đây là nguyên chất.
Diệp Vô Phong nhìn tên mập có phần kiềm chế, mỉm cười nói: "Đừng căng thẳng, anh biết đấy, chúng ta đang bắt đầu kinh doanh, chúng ta đang giúp Liêu Tây trở lại như trước.

Bất cứ điều gì anh làm đều đúng cả."
Tên mập có chút lo lắng nói: "Thực ra tôi chỉ lo lắng về kết quả cuối cùng của cuộc đối đầu giữa chúng ta với nhà họ Nguyên.

Dù sao thì, như anh biết đấy, nhà họ Nguyên đã một tay che trời ở Liêu Tây rồi, ngay cả phía chính phủ cũng phải cho họ chút mặt mũi."
Diệp Vô Phong lắc đầu nói: "Anh sai rồi.

Trên thực tế, hiện tại chính phủ đứng về phía chúng ta."
Tên mập nhìn Diệp Vô Phong có chút tò mò, Diệp Vô Phong cười nói: "Tôi không thể nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng tôi có thể nói cho anh biết, lần này, trong cuộc đấu giữa công ty Hoa Cường và nhà họ Nguyên, phía chính phủ đang đứng về phía chúng ta."
Tên mập trầm mặc một hồi, sau đó nhanh chóng nói: "Đừng nói với tôi anh là thành viên của chính phủ nhé?"
Diệp Vô Phong ngoắc ngoắc ngón tay: "Coi như anh thông minh, bị anh đoán đúng rồi, không ai, anh đoán không sai, tôi là thành viên của chính phủ, về phần thuộc ban ngành nào thì tôi không thể nói được…”
Tên mập cúi đầu thì thào nói: "Kỳ thực loại chuyện này rất dễ đoán, nhưng tôi không dám tiếp tục đoán, trước đây tôi cũng đoán được những thứ này, bố tôi luôn dạy rằng mấy chuyện này cứ biết trong lòng là được, không nên quan tâm."
Diệp Vô Phong lúc này mới nhận ra tên nhóc này chỉ có vẻ ngốc nghếch bề ngoài, nhưng thật ra tâm tư rất khéo léo.
Diệp Vô Phong cười nói: "Vậy anh có thể đoán được thân phận của tôi không, yên tâm, hiện tại bố anh không có ở đây, tôi chỉ muốn biết anh có thể đoán được bao nhiêu thôi."
Tên mập suy nghĩ một chút rồi nói: "Vừa rồi anh thừa nhận mình là người của chính phủ, nhưng phía chính phủ ở Liêu Tây sẽ không bao giờ gây gổ với nhà họ Nguyên, vậy thì thân phận của anh có thể là tổ điều tra ở bên trên cử xuống."
Diệp Vô Phong không phủ nhận hay thừa nhận, anh chỉ tiếp tục nhìn tên mập, tên mập dường như đã đi vào trạng thái xuất thần.
Anh ta chỉ đang nói về những gì anh ta suy đoán.
"Theo tôi biết, nếu là tổ điều tra khác, vậy thì khi tiến vào Liêu Tây chúng tôi đều sẽ nghe tiếng gió, nhưng đến nay chúng tôi cũng không có tin tức gì, vậy thì tổ điều tra của anh rất mạnh, kết quả là có thể nên đến từ cục Hồng Thuẫn.”
Sau khi tên mập nói xong, Diệp Vô Phong cảm thấy tên mập còn rất có tiềm năng phát triển, chỉ là ngoài mặt thì cộc lốc, nhưng đầu óc lại thông minh như vậy, nếu không phải gặp tên mập lần này, thật sự là sẽ không thể biết tên này có thiên phú như thế.
Tên mập chỉ thờ ơ nói: "Nếu anh đã là người của Cục Hồng Thuẫn, vậy nên ý nghĩa của việc đến Liêu Tây lần này cũng rất rõ ràng.

Cục Hồng Thuẫn chỉ do người đứng đầu khống chế, người đứng đầu muốn tiêu diệt nhà họ Nguyên, nên mới có thể cho các anh tới đây."
Diệp Vô Phong gõ bàn, muốn khiến tên mập hoàn hồn lại, anh cảm thấy nếu để cho rên mập tiếp tục nói, không chừng anh ta sẽ đoán ra được âm mưu kinh thiên động địa luôn.
Tất nhiên anh không muốn tên mập biết về những điều như thế.
Anh nói: "Được rồi, tôi biết anh lợi hại, nếu cứ đoán nữa thì chắc mặt trời sẽ xuống núi luôn đấy."
Lúc này tên mập cũng hồi phục tinh thần, vẻ mặt trở nên rất chất phác và thành thật.
“Ngại quá, không ngờ lại nói nhiều như vậy.” Tên mập xin lỗi.
"Sao anh lại xin lỗi? Tôi không cần lời xin lỗi của anh, chỉ là lúc trước khi gặp anh, anh cũng không phải có gương mặt thế này, không phải anh oai lắm sao, còn nói đi theo anh sẽ có tiền đồ vô lượng, sao bây giờ lại lúng túng thế này?” Diệp Vô Phong tò mò hỏi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui