Vậy là nhà họ Nguyên vẫn chưa thực sự động thủ, dù có động thủ thì cũng chỉ là gây ra một chút rắc rối mà thôi, nhà họ Nguyên cũng muốn ép buộc công ty Hoa Cường thông qua các biện pháp thương mại.
Về phần bọn sát thủ nước ngoài lại tiến vào Hoa Hạ, ngay cả Du Kinh Hồng cũng có chút kinh ngạc, dù sao bọn sát thủ quốc tế đều biết Hoa Hạ rất nghiêm khắc đối với loại chuyện này, cũng không có cách nào để bọn họ dễ dàng thông qua hải quan.
Một khi sát thủ vào hải quan, danh tính của hắn sẽ bị phơi bày trong mắt Cục Hồng Thuẫn trước tiên.
Cục Hồng Thuẫn được thành lập nhằm mục đích bảo vệ Hoa Hạ khỏi bị xâm lược bởi các thế lực trong và ngoài nước.
Sau khi rời khỏi công trường và đến nội thành, anh nhanh chóng tìm được dấu vết của Liễu Thuận, anh đi theo Liễu Thuận đến một quán bar, khi nhìn thấy Liễu Thuận và những người khác đang uống bia với nhau, anh mới bình tĩnh tìm một chỗ ngồi xuống.
Chờ khi Liễu Thuận uống hết ly bia và tách khỏi hội bạn, Diệp Vô Phong mới tìm đến một người bạn của Liễu Thuận.
Văn Phong không ngờ mình ở trong quán bar còn bị chặn lại, hắn cười nhẹ: "Người anh em, có phải anh tìm nhầm người rồi không, tôi không biết anh."
Diệp Vô Phong thờ ơ nói: "Ở đây tôi có một vụ làm ăn muốn hợp tác với anh, nhưng không biết anh có dám nhận hay không."
Văn Phong cau mày: "Thật xin lỗi, tôi không biết anh đang nói cái gì, cũng không biết anh muốn làm ăn gì."
Diệp Vô Phong vẫn rất bình tĩnh: "Năm trăm vạn, việc làm ăn này rất đơn giản, chỉ cần thành công, thì ít nhất anh cũng sẽ kiếm được năm trăm vạn."
Văn Phong suy nghĩ một chút, nhưng vẫn hơi nghi ngờ nhìn Diệp Vô Phong: "Tôi không biết anh đang nói chuyện làm ăn gì, nhưng hiện tại anh cản đường của tôi, nếu như không tránh ra, tôi sẽ gọi an ninh của quán bar tới."
Diệp Vô Phong đặt lên bàn một tấm thẻ: "Đây là một trăm vạn, tiền đặt cọc."
Tầm mắt của Văn Phong rơi vào tấm thẻ ngân hàng, tuy rằng không biết trong thẻ ngân hàng có một trăm vạn hay không, nhưng chỉ cần cầm trên tay thì biết thôi.
Hơn nữa hắn luôn cảm thấy Diệp Vô Phong sẽ không lừa dối mình.
Văn Phong nhìn Diệp Vô Phong, đầu tiên là khó khăn rời mắt khỏi thẻ ngân hàng: "Anh nói muốn làm ăn với tôi, nhưng tôi muốn biết anh làm ăn kiểu gì?"
Diệp Vô Phong cười cười: "Vừa rồi tôi thấy anh rất thân với thế hệ giàu có thứ hai của công ty Phúc Dương, chắc là anh ta sẽ tin anh đúng không?"
Vẻ mặt Văn Phong thay đổi, anh ta không ngờ Diệp Vô Phong thật sự muốn động đến công ty Phúc Dương, tuy rằng ở Liêu Tây hắn làm ăn phát đạt, mở quán bar có thu nhập khá, nhưng nếu gây trở ngại cho công ty Phúc Dương, vậy thì anh ta không có cách nào lăn lộn ở Liêu Tây nữa.
Cho nên hắn hoàn toàn không dám nhận chuyện làm ăn của Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong cười nói: "Đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ không hại anh, tôi chỉ muốn anh giúp tôi lấy hàng từ công ty Phúc Dương thôi."
Văn Phong cau mày: "Nếu chỉ muốn lấy hàng thì anh có thể tự mình nói chuyện với Liễu Trạch là được rồi, tại sao cần phải thông qua tôi?”
Diệp Vô Phong bất đắc dĩ nói: "Tôi từng đắc tội Liễu Trạch, nếu tôi nói chuyện với ông ta thì nhất định sẽ thất bại, dù sao Công ty Phúc Dương cũng không thiếu khách hàng như chúng tôi, nhưng chúng tôi lại rất thiếu nguồn hàng của Công ty Phúc Dương."
Văn Phong nghe vậy cũng hơi tin tưởng, quan trọng nhất chính là khóe mắt của anh ta không hề rời khỏi thẻ ngân hàng trên bàn.
Thẻ ngân hàng này có một trăm vạn trong đó.
Và anh ta biết rằng vẫn còn bốn trăm vạn, nếu mọi chuyện thực sự xong xuôi, thì tất nhiên anh ta có thể nhận đủ số tiền.
Năm trăm vạn đã là thu nhập của anh ta trong hai năm sau khi điều hành quán bar này ổn định, có thể là hơn hai năm nữa, công việc làm ăn của anh ta ở quán này lúc nào cũng lên xuống, đều là nhờ một số bạn bè hỗ trợ.
Cho nên hắn đang suy nghĩ vấn đề này, Diệp Vô Phong chỉ ở bên cạnh chờ đợi, dù sao anh cũng không vội, anh biết tình huống bây giờ là như thế nào.
Văn Phong đồng ý chỉ là vấn đề thời gian, không cần lo lắng chút nào.
Chỉ cần có sự giúp đỡ của Văn Phong, hợp đồng với công ty Phúc Dương sẽ có thể giành được.
"Vừa rồi tôi có nghe được một chút cuộc nói chuyện của anh và Liễu Thuận.
Tôi biết gần đây anh ta đang muốn chứng tỏ bản thân trước mặt bố mình, hiện tại chính là một cơ hội.
Anh nên biết rằng đây là đôi bên cùng có lợi.
Tôi có thể có được vật liệu xây dựng mà tôi muốn, Liễu Thuận có thể thể hiện sức mạnh của mình trước mặt bố mình.
Anh đã đồng thời giúp cả hai chúng tôi, tất cả chúng tôi sẽ rất biết ơn anh."
Diệp Vô Phong nhìn Văn Phong, sau khi Văn Phong nghe xong, hắn cảm thấy những gì Diệp Vô Phong nói là có lý, nhưng hắn lại nghĩ mình nên thận trọng hơn.
Diệp Vô Phong một tay chống lên bàn, vừa che thẻ ngân hàng, vừa nhìn quầy bar cười nói: "Quán bar này hẳn là của anh nhỉ? Vừa rồi tôi tính toán sơ qua, loại quán bar nhỏ này thì một năm có khi còn chưa kiếm được hai trăm vạn nhỉ.”
Văn Phong không hề phủ nhận, dù sao hắn cũng biết thân phận quán bar của mình.
Thậm chí có thể còn tệ hơn.
Diệp Vô Phong cười nói: "Và bây giờ anh có thể kiếm được năm trăm vạn mà không vi phạm nguyên tắc của chính mình và không phản bội Liễu Thuận, thậm chí anh còn giúp đỡ bạn bè của mình, hà cớ gì mà không làm loại chuyện này chứ?"
Văn Phong nghe vậy, có chút động tâm, Diệp Vô Phong cất thẻ ngân hàng đi: "Thật ra, tôi không vội.
Nếu anh còn chưa quyết định được thì tôi sẽ cho anh thời gian suy nghĩ."
Văn Phong lúc này vẫn chưa hạ quyết tâm, nhưng khi Diệp Vô Phong quay người lại, anh ta nhanh chóng nói: "Tôi có thể giúp anh, nhưng trước tiên anh phải đặt cọc hai trăm vạn cho tôi!"
Diệp Vô Phong quay đầu nhìn Văn Phong: "Thành giao."
Chuyển tiền xong, Diệp Vô Phong cười nhẹ: "Tôi sẽ chờ tin vui của anh."
Văn Phong lúc này mới có chút tò mò: "Anh đưa tiền cho tôi dễ dàng như vậy, không sợ tôi trực tiếp rời khỏi nơi này, hay là để cho bảo vệ ném anh ra ngoài rồi quỵt nợ à?"
Diệp Vô Phong cười ha hả liếc Văn Phong: "Anh có thể thử, nhưng hậu quả thế nào thì tự anh chịu trách nhiệm đấy."
Nói xong lời này, Văn Phong chỉ cảm thấy ớn lạnh cả người, luôn cảm thấy cái liếc mắt vừa rồi của Diệp Vô Phong rất chấn động, dường như có sát ý.
Hắn cảm thấy hơi ớn lạnh sau gáy.
Hắn rụt cổ lại, nhanh chóng lấy điện thoại ra, lúc này Diệp Vô Phong mới nói: "Hiện tại tôi muốn anh đứng tên mua những vật liệu xây dựng này."
Văn Phong nhanh chóng nói: "Làm sao có thể chứ? Liễu Thuận biết tôi không cần những thứ này, nếu mua về không phải sẽ càng khiến cậu ta nghi ngờ sao?"
Diệp Vô Phong cười nói: "Không thành vấn đề, chỉ cần nói anh là người trung gian, lúc đó tôi sẽ cho anh một tên công ty, sau đó anh nhân danh công ty này ký hợp đồng với công ty Phúc Dương là được."
Văn Phong suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng đồng ý.
Hắn gọi cho Liễu Thuận, nhanh chóng kết nối.
"Alo, lúc nãy tôi trả tiền đồ uống rồi mà, tên nhóc cậu đừng nói tôi chưa trả đấy nhé." Liễu Thuận nói nhanh..