Văn Phong tức giận nói: "Tôi không nói chuyện này, cậu về trước đi, tôi có một chuyện làm ăn lớn muốn nói với cậu."
"Việc làm ăn lớn ư? Quán bar của cậu nhỏ như thế mà." Liễu Thuận khinh thường nói.
Văn Phong nhìn về phía Diệp Vô Phong, chỉ thấy trên bàn có chữ “một tỷ” viết bằng rượu, Văn Phong kinh ngạc nhìn Diệp Vô Phong, tuy rằng hắn không tin Diệp Vô Phong, nhưng vẫn kiên trì nói: " Dự án này cả tỷ luôn đấy, nếu cậu không đến cũng không sao, tôi sẽ tìm một công ty xây dựng khác.”
Sau khi nghe xong, Liễu Thuận cảm thấy có cái gì đó kỳ quái, nhưng cũng không biết kỳ quái ở chỗ nào, chỉ có thể nói: "Được rồi, cậu vẫn ở quán bar sao? Bây giờ tôi sẽ đến tìm cậu."
Diệp Vô Phong nhìn Văn Phong cúp điện thoại, sau đó cười nói: "Tôi đã gửi văn kiện của công ty cho anh rồi, anh cứ xem qua đi, nếu muốn hợp đồng, tôi sẽ trực tiếp gởi fax cho anh."
Văn Phong kinh ngạc nhìn Diệp Vô Phong: "Ý của anh là tối hôm này hợp đồng sẽ được ký kết ư?"
Diệp Vô Phong gật đầu: "Nếu có thể ký vào tối hôm nay là tốt nhất, nhưng nếu không ký được thì cứ đợi đến ngày mai, dù sao tôi cũng không vội."
Văn Phong thở phào nhẹ nhõm, nhưng hắn biết nếu tối nay ký hợp đồng luôn thì có cảm giác âm mưu quá lớn.
Phải có những động cơ thầm kín khi muốn ký vội vàng như vậy.
Diệp Vô Phong nhìn thời gian: "Liễu Thuận sắp tới rồi, tôi tránh trước đây."
Văn Phong gật đầu: "Đến lúc đó có thể thành công hay không, năm trăm vạn sẽ là của tôi, nhớ kỹ đấy."
"Nếu không thành công, tôi sẽ cho anh một trăm vạn, nhưng tôi sẽ không đưa bốn trăm vạn còn lại, chuyện này anh cũng hiểu rõ mà." Diệp Vô Phong cười nói.
||||| Truyện đề cử: Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn |||||
Văn Phong chỉ có thể im lặng, dù sao hắn cũng biết nếu chuyện này không thành, Diệp Vô Phong vẫn có thể đưa ra bốn trăm vạn nữa thì đúng là bị bệnh tâm thần.
Việc kinh doanh không thể thực hiện được, và tất nhiên người trung gian như anh ta không thể kiếm được nhiều tiền như vậy.
Vừa rồi anh ta chỉ tùy tiện nói một câu thôi.
Diệp Vô Phong lên lầu, còn Liễu Thuận thì từ bên ngoài đi vào, vừa đi vào liền ngồi xuống bên cạnh Văn Phong: "Văn Phong, tôi thấy cậu đang thiếu đánh đúng không? Vừa rồi tôi còn ở đây thì cậu không nói gì, tôi vừa về đến nhà thì cậu nói có mối làm ăn lớn.”
Văn Phong bất đắc dĩ: "Cái này tôi mới có được thôi.
Tôi coi như là người trung gian, nhưng số tiền trên hợp đồng dự án là một tỷ tệ, cậu có muốn ăn không?"
Liễu Thuận sau khi nghe xong liền bỏ đi bộ dạng uy nghiêm, kinh ngạc nhìn Văn Phong: "Văn Phong, tôi không nhìn ra tên nhóc như cậu còn có thể gặp được một người bạn như vậy đấy? Nhưng là công ty gì? Sao tôi không biết?"
Tất nhiên Liễu Thuận sẽ rất thận trọng trong kinh doanh, cho dù là trước mặt bạn bè, anh ta cũng sẽ không mất cảnh giác.
Văn Phong cũng biết chuyện này, nên đã nói ra tất cả thông tin về công ty mà Diệp Vô Phong đưa cho mình, còn Liễu Thuận thì hít một hơi: "Tại sao tôi không biết có một công ty tên là Sùng Sinh ở Liêu Tây nhỉ?"
Văn Phong tò mò hỏi: "Làm sao có thể chứ? Đây không phải là công ty Sùng Sinh đăng ký ở Liêu Tây sao? Và thời gian đăng ký là hai năm trước."
Liễu Thuận khinh thường nói: "Chắc là công ty nhỏ nào đó, cho nên có khi hợp đồng một tỷ này là giả đấy."
Văn Phong kinh ngạc nhìn Liễu Thuận: "Cậu chắc chắn như vậy sao?"
Liễu Thuận gật đầu: "Một công ty nhỏ như vậy làm sao có thể cùng lúc xuất quỹ một tỷ nhân dân tệ? Chắc là mấy tên lừa bịp thôi.
Tôi đã thấy loại chuyện này rất nhiều ở công ty Phúc Dương rồi."
Văn Phong chỉ có thể bất lực nói: "Quên đi, tôi còn tưởng rằng có thể giúp cậu, dù sao không phải gần đây cậu đang tìm cơ hội thể hiện bản thân sao? Hiện tại vất vả lắm mới có cơ hội như thế, vậy mà lại là giả."
Liễu Thuận nghe lời này xong thì cau mày, cuối cùng hỏi: "Cậu biết công ty này sao?"
Văn Phong suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi biết ông chủ của công ty họ.
Ông chủ rất hào phóng, trước đó khi tôi giúp anh ta làm trung gian, phí dịch vụ đã lên tới trên một trăm vạn."
Liễu Thuận càng thêm khó hiểu: "Hào phóng như vậy à?"
Văn Phong gật đầu: "Đúng vậy, chỉ là lúc đó bọn họ không cần vật liệu xây dựng, hiện tại lại cần vật liệu xây dựng, chính vì vậy tôi mới nghĩ tới cậu."
Liễu Thuận vẫn đang suy nghĩ.
Văn Phong đẩy vai Liễu Thuận: "Không phải cậu là tổng giám đốc công ty Phúc Dương sao? Nếu đàm phán được đơn hàng tiền tỷ này, không phải chứng tỏ cậu rất có năng lực sao?"
Liễu Thuận rất vui khi nghe điều này, tất nhiên anh ta vì loại chuyện này nên mới làm việc chăm chỉ như thế.
Thậm chí đến một thị trấn nhỏ như vậy để chạy việc vặt cho Nguyên Phong, cũng là để có thể có mối quan hệ thân thiết hơn với nhà họ Nguyên và nhận được nhiều tài nguyên hơn từ nhà họ Nguyên.
Tiếc là bây giờ nhà họ Nguyên và công ty Hoa Cường đang giao tranh kịch liệt đến mức không thể quan tâm được lục đục nội bộ, kẻ nào dám làm loạn bây giờ thì nhà họ Nguyên sẽ gây khó dễ.
Anh ta biết điều này.
Cho nên anh ta còn đang do dự, Văn Phong cũng không vội, hắn biết nếu như vội vàng, Liễu Thuận sẽ phát giác ra thủ đoạn âm mưu gì đó.
Hắn cho rằng chỉ cần Diệp Vô Phong che giấu chuyện quá khứ, công ty này là thật, quan trọng nhất là có thể lấy đủ tiền, đó sẽ là kết quả tốt nhất.
Về phần Diệp Vô Phong có hay không cũng như nhau.
Diệp Vô Phong ngồi trên sô pha lầu hai uống rượu, trên mặt nở nụ cười nhẹ, anh biết chuyện này là một màn kịch.
Liễu Thuận lúc này đã do dự rồi, nhưng Diệp Vô Phong vẫn rất tin tưởng vào dự án một tỷ này, ít nhất anh biết Liễu Thuận hiện tại rất cần một đơn hàng lớn như vậy.
Nếu không, anh ta sẽ không đến đây tìm Văn Phong để uống rượu nói nên nỗi niềm.
Quả nhiên, không bao lâu sau, Liễu Thuận nghiến răng nghiến lợi nói: “Được rồi, tôi tin cậu, nhưng để an toàn, tôi cần hắn đích thân ký hợp đồng với tôi, đồng thời trả một khoản tiền đặt cọc."
Văn Phong gật đầu: "Đương nhiên chuyện này không thành vấn đề.
Bất cứ lúc nào tôi cũng có thể liên hệ với anh ta, sau đó các người có thể bàn bạc cụ thể."
Liễu Thuận cười nói: "Văn Phong, cậu kiếm được bao nhiêu từ đơn hàng này? Có nên chia cho tôi một phần không?"
Văn Phong nhìn Liễu Thuận cười khổ: "Cậu có thể ở đây uống rượu thoải mái."
Nghe vậy, Liễu Thuận bật cười: "Tôi chỉ là nói lung tung thôi, cậu cho rằng tôi quan tâm đến phí trung gian của cậu sao? Để tôi nói cho cậu biết, nếu như dự án tiền tỷ này thật sự thông qua, thì phí trung gian của cậu chỉ là tiền tiêu vặt đối với tôi thôi."
Văn Phong mỉm cười gật đầu, đương nhiên không muốn cùng Liễu Thuận thảo luận nhiều về phí trung gian.
Liễu Thuận vui vẻ nói: "Vậy ngày mai cậu mời anh ta đến phòng làm việc của tôi, trong văn phòng nói chuyện sẽ tốt hơn."
Văn Phong đương nhiên cũng rất vui vẻ: "Được, tôi sẽ thông báo cho anh ta.".