Thiên hạ chưa lo đã phải lo.
Thiên hạ đều vui mới có thể vui.
Trong lòng Tiêu Thu Thủy dâng lên một luồng nhiệt huyết, không khỏi cũng muốn quỳ xuống trước mặt Địch đại phu nhân.
Lão phu nhân bỗng nghiêm mặt nói:
- Không được: Hán Thần(*) cũng chẳng hơn thường dân. Nó và các vị đều giống nhau, đều muốn góp chút sức lực cho dân cho nước. Nó chỉ là một người dân Đại Tống đường đường chính chính, đại chí của nó cũng chính là đại sự trong lòng mọi người, còn phải nhờ chư vị hợp lực giúp đỡ. Người nó cần là đại trương phu biết vì dân vì nước, là huynh đệ tốt có trung có dũng, chứ không phải loại nô tài vong quốc quỳ gối vẫy đuôi!
Vị lão phu nhân này chính là mẹ nuôi của Địch Thanh.
Địch Thanh từ nhỏ đã không còn cha mẹ, đều nhờ vị lão phu nhân này coi Địch Thanh như con đẻ, vất vả khổ cực nuôi nấng dạy dỗ mới có thể trưởng thành. Địch Thanh coi bà như mẹ ruột, tận hết đạo hiếu.
Cùng năm đó, Nùng Trí Cao ở châu Quảng Nguyên gây loạn tại Quảng Nam, một đường tấn công, đoạt được Ung Châu, lại tiến binh dọc theo sông Tây Giang, thế như chẻ tre, liên tiếp phá chín châu, hơn nữa còn bao vây cứ điểm quân sự quan trọng phía nam Đại Tống: Quảng Châu.
Nùng Trí Cao dẫn man binh tràn qua các nơi, đốt phá chém giết, gian dâm cướp đoạt, chẳng từ một việc gì, một dải Quảng Nam, tiếng than dậy đất, bị vó sắt chà đạp thảm thiết.
Tống Nhân Tông trước sau phái quan văn Dương Bại, Dư Tĩnh, Tôn Hà chỉ huy đại quân, tới Quảng Nam thảo phạt quân giặc, nhưng vì triều Tống nhiều năm bỏ bê võ bị, đều thảm bại mà về. Nùng Trí Cao thừa thắng truy kích, rất nhiều quan binh các châu quận đều chỉ nghe tiếng là chạy, Nùng Trí Cao liên tiếp thắng lợi, thanh thế càng vang dội.
Đúng vào thời khắc nguy cấp đó, Địch Thanh vừa đẩy lùi quân Tây Hạ xâm phạm lại chủ động đứng ra xin hạ chỉ để ông mặc giác ra trận, xuất quân bình loạn. Hai quân giao chiến, các lộ hào kiệt Lưỡng Quảng đều đóng góp không ít công sức, vì thế được dân bản xứ tôn làm anh hùng, đối với Địch Thanh giải cứu muôn dân trong nước sôi lửa bỏng, yên dân giữ nước lại càng như cha mẹ tái sinh, mang ơn trọn đời.
Nùng Trí Cao thấy Phạm Trọng Yêm đốc quân, Địch Thanh cầm binh, sĩ khí như cầu vồng, hơn nữa còn nhanh chóng thu phục đất cũ, quân dân một lòng, hắn biết khó mà địch lại, liền treo thưởng lớn, hứa rằng: Ai có thể ám sát Địch Thanh, giết chết Phạm Trọng Yêm, ngày sau nếu có thể làm vương phía nam sẽ phong làm “Bảo quốc quân”, ngoài ra còn phong là “Thiên hạ binh mã đại nguyên soái”, thống lĩnh anh hùng hảo hán hai đường thủy bộ, nhận được đủ mọi công danh lợi lộc.
Phản quân lấy đó làm lệnh, sai người của Quyền Lực bang và Chu đại thiên vương, động dụng nhân vật lục lâm hai đường thủy bộ tương trợ.
Một đám lãnh tụ Quyền Lực bang lấy Lý Trầm Chu, Triệu Sư Dung làm chủ, đều không chịu trực tiếp xuất binh đối kháng đại quân Địch Thanh, nhưng lại ngầm phái cao thủ trong bang, bắt cóc Địch đại phu nhân, lấy đó để uy hiếp Địch Thanh, làm ông ta ném chuột sợ vỡ đồ, hơn nữa còn ép ông từ quan xuất ngũ, đổi thành một gã quan ngu tướng hèn khác, không đủ uy nhiếp.
Mặc dù bọn chúng có tính toán nhưng các nhân sĩ chính nghĩa của võ lâm bạch đạo đã hộ tống Địch đại phu nhân tới Hoán Hoa kiếm phái trước, không để độc kế của man binh thành sự thực.
Đây là tiền nhân hậu quả vì sao Địch đại phu nhân tạm thời ở trong Hoán Hoa kiếm phái.
Địch đại phu nhân nói tiếp:
- Thanh nhi chiến đấu ở Quảng Nam, bình loạn tặc đảng, Nùng Trí Cao muốn bắt lão thân và con dâu, làm loạn ý chí tác chiến của Thanh nhi. Ta và con dâu một tới Thành Đô, một đi Khai Phong. Ta đã tới tuổi này rồi, sống chết cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, chỉ sợ làm loạn đấu chí của Thanh nhi, dù thế nào cũng phải thoát khỏi ma chưởng của kẻ gian.
Tiêu Tây Lâu than thở:
- Địch tướng quân giết địch vì nước, liên lụy đến lão phu nhân. Chúng tôi không phải quân nhân, tự tiện bảo hộ lão phu nhân nhưng lại làm phu nhân phải kinh sợ, thật là hổ thẹn!
Địch đại phu nhân đáp:
- Tiêu đại hiệp khác khí rồi, quấy rầy quý phái, khiến cho Quyền Lực bang dốc quân xâm phạm, sinh linh đồ thán, đó là tội nghiệt của lão thân.
Tiêu Tây Lâu nghiêm mặt nói:
- Đại tướng phân xông pha sa trường, tại hạ không bằng một phần vạn, bảo vệ lão phu nhân là việc nghĩa không thể chối từ. Chỉ cần tại hạ còn một hơi thở, tất sẽ liều cả tính mạng, chỉ là... Chỉ là đám người tới xâm phạm này tuyệt không tầm thường. Quyền Lực bang ngoài câu kết với giặc cướp Tây Hạ, còn ngầm tư thông với đám gian tướng Lữ Di Giản, thực lực thâm hậu.
Địch đại phu nhân thở dài:
- Đúng thế. Trên đường đi, ta cũng bị mai phục liên tiếp, chỉ hận thân không một nghệ, nếu không cũng muốn giết mấy tên giặc bán nước… Cả quãng đường đều nhờ thím Trương bảo vệ chu đáo.
Tiêu Tây Lâu khổ sở nói:
- Bẩm báo đại phu nhân… Thím Trương… Thím Trương vừa mới bị kẻ khác giết chết…
Địch đại phu nhân “a” một tiếng, mấy người Tiêu Tây Lâu đứng dịch sang hai bên, lão phu nhân liền nhìn thấy thi thể dù chết vẫn không ngã xuống của Trương Lâm Ý.
Địch đại phu nhân khẽ run rẩy, Tiêu phu nhân vội vã nâng đỡ, nói:
- Vừa rồi tôi ở bên trong, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng rút kiếm, do bảo vệ lão phu nhân, không dám rời phòng, chẳng ngờ….
Trong mắt lão phu nhân ngấn lệ nhưng cô hết sức để không rơi xuống, một lúc sau mới nói:
- Thím trương không phải phụ nữ, ta đã biết trước. Ông ấy là anh em kết nghĩa của Địch Thanh, cố ý cải trang để bảo vệ ta, yêu cầu ta gọi ông là “thím Trương”.
- Cái mạng già này của ta cũng chẳng đáng gì, nhưng nếu ta chết, Thanh nhi sẽ cảm thấy nó làm liên lụy tới lão thân, chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến đấu chí của nó.
- Còn nhớ khi phiên tướng Tây Hạ sai người tới báo, Thanh nhi bị giết, ta và con dâu đều không rơi một giọt nước mắt, không phải không sợ, mà là không tin. Non sông chưa yên Địch Hán Thần sẽ không chết, cũng không thể chết!
- Nhưng nếu man binh bắt được ta, ta sẽ không để bọn chúng đưa ta còn sống đến trước tiền tuyến. Ta dù chết cũng không làm loạn tâm chí Thanh nhi, càng không thể làm con tin để chiêu hàng quân Tống!
Địch đại phu nhân chậm rãi nói từng lời, chỉ có mấy câu, Tiêu Thu Thủy cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, hô lớn:
- Địch đại phu nhân, chúng tôi tuyệt không để người rơi và tay kẻ địch!
Địch đại phu nhân liếc nhìn Tiêu Thu Thủy, ánh mắt uy nghiêm mà hiền từ, nói:
- Đứa bé ngoan! Thanh nhi bây giờ chắc đang ở Côn Lôn quan, nếu không ngươi thật sự nên gặp nó một lần!
Câu nói này như tiếng sấm nổ vang trong lòng Tiêu Thu Thủy, biến thành một con rồng sét bay lượn giữa chín tầng trời.
Gặp Địch Thanh!
Gặp Địch Thanh là tâm nguyện cả đời của Tiêu Thu Thủy!
.... Thiên hạ chưa lo đã phải lo.
Trong lúc này, khắp cả triều đình đều có một xu hướng gọi là “Chứng sợ quân nhân”. Nguyên nhân chủ yếu là vì: triều Tống thành lập bắt đầu từ việc Triệu Không Dẫn được quân sĩ ủng hộ, khoác áo hoàng bào mà cướp thiên hạ của mẹ góa con côi. Do đó hắn cùng con cháu đều sợ bị quân lính lật đổ giống như vậy, chỉ có thể vĩnh viễn bài trừ quân nhân, không cho tham dự quân cơ, mỗi khi biên cương gặp chuyện là lại giao cho văn thần chỉ huy binh mã, dẫn đến việc quân đội ngoài mạnh trong yếu, quân bị sơ sài.
Có điều, một khi thật sự gặp chuyện chiến sự, đám quan văn lời lẽ hùng hồn nhưng chỉ biết điều binh trên giấy làm sao có thể đảm đương nổi! Xông pha quân mã, quyết chiến sa trường vốn không phải việc của kẻ nho sinh. Lúc này Địch Thanh chỉ dùng một nhóm quân, lập nên chiến công, khi lâm trận thì đeo mặt nạ đồng, tóc xõa ngang vai, cưỡi chiến mã, cầm trường thương, thân tiên sĩ tốt, tiến thẳng trận địch, không ai ngăn nổi, toàn thân bị thương không đếm nổi nhưng chưa bao giờ lấy đó để lòe người, nửa đời lập công vô số, chẳng cần tự khoe.
Địch Thanh sau khi lập công thành danh, trên mặt còn có chữ xăm lúc mới nhập binh, Tống đế thấy vậy bèn lệnh cho ông dùng thuốc xóa xăm.
Nhưng Địch Thanh lại chỉ mặt mình mà nói:
- Bệ hạ lấy quân công mà cất nhắc thần, chưa từng hỏi đến gia thế. Thần sở dĩ có được ngày hôm nay đều nhờ chữ xăm này ước thúc. Thần xin được giữ nó để khích lệ sĩ tốt, không dám phụng chỉ.
Ông dùng đó điều biểu đạt thái độ, ý là mãi ở trong quân, không hề hai lòng.
Nhờ Phạm Trọng Yêm chỉ dẫn, Địch Thanh chăm đọc binh pháp, nắm được yếu lĩnh, khi giao chiến với quân Tây Hạ đang xâm phạm Duyên Châu, quân đội nghênh chiến của Địch Thanh có rất ít binh mã, lực lượng lược chênh lệch, ở vào thế yếu, vậy mà Địch Thanh lại dùng trận pháp thủ thắng.
Ông không hề sợ địch đông ta ít, dùng kỳ binh thắng địch. Trước tiên ông lệnh cho toàn quân bỏ hết cung nỏ, tay cầm đoản binh, lại bí mật hạ lệnh thay đổi tín hiệu trống trận, hạ lệnh khi nghe thấy tiếng trống thì dừng lại không tiến, tiếp tục nghe thấy thì lùi lại về sau, đến khi tiếng trống dứt mới xông đến chỗ quân địch. Khi hai quân tiếp chiến, quân Tây Hạ thấy quân Tống không ngờ lại nghe trống mà dừng, thậm chí còn rút lui, nghĩ rằng kẻ địch sợ hãi, đúng vào lúc tự mãn sơ suất, buông lòng phòng ngự thì quân Tống nghe tiếng trống dừng đột nhiên hét lớn đánh tới, anh dũng tranh nhau giết địch, quân Tây Hạ trận cước đại loạn, tự giẫm đạp lên nhau, tử thương vô số kể.
Địch Thanh lấy ít phá nhiều, kỳ binh đột xuất, thu được toàn thắng nhưng không cậy công kiêu ngạo, ngược lại còn đẩy công cho quân sĩ thuộc hạ đồng liêu.
Phàm những công lao bất thế, dùng một thân vũ phu mà có thể vì nước giết địch, vì dân trừ khấu như vậy đều là chuyện mà Tiêu Thu Thủy ngưỡng mộ, khâm phục ở Địch Thanh, chỉ nguyện có một được gặp Địch đại tướng quân, theo ông rong ruổi trung nguyên, tiếu ngạo sa trường, bảo gia vệ quốc an thiên hạ.
Thiên hạ đều vui mới có thể vui.
Đối phương giết Trương Lâm Ý, nhưng lại không xâm nhập vào Chấn mi các, bắt giữ lão phu nhân, rút cuộc là vì sao?
Là vì không kịp? Hay là....
Tiêu Tây Lâu không hiểu nổi, lại sợ lão phu nhân đau buồn bèn sai Tiêu phu nhân đưa lão phu nhân vào trong các nghỉ ngơi.
- Lão phu nhân yên tâm, chúng tôi sẽ sắp xếp hậu sự cho Trương lão tiền bối thật ổn thỏa.
Địch đại phu nhân cùng Tiêu phu nhân rời đi, mọi người quay mặt nhìn nhau, nhất thời chẳng biết phải nói gì.
Chu Hiệp Vũ bỗng lên tiếng:
- Đêm khuya rồi.
Tiêu Tây Lâu nói:
- Có vẻ tất cả đều yên ổn.
Chu Hiệp Vũ nói:
- Trận lấy nước dập lửa này, Quyền Lực bang đã mất chủ lực.
Tiêu Tây Lâu đáp:
- Cỏ vẻ là như vậy.
Chu Hiệp Vũ nói:
- Bây giờ chúng ta nhất định phải làm một việc.
Tiêu Tây Lâu cười:
- Ngủ?
Chu Hiệp Vũ cũng khẳng định:
- Ngủ!
Ngủ.
Thời khắc cao thủ chân chính quyết chiến, không những phải biết tập trung mà còn phải biết buông lỏng.
Tận dụng lương thực sung túc, nghỉ ngơi đầy đủ, có thể sẽ là hỗ trợ mang tính quyết định trong lúc quyết đấu sống chết.
Vì thế ngủ cũng là việc quan trọng.
Mặc dù với tinh thần và thể lực của cao thủ võ lâm, không ngủ không nghỉ suốt năm ngày năm đêm cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng chưa đến lúc tất yếu, họ cũng tuyệt không lãng phí một chút sức lực nào.
Chu Hiệp Vũ nói:
- Tôi và ngài, chỉ có một người được ngủ.
Trước mắt, Chu Hiệp Vũ, Tiêu Tây Lâu là hai đại cao thủ trong phủ họ Tiêu, Quyền Lực bang mai phục ở ngoài, tùy lúc có thể tập kích, trong Kiếm lư lại có một sát thủ thân phận bất mình, cho nên trong hai người chỉ có một người được phép ngủ.
Tiêu Tây Lâu nói:
- Ngài ngủ trước, tôi ngủ sau.
Chu Hiệp Vũ đáp:
- Được. Sau canh ba tôi dậy, ngài ngủ.
Tiêu Tây Lâu nói:
- Nhất ngôn vi định. Canh ba tôi gọi ngài dậy.
Đoạn nhìn sang phía Trương Lâm Ý vẫn đang đứng thẳng, ngẩng mặt lên trời mà than:
- Trương lão tiền bối kiếm hợp âm dương, thiên địa hợp nhất. Khang Xuất Ngư kiếm như mặt trời, kiếm xuất, thái dương chìm. Hải Nam kiếm phái ngoan độc cấp kỳ, cử thế vô song. Khổng Dương Tần kiếm nhanh như điện, xuất kiếm như tuyết. Tân Hổ Khâu kiếm tẩu thiên phong, lấy hiểm xưng tuyệt... Chỉ đáng tiếc, những người này, không phải bị ám sát thì trúng độc bị hại, hoặc là theo địch bán nước, sao không thể cùng nhau gánh vác non sông ta chứ!
Trời đã về đêm, trăng sáng lấp lánh, Tiêu Thu Thủy bỗng cảm thấy trong lòng chấn động.
Tiêu Thu Thủy cũng không hiểu được tại sao mình lại chấn động.
Hắn chỉ có một ý niệm, có một manh mối, làm tâm trí đột nhiên rung động.
Nhưng hắn không nhớ ra nổi, không nắm bắt được, ý niệm lúc nãy là thế nào.
Trời sao dày đặc, bóng tối âm trầm.
Chờ khi hắn nghĩ ra được thì đã muộn rồi.
Tiêu Tây Lâu yêu cầu Đường Phương và Tiêu phu nhân ngủ cùng nhau ở trong Chấn mi các, bảo vệ lão phu nhân.
Ám khí của Đường Phương chẳng những có thể giết địch mà càng có thể chấn nhiếp kẻ địch.
Có thể giết lùi kẻ địch là tốt, nhưng nếu như kẻ địch căn bản không dám tới, không quấy nhiễu Địch đại phu nhân thì lại càng tốt hơn.
Ba người Tiêu Thu Thủy, Đặng Ngọc Hàm, Tả Khâu Siêu nhiên cũng đi ngủ, đương nhiên là thay phiên nhau ngủ.
Họ ngủ trong Thính vũ lâu. Thính vũ lâu là trung tâm của Hoán Hoa Kiếm lư, cũng là tuyến đầu tiên.
Tiêu Tây Lâu trước nay vẫn coi tuyến đầu tiên là tuyến cuối cùng, khi giao chiến với kẻ địch, một tấc núi sông một giọt máu, không được phép rút lui dù chỉ nửa bước.
Tiêu Thu Thủy là người đầu tiên đến lượt ngủ, nhưng lại không ngủ được.
Gió đêm lạnh lùng.
... Tôi phải báo thù cho cậu, Đường Nhu.
... Tôi phải báo thù cho ngài, Đường đại hiệp.
Trăng sáng như nước.
Tiêu Thu Thủy trằn trọc khó ngủ, mặc dù bi phẫn nhưng lại có một chút mong chờ, tựa như tiếng tiêu vắng từ trên lầu cổ vọng xuống. Trong lòng hắn chợt nhớ tới một bài ca sơn dã, ca từ là thế này:
Lang trụ nhất hương muội nhất hương,
Sơn cao thủy thâm lộ đầu trường;
Hữu triêu nhất nhật sơn thủy biến,
Đãn nguyện lưỡng hương biến nhất hương.
(**)
Tiêu Thu Thủy thầm nghĩ, người hát nhất định là rất si tình, người viết nhất định là rất nặng tình. Hắn cười cười, lặng lẽ ngâm lại bài ca một lần trong lòng:
Hữu triêu nhất nhật sơn thủy biến,
Đãn nguyện lưỡng hương biến nhất hương.
Tiêu Thu Thủy thầm nghĩ mà vui, thầm hát mà mừng, mơ mơ màng màng cuối cùng cũng thiếp đi.
Đêm khuya vắng lạnh.
Một đêm yên ổn.
(*) Hán Thần là tên chữ của Địch Thanh.
(**)Chẳng biết bài gì
郎住一乡妹一乡,
山高水深路头长;
有朝一日山水变,
但愿两乡变一乡.
Chàng ở một thôn, thiếp một thôn,
Núi cao nước xiết đường xa tắp;
Rồi đến một ngày sông núi đổi.
Chỉ nguyện hai thôn biến một thôn.