Kiếm trong tay, nội viện lập tức tràn ngập sát khí!
Vẻ ung dung của công tử ca hát vụt biến thành sát phạt!
Kiếm là lợi kiếm, là chí tôn của Nga Mi, bảo kiếm Đồ Đao.
Đồ Đao kiếm vừa hiện, Tiêu Thu Thủy lập tức chắn trước mặt mẹ mình.
Trên tay hắn cũng có kiếm, một thanh kiếm vừa mới dưới đất lên lúc này… Kiếm của hắn vốn đã bị phá hủy trong trận chiến với Thiết oản thần ma rồi.
Công tử ca hát bước xéo lên hai bước, Tiêu Thu Thủy cũng tiến chéo hai bước.
Công tử ca hát nhìn Tiêu Thu Thủy.
Tiêu Thu Thủy cũng nhìn công tử ca hát.
Hai người đều không cử dộng, cũng không nói chuyện.
Nhưng sát khí của hai người đều bộc phát trong nháy mắt!
Không gì chống đỡ nổi, không gì ngăn cản nổi!
Công tử phất tay áo lại quay sang phía Tiêu phu nhân, cúi người vái dài, nói:
- Tiêu phu nhân, nhớ hai mươi năm trước, Thập tự Tuệ kiếm của Tôn nữ hiệp nổi danh thiên hạ, mười chín năm trước tiêu diệt Trường Sa bang, mười tám năm trước giết chết Ngạc Ngư thần kiếm, mười bảy năm trước bắt giữ Trường Sa cửu tử, sớm đã vang dội thế gian.
Tiêu phu nhân thấy hắn ăn nói lễ độ, hơn nữa còn kể lại chiến công của mình năm xưa, trong lòng không khỏi sinh hảo cảm, mặc dù thầm cảnh giác nhưng vẫn để hắn nói tiếp.
Công tử phất tay áo nói:
- Đáng cười là... Khi đó tại hạ vẫn còn đang quấn tã.
Đoạn, bật cười tự trào. Tiêu phu nhân nói:
- Những chuyện đó chẳng đáng nhắc tới. Trường Giang sóng sau xô sóng trước, đám già cả chúng ta võ công, tu dưỡng chưa chắc đã đều cao.
Công tử phất tay áo nói:
- Nhưng tại hạ so với Tôn nữ hiệp thật sự là hàng dưới. Tại hạ mặc dù cũng muốn được thưởng thức Thập tự Tuệ kiếm của Tôn nữ hiệp nhưng cũng tự biết võ công tạo nghệ thoa kém quá xa, thật sự không dám bọ ngựa chống xe, chỉ là...
Công tử phát tay áo do dự một chút, cuối cùng thở dài:
- Ai, chỉ là nhận lệnh của gia sư, đến mời một người đi... Tại hạ biết Tôn nữ hiệp tuyệt không cho phép, mà tại hạ lại không phải là địch thủ, thật đúng là rất khó xử.
Công tử phất tay áo lại nói:
- Chuyện đến bước này, nói gì cũng là khó cãi mệnh lệnh gia sư, nhưng lại tự biết mình không địch lại Tôn nữ hiệp, tại hạ chỉ có thể tận lực, xin được lĩnh giáo Tôn nữ hiệp, mong tiền bối chỉ điểm cho.
Tiêu phu nhân trong lòng cười thầm:
“Nói đi nói lại là sợ mình thất bại, ta sẽ đả thương ngươi.”
Lập tức nói:
- Vậy chúng ta điểm tới là dừng là được.
Công tử phất tay áo lại vái dài, nói:
- Tại hạ cũng là bất đắc dĩ, rất mong nữ hiệp thứ tội, hạ thủ lưu tình.
Tiêu phu nhân bình thảm nói:
- Ngươi là việc cho sư phụ, cũng là chuyện đương nhiên. Ngươi rút kiếm đi, ta tuyệt không làm ngươi bị thương.
Công tử phất tay áo cúi người thật sâu hành lễ, đứng dưới ánh trăng chậm rãi rút bội kiếm.
Kiếm ngân trong trẻo, tỏa sáng lấp loáng dưới ánh trăng.
Tiêu phu nhân động dung, hỏi:
- Danh kiếm Trường Khiếu?
Công tử phất tay áo cung kính đáp:
- Đúng vậy. Tiêu phu nhân tứ giáo.
Tiếp đó nâng kiếm quá đầu, lưng cong xuống, mũi kiếm chỉ xuống đất, chính là chiêu Hữu phượng lai nghi.
Tiêu phu nhân nhìn qua, biết là đối phương làm lễ vãn bối, trong lõng cũng không muốn làm khó, kiếm chuyển sang tay trái, nhẹ giọng nói:
- Không cần đa lễ, ngươi ra chiêu đi.
Công tử phất tay áo thận trọng đáp:
- Vâng.
Hắn vẽ lên một luồng kiếm hoa, giống như muốn đâm ra, đột nhiên tay trái vung lên, một luồng đao quang lóe lên như chớp giật, vượt qua bảy thước, đánh thẳng vào ngực Tiêu phu nhân!
Đao quang nhanh, chuẩn, độc, hơn nữa còn làm người ta không kịp đề phòng!
Tiêu phu nhân dù sao cũng là Tôn Tuệ San tung hoành một cõi năm xưa, kịp thời nghiêng người!
Phụp! Đao đâm trúng vai phải, sâu vào thịt bảy phân.
Tiêu phu nhân lùi lại ba nước, dưới ánh trăng, khuôn mặt lộ vẻ trắng bệch!
Lúc này, Tiêu Thu Thủy vừa phân tâm, công tử ca hát đã xuất kiếm!
Kiếm đến nửa đường bỗng dừng lại, đao quang lóe lên, lại một cây phi đao bắn tới!
Chỉ là Tiêu Thu Thủy đã có phòng bị, vung ngang kiếm chặn lại. “Đinh” một tiếng, kiếm gãy làm đôi, đao bay đi mất!
Đây là đao gì, sao lại có ma lực như vậy?
Trong phút chốc đã làm bị thương tay Tiêu phu nhân, còn chặt đứt kiếm Tiêu Thu Thủy?
Tiêu Thu Thủy lập tức chắn trước mặt Tiêu phu nhân.
Trên tay hắn không còn kiếm, chỉ có thể nắm chặt tay, trừng mắt nhìn ba người trước mặt.
Tiêu phu nhân khàn giọng nói:
- Các ngươi... Các ngươi không phải truyền nhân Kiếm ma!
Ba người kia đồng loạt cười lớn, cùng chậm rãi ngâm:
- Thiên lang phệ nguyệt, bán đao tuyệt mệnh. Hồng đăng quỷ ảnh, nhất đao đoạn hồn!
Công tử ca hát nói:
- Ta tên Sa Vân, ngươi đương nhiên đã nghe tới Phi đao Lang ma Sá Thiên Đăng, người chính là sư phụ của bọn ta.
Công tử phất tay áo nói:
- Ta tên Sa Điện, ra tay nhanh như thiểm điện. Bội kiếm của bọn ta là để các ngươi chú ý đến kiếm, tưởng rằng bọn ta là truyền nhân của Khổng Dương Tần, nhưng đánh ra lại là đao, phi đao của ta ta có giống thiểm điện không?
Công tử nhún vai nói:
- Ta tên Sa Lôi. Ta còn chưa ra tay, ta ra tay thế nào lát nữa các ngươi tự sẽ biết. Còn có một vị Sa Phong, hắn là đại sư huynh, hắn tới lui như gió, sợ là đã sớm....
... Truyền nhân nhà họ Sa tổng cộng có bốn người, bây giờ Sa Phong không có mặt, chẳng lẽ đã tiến vào Chấn mi các?
... Lão phu nhân không biết võ công, chỉ sợ...!
Tiêu Thu Thủy cũng biến sắc.
... Ngoài trang kẻ địch tới xâm phạm, xem ra bên đó không thể phái người trở về.
... Ở bên này vừa giao thủ, mẹ đã bị trọng thương, bản thân lại bị gãy kiếm, làm thế nào địch lại ba người kia?
Tiêu phu nhân bỗng nhiên động thủ, bà quay người lao đi, tới trước Chấn mi các, một cước đá tung cửa!
Cửa các mở ra, đèn nến bập bùng, bên trong không có người!
... Người đâu rồi, chẳng lẽ, chẳng lẽ đã trúng độc thủ của Sa Phong?
Sau khi Tiêu phu nhân rời bàn ăn, người của Quyền Lực bang đã phát động đợt tấn công đầu tiên, Hoán Hoa phái cũng triển khai cuộc phòng thủ đầu tiên.
Lần tấn công đầu có mười một bang chúng Quyền Lực bang, bọn chúng vượt qua đường chính, lao qua tường ba đột nhiên gặp phải bảy cao thủ Long tổ.
Long tổ phụ trách chiến đấu, trong các đệ tử Hoán Hoa thì võ công của họ có thể coi là cao nhất
Nhưng bảy kiếm thủ Long tổ đều tuẫn chức.
Người của Quyền Lực bang cũng không dễ chịu, chỉ có một trên chạy thoát.
Gã bang chúng này vượt tường chạy trốn, biến mất trong rừng cây phía trước Kiếm lư.
Sau đó Quyền Lực bang lại có mười sáu người tới, kẻ đi đầu chính là tên vừa chạy trốn.
Bọn chúng vượt tường tiến vào, xuyên qua sân trước tiến vào đại sảnh, sau đó chia ra tiến vào nội sảnh, khi tới hành lang gấp khúc thì mười sáu kiếm thủ Long tổ mới chặn đứng chúng lại, bắt đầu chiến đấu.
Võ công hóm bang chúng Quyền Lực bang này đúng là cao minh hơn nhóm đầu rất nhiều, chiến đấu một hồi hai bên đều có người chết.
Long tổ có ba người rút về, Quyền Lực bang có năm tên rút lui.
Năm tên này rút vào trong rừng cây.
Trong rừng cây không hề có tiếng động, hoàn toàn tối đen.
Đường Đại, Tiêu Tây Lâu, Chu Hiệp Vũ ở trên Thính vũ lâu, bình tĩnh quan sát tất cả, nửa chừng Đường Đại hỏi:
- Tiêu đại hiệp, trong sân, ngoài sân ít nhất còn bảy tám mươi cao thủ tiềm phục, tại sao họ không tham chiến?
Tiêu Tây Lâu đáp:
- Không có mệnh lệnh của tôi, bọn họ tuyệt đối không tham chiến.
Đường Đại chờ ông ta nói tiếp.
Gió đêm rất mạnh, Tiêu Tây Lâu râu tóc tung bay:
- Cộng thêm nhà trong nhà ngoài, trong hồ, bên hồ, ngoài lầu trong gác, gian bên nhà cạnh, kỳ thực tổng cộng còn có một trăm bốn mới sáu người, Đường đại hiệp không nhìn thấy thôi.
Đường Đại cảm thán:
- Tiêu phủ quả nghiêm mật, xin hỏi dụng ý?
Tiêu Tây Lâu đáp:
- Nhóm đầu tiên của Quyền Lực bang chỉ là thăm dò, thấy nhân thủ của chúng ta không đông nên có chút nghi ngờ, vì thế phái ra nhóm thứ hai, nhân thủ của chúng ta vẫn không đủ có lẽ đã tin tưởng rồi. Thực lực chân chính của chúng chưa lộ, binh lực của chúng ta sao có thể hiện ra?
Đường Đại chưa trả lời, sát khí bỗng xộc lên!
Sáu mươi hai bang chúng Quyền Lực bang đá tung cửa lớn, không chút sợ hãi, tiến thẳng một mạch!
Mà ở trong bóng tối, hai bên trái phải lần lượt có hai mươi bốn bang chúng Quyền Lực bang yên lặng xâm nhập vào trang.
Tổng cộng có bốn mươi tám tên bang chúng, vừa nhìn thân thủ đã biết đây mới là tổ có võ công cáo nhất
Hai nhóm người này giằng co với hơn mười sát thủ Long tổ trong đại sảnh, sát thủ Long tổ đường nhiên không địch lại, bại lùi, tiến vào nội viện, lại có hơn mười kiếm thủ Long tổ chi viện, mấy lượt tử thương quá nửa, lui vào trong Trường Giang kiếm thất!
Bang chúng Quyền Lực bang thừa thắng truy kích, giết vào trong Trường Giang kiếm thất.
Đúng lúc này, thế cục chợt đại biến!
Kiếm thủ Long tổ vốn chỉ còn lại bảy tám người bỗng nhiên tăng lên đến hơn năm mươi người, hơn nữa sau tường, dưới bếp, trên lầu, ngoài phòng còn có thêm trăm kiếm thủ khác tràn ra.
Ưng tổ, Khuyển tổ, Hổ tổ đều gia nhập cuộc chiến.
Quyền Lực bang vì thắng nên đắc ý vong hình, tiến sâu vào lòng địch, cuối cùng thành con thú bị vây!
Một kiếm thủ trẻ trung, mạnh mẽ, sắc bén tiến vào trong Thính vũ lâu.
Trẻ trung là tuổi tắc hắn, mạnh mẽ là thân thể hắn, sắc bén là ánh mắt hắn, Tiêu Tây Lâu chỉ nói với hắn một câu:
- Không lưu lại người sống.
Thanh niên đó lập tức rời đi.
Sau đó tiếng hô giết vang trời, Đường Đại hỏi:
- Hắn là ai?
Tiêu Tây Lâu vuốt râu, đáp:
- Tổ trưởng Long tổ, Trương Trường Cung.
Đường Đại chỉ nói một tiếng:
- Giỏi.
Tiếng hô giết cuối cùng cũng ngừng lại.
Thanh niên kia lại xuất hiện trên lầu, chỉ nói một câu, một câu dài:
- Một trăm hai mươi tên tới, không ai sống sót trở về. Long tổ tổn thất hai mươi ba người, Ưng tổ mười chín người, Khuyển tổ sáu người, hổ tổ bốn người.
Tiêu Tây Lâu gật đầu:
- Tốt.
Trương Trường Cung lại lập tức rời đi, biến mất trong bóng tối.
Đường Đại thở dài:
- Người ta nói Đường môn đất Thục là đầm rồng hang hổ, kỳ thực nhà họ Tiêu Hoán Hoa mới là tường đồng vách sắt.
Đúng lúc này, từ trong bóng tối bên ngoài có hai người bước ra.
Sắc mặt Tiêu Tây Lâu lập tức căng thẳng, nói:
- Nhân vật quan trọng tới rồi.
Kẻ tới chỉ có hai người.
Một già một trẻ, già đi trước, trẻ theo sau.
Già da ngăm đen, trẻ trắng nhợt, dáng vẻ đi đứng của hai người lại giống nhau như đúc: thẳng tắp, cứng ngắc, lạnh độc như cương thi.
Chu Hiệp Vũ mở miệng nói, lần đầu tiên lên tiếng, chỉ nói có một câu:
- Hoa Cô Phần!
Bách độc thần ma Hoa Cô Phần!
Thiếu niên đi phía sau không nghi ngờ gì chính là đệ tử đích truyền của Hoa Cô Phần, Nam Cung Tùng Hoàng.
Nam Cung thế gia vốn là danh gia võ lâm, nhưng con cháu ô nhục nhất là Nam Cung Tùng Hoàng đầu kháo Quyền Lực bang.
Hoa Cô Phần và Nam Cung Tùng Hoàng chậm rãi bước tới, khi tới cửa lớn thì dừng lại không đi nữa. Hai người một đen một trắng giống như cương thi, trong gió đêm quần áo lay động, giống như quỷ mị.
Tiếp đó có bốn người đồng thời xuất hiện, khi xuất hiện thì đồng thời ra tay, ra tay đều nhanh chóng, nhanh chóng như nhau, vừa rút kiếm, kiếm đã tới.
Kiếm thủ được huấn luyện bài bản của Long tổ.
Mắt thấy kiếm sắp sửa đâm trúng hai người già trẻ đó, bốn kiếm thủ bỗng vô duyên vô cớ ngã vật xuống.
Vừa ngã xuống liền không đứng dậy được nữa.
Mà một già một trẻ kia vẫn không hề động đậy.
Gió rất lớn, sao sáng đầy trời, minh nguyệt trong ngần.
Tiêu Tây Lâu thân hình vừa động, Đường Đại đã nói:
- Để tôi lên.
Tiêu Tây Lâu lắc đầu, cười nói:
- Đây không phải đạo đãi khách.
Đường Đại cười:
- Tôi không phải khách.
... Trong hai người bọn họ chỉ có một người có thể đi.
... Nếu Quyền Lực bang đã có hai ngươi đến thì cũng chỉ có thể có hai người tới tiếp chiến.
... Trong võ lâm có quy củ võ lâm, trên giang hồ có phép tắc của giang hồ, nếu đối phương đã phái hai tên chủ tướng tới khiêu chiến thì nhà họ Tiêu đương nhiên cũng phải phái ra hai vị cao thủ. Phương pháp tiếp chiến này bắt đầu từ thời Hán Sở tranh hùng, sớm đã được người ta mô phỏng tương truyền.
Chu Hiệp Vũ đột nhiên nói:
- Đường Đại đi. Hắn biết dùng độc.
Đường Đại cười lớn:
- Hơn nữa chỗ này còn cần ngài chủ trì.
... Rắn không thể không có đầu, nhà họ Tiêu không thể quần long vô thủ.
... Nhưng trong câu này cũng có thể nhận thấy, Đường Đại tung hoành võ lâm vậy mà cũng không dám khẳng định sinh tử thắng bại trận này.
... Bất kỳ ai giao đấu với Bách độc thần ma đều khó nắm chắc được hơn năm phần.
Đường Đại mỉm cười nhìn Tả Khâu Siêu Nhiên và Đặng Ngọc Hàm:
- Lão mang theo một đệ tử, hai cậu ai muốn đi cùng ta?
Tả Khâu Siêu Nhiên nói:
- Tôi đi.
“Soạt” một tiếng, một thanh kiếm đã chặn trước yết hầu Tả Khâu Siêu nhiên.
Người xuất kiếm là Đặng Ngọc Hàm, hắn lạnh lùng nói:
- Tôi ác hơn cậu, tôi đi.
... Đối phó hậu nhân của Bách độc thần ma, nhất định phải là người tâm ngoan thủ lạt mới được.
... Huống hồ Hải Nam kiếm pháp của Đặng Ngọc Hàm vốn là kiếm nhanh nổi tiếng.
Đường Đại nói:
- Đặng Ngọc Hàm đi. Tả Khâu, cậu dùng cầm nã thủ, người của Hoa Cô Phần không thể chạm vào được.
... Ai chạm vào Hoa Cô Phần, chỉ có một đường chết.