Thần Châu Kỳ Hiệp 4 - Giang Sơn Như Họa

Lại nói về trận chiến trên vách đá bên Cổ Nghiêm quan, gần Tương Giang, sau khi Tiêu Thu Thủy rơi xuống dưới sông, các cao thủ Tiêu Dịch Nhân, Tiêu Khai Nhạn, Đường Mãnh tới nơi, cứu được Đường Phương, Đường Bằng, Mã Cảnh Chung, Âu Dương San Nhi, Khâu Nam Cố, mọi người cuối cùng cũng quay về phân cục Hoán Hoa kiếm Phái ở Quế Lâm.
Hoán Hoa Quế Lâm, khí thế hùng vĩ, không chút tầm thường, nhân thủ đông đảo, thậm chí còn hơn cả Hoán Hoa Thành Đô. Trên thực tế, mấy năm gần đây, chưởng môn Hoán Hoa kiếm phái Tiêu Tây Lâu quả thực đã cho chuyển cả chủ lực lẫn thực lực đến phân cục Quế Lâm, cũng tức là dần dần biến phân cục thành tổng cục. Mà bản thân Tiêu Tây Lâu cũng cảm thấy mình già rồi, sắp phải rút lui rồi, sắp phải phong kiếm quy ẩn rồi, cho nên mới sắp xếp người kế nghiệp cùng đường lùi.
Mặt khác, Tiêu Tây Lâu cũng không có gì phải sợ hãi. Tổng bộ Thành Đô có các cao thủ Tiêu phu nhân Tôn Tuệ San, Tiêu Đông Quảng, ông cũng yên tâm để Tiêu Dịch Nhân, về kiếm thuật đã là “trò vượt hơn thầy”, tới Quảng Tây. Luôn cả Tiêu Tuyết Ngư, Tiêu Khai Nhạn cũng được phó thác cho sư đệ Mạnh Tương Phùng, đi mở mang cục diện Quảng Tây.
Nhóm Tiêu Dịch Nhân vừa tới Quế Lâm liền lập tức báo cáo sự tình với Mạnh Tương Phùng.
Mạnh Tương Phùng tức khắc quyết định phương sách ứng phó.
Thứ nhất, ông cùng Đặng Ngọc Bình tới ngay Võ Đang, Thiếu Lâm cầu viện, nếu như tinh nhuệ hai phái xuất động thì Quyền Lực bang quyết không dám lỗ mãng.
Thứ hai, sai hai anh em Tiêu Dịch Nhân, Tiêu Tuyết Ngư tới mười sáu môn phái lớn. Với địa vị cùng quan hệ của Tiêu Dịch Nhân trong võ lâm, đại khái cũng có thể liên hợp cao thủ bạch đạo, công khai chỉ trích Quyền Lực bang.
Thứ ba, Đường Mãnh dẫn Đường Phương, Đường Bằng, Thiết Tinh Nguyệt, Khâu Nam Cố, Tả Khâu Siêu Nhiên, Âu Dương San Nhi, Mã Cảnh Chung, tổng cộng tám người, gấp rút trở về Thành Đô cứu viện, hợp lực chống đỡ, chờ tới khi viện quân đến.
Thứ tư, Đường Cương cùng Tiêu Khai Nhạn chỉ huy Hoán Hoa Quế Lâm. Nếu như có kẻ địch xâm phạm thì phải tránh đối đầu trực diện, cố gắng phân tán áp lực của Quyền Lực bang với tổng cục, cũng như triển khai tiêu hao chiến, đánh giằng co với Quyền Lực bang, cho tới khi hai nhóm Tiêu Dịch Nhân, Mạnh Tương Phùng quay về hồi viện.
Sau khi xác định bốn lộ nhân mã, Mạnh Tương Phùng lại nhận được bồ câu đưa thư, có một người tới nơi.
Người này ở xa tận Quan Đông, nhưng chỉ cần Mạnh Tương Phùng gặp khó khăn là sẽ không quản ngày đêm chạy tới, cũng như Mạnh Tương Phùng cũng sẽ đối đãi với ông ta như vậy. Người đó không phải ai khác mà chính là “Thiên nhai phân thủ, Tương kiến bảo đao” Khổng Biệt Ly, cùng tề danh “Đông đao, Tây kiếm” với Mạnh Tương Phùng.
Do vậy Khổng Biệt Ly liền gia nhập đội thứ hai, thay đổi vị trí với Tiêu Dịch Nhân, hơn nữa, với võ công, kinh nghiệm, nhân tình của Khổng Biệt Ly đều đủ sức kêu gọi đồng đạo võ lâm hưởng ứng, ủng hộ.
Bọn họ quyết định mọi chuyện chỉ trong một buổi sáng, đến trưa lập tức xuất phát.
Tiêu Dịch Nhân chuyển sang đội thứ ba, cũng có nghĩa là thành lãnh đạo của đại đội trở về Tứ Xuyên cứu viện.
Thành phần chủ yếu của đội này gồm có chín người.
Ngoài ra còn có những người khác.
Một trăm ba mươi tư người.
Một trăm ba mươi tư tinh nhuệ của Hoán Hoa kiếm phái. Một trăm ba mươi tư trợ thủ của Tiêu Dịch Nhân. Một trăm ba mươi tư hảo hán. Một trăm ba mươi tư đệ tử của Quế Lâm kiếm môn phân cục Hoán Hoa.
Một trăm ba mươi tư người này gần như là toàn bộ tâm huyết của Hoán Hoa kiếm pháo mấy chục năm nay.
Có một bài ca, trong đó có một đoạn như thế này:
Tình và nghĩa, đáng ngàn vàng.
Lên núi đao, xuống địa ngục.
Có tiếc chi! Vì tri tâm.
Dù hy sinh, có tiếc chi?! (*)
Một trăm ba mươi tư đệ tử Hoán Hoa này chính là những người như vậy.
Bọn họ có thể vì Hoán Hoa kiếm phái mà chết, vì Tiêu Dịch Nhân mà chiến.
Chính vì có họ cho nên thanh danh của Tiêu Dịch Nhân trên giang hồ càng ngày càng vang dội.
Nhưng cũng khiến cho tâm trạng Tiêu Dịch Nhân trở nên nặng nề, lòng bàn tay đổ mồ hôi!
Một trăm ba mươi tư người này là gánh nặng của hắn.
Không nghi ngờ gì, đội ngũ mà hắn đang dẫn đầu này chính là tinh anh của Hoán Hoa kiếm phái, cũng là hy vọng của kiếm phái. Hắn không thể có sơ suất gì.
Bề ngoài hắn vẫn trầm tĩnh, trấn định, khí độ ung dung như cũ, kỳ thực trong lòng hắn còn căng thẳng hơn bất kỳ ai.
Nếu Quyền Lực bang muốn diệt Hoán Hoa kiếm phái, sợ rằng mục tiêu hủy diệt đầu tiên sẽ chính là một trăm ba mươi tư hảo hán này.
Mà nay hắn phải dẫn một trăm ba mươi tư người này, rời xa Quảng Tây, xuất chinh Tứ Xuyên, chẳng may trên đường có chuyện gì...
Nhưng hắn cũng biết, nếu không mang theo một trăm ba mươi tư hảo hán này, cuộc cứu viện lần này sẽ khó tạo thành hiệu quả gì.
Hắn thực hy vọng có Tiêu Thu Thủy ở đây, bởi vì Thu Thủy tuy trông có vẻ không hiểu chuyện, nôn nóng dễ mất bình tĩnh, nhưng cậu ta lại tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh. Không chỉ như thế, cậu ta còn hoàn thành mệnh lệnh tốt hơn bất kỳ ai khác!
Hơn nữa, có mặt cậu ta, mọi người cùng nhau vui đùa, cười nói với nhau, một khi gặp chuyện lại tỉnh táo hơn người, phản ứng mau lẹ dị thường.
Tóm lại có cậu ta ở đây sẽ có không khí tươi mới, chắc chắn không tẻ nhạt.
Lúc trước khi Tiêu Thu Thủy có mặt, Tiêu Dịch Nhân rất ít khi có cảm giác như vậy, bây giờ, cảm giác đó lại vô cùng mãnh liệt.
... Chẳng lẽ là vì Tiêu Thu Thủy đã vĩnh viễn không còn nữa?
... Nhưng cho dù thế nào thì trách nhiệm này cũng đã đè xuống rồi.
Tiêu Dịch Nhân biết trận chiến này có thể sẽ là trận chiến quan trọng nhất trong đời hắn.
Không cần biết là ai, có năng lực, hoặc có cơ hội đấu một trận tử chiến với Quyền Lực bang là đã đủ để rạng rỡ tổ tông rồi.
Tiêu Dịch Nhân biết muốn từ Quảng Tây tới Tứ Xuyên, trên đường chắc chắn sẽ gặp phục kích. Mấy người Thiết Tinh Nguyệt lúc ở Tứ Xuyên, Quý Châu, Quảng Tây đều gặp phục binh của Quyền Lực bang.
Vì thế Tiêu Dịch Nhân quyết định chọn đường vòng qua Vân Nam!
Đi vòng đường xa, bảo tồn thực lực, cũng tiện quyết một trận tử chiến với Quyền Lực bang. Một trăm ba mươi tư vị hảo hán này đều nhanh nhẹn, dũng cảm, chỉ cần không gặp phải phục kích, cước trình gấp rút, quyết không dể chút đường đi này lọt vào mắt.
Tiêu Dịch Nhân quyết định vòng đường xa, chọn lối mà thế lực Quyền Lực bang không ngăn cản được.
Hắn muốn theo lối Nghi Sơn, qua sông Hồng Thủy, sang hướng tây tới Bách Sắc, vào rừng đá Lộ Nam tỉnh Vân Nam, vượt hồ Điền, tiến Nhị Hải, từ Hạ Quan qua Nộ Giang lên Thượng Quan, lại chuyển sang Tây Khang, qua Độ Hà tới Hỗ Định rồi mới đến Nga Mi.
Bọn họ cũng thật sự làm được.
Bọn họ chỉ mất vài ngày đã từ Quế Lâm tới Bách Sắc.
Trấn Bạch Sắc có người Sung và bộ lạc Dao, là phân trạm cuối cùng của Hoán Hoa kiếm phái tại Quảng Tây, biệt danh là “Lục đảo”.
Ở đây chỉ có mười một đệ tử Hoán Hoa kiếm phái.
Ngày mùng một tháng sáu.
Đoàn người Tiêu Dịch Nhân đi qua Bách Sắc.
Mười một đệ tử trong trấn Bách Sắc đã bao giờ được thấy cảnh tượng như vậy, nhất thời cuống tay cuống chân, rối lên một chặp mới cố gắng tiếp đãi nổi.
Ngày mùng hai tháng sáu.
Đoàn người Tiêu Dịch Nhân đã tiến vào Vân Nam, tới Quảng Nam vào buổi tối.
Quảng Nam là trạm đầu tiên của phân chi Hoán Hoa kiếm phái tại Vân Nam, biệt danh “Lục hồ”.
Chỗ này không thuộc phạm vi thế lực của Hoán Hoa kiếm phái, cho nên trong trạm không những ít người mà còn là trạm duy nhất của Hoán Hoa kiếm phái tại Vân Nam.
Trạm nhỏ này vốn có bốn đệ tử người tộc Di, cùng một người Hán tên Trần Định Khang là đầu lĩnh.
Tiêu Dịch Nhân tới Quảng Nam, đệ tử Quảng Nam không hề tới tiếp đón.
Tiêu Dịch Nhân giỏi về khống chế chặt chẽ, phát hiện mấy người Trần Định Khang không tới, lập tức theo dấu tới tận trạm Lục hồ. Gõ cửa, không có người đáp, đá cửa ra, bên trong cả Trần Định Khang lẫn ba nam một nữ đệ tử người Di đều đã bị giết.
Tiêu Dịch Nhân sắc mặt không đổi, lập tức đứng tại trước tạm liên lạc, vung tay lên, mười đệ tử Hoán Hoa rút đi vô thanh vô tức.
Bọn họ nhanh chóng đi tới Bách Sắc, thông báo với mười một đệ tử cùng đầu lĩnh Hà Sư Quang, Lục hồ đã gặp nạn, phải cẩn thận hơn.
Họ hành động mau lẹ, không chút dấu vết, chỉ trong hai canh giờ đã bí mật tới trạm Lục đảo ở Bách Sắc.
Họ gõ cửa, không có ai đáp, đá cửa ra, mọi người đã chết hết.
Những người chết đều giống hệt Quảng Nam: Giữa trán có một chấm đỏ, mặt mỉm cười quỷ dị, toàn thân không một vết thương.
Mười đệ tử Hoán Hoa lập tức trở về Quảng Nam, báo cáo với Tiêu Dịch Nhân.
Lúc này sắc mặt Tiêu Dịch Nhân mới thoáng biến đổi.
Nhưng cũng chỉ trong một chớp mắt, trên giang hồ, Tiêu Dịch Nhân nổi tiếng vì trầm tĩnh, khó dò.
Hắn lập tức dẫn mọi người rời khỏi Quảng Nam.
Tới khi sắc trời hửng sáng đã đến Sư Tông, sắp sửa tiến vào Lộ Nam
Rừng đá Vân Nam muôn hình vạn trạng!
Khi rời Sư Tông, một trăm ba mươi tư đệ tử đều quấn ống tay áo trái lên, lộ ra cánh tay cơ bắp cuồn cuộn.
Sau đó dùng dao găm sắc nhọn rạch xuống.
Rạch xuống một chữ!
Giết!
Máu tươi đầm đìa, chảy tràn cánh tay.
Một trăm ba mươi tư hảo hán lại chẳng hề đổi sắc, phảng phất như máu đó chẳng phải là của họ.
Máu không phải của họ, mà là của Hoán Hoa kiếm phái.
Máu tươi chảy ra vì chính nghĩa.
Cũng chảy ra vì những anh em đã chết.
Bọn họ thấy huynh đệ ở Bách Sắc, Quảng Nam bị giết, họ đã không chuẩn bị sống tiếp nữa.
Nếu còn sống, thì là để báo thù.
Hoán Hoa kiếm phái có thể trở thành một trong ba đại kiếm phái đứng đầu võ lâm, chính là vì có hào tình như vậy!
Vân Nam có rừng đá!
Địa chất nơi này bị nước chảy từ hai trăm tám mươi triệu năm trước bào mòn liên tục, hình thành kỳ quan, đá tảng lớn nhỏ đủ mọi hình dạng, tạo nên phong cảnh tuyệt đẹp.
Đá lên thành rừng, giữa đá và đá, giữa rừng và rừng, kỳ nham tuấn cương, rất dễ một bước sa chân thành hận ngàn thu.
Một trăm ba mươi tư hảo hán, cùng với mấy người Tiêu Dịch Nhân, Đường Phương, Đường Bằng, Thiết Tinh Nguyệt, Khâu Nam Cố, Tả Khâu Siêu Nhiên, Âu Dương San Nhi, Mã Cảnh Chung tới nơi này liền gặp phải cường địch.
Tại nơi hiểm yếu, tuyệt địa này, bọn họ nhanh chóng bị người của Quyền Lực bang bao vây.
Cũng không biết Quyền Lực bang đã phái bao nhiêu nhân thủ, trong rừng đá, mỗi ngã rẽ, mỗi chỗ khuất đều có người và binh khí.
Tiêu Dịch Nhân phát hiện có mai phục liền đứng yên bất động.
Hắn bất động, một trăm ba mươi tư hảo hán cũng bất động.
Có kẻ nhảy lên trên ngọn rừng đá, nói:
- Ta là Phi Thoái thiên ma Cố Hoàn Thanh, muốn sống thì quỳ xuống, muốn chết thì cứ chống cự.
Thiết Tinh Nguyệt phun phì phì, muốn đáp lại, Tiêu Dịch Nhân đưa tay ngăn hắn lại.
Cố Hoàn Thanh rít lên một tiếng, có ít nhất một trăm bang chúng Quyền Lực bang từ chỗ nấp xông ra, tay cầm binh khí, bao vây họ lại.
Cố Hoàn Thanh quát lớn:
- Các ngươi muốn hàng hay muốn chiến, mau trả lời đi.
Không ai trả lời.
Một trăm ba mươi tư hảo hán ống tay áo trái quấn lên, không chút động đậy.
Không khí hoàn toàn đông đặc lại.
Mặt trời nóng bỏng, mồ hôi như mưa.
... Lát nữa thôi, thứ chảy ra sẽ là mồ hôi, hay là máu?
Chợt lại có người đứng dưới hai chữ “Thạch Lâm”, vung tay hét lên:
- Ta là Trường Đao nhân ma Tôn Nhân Đồ, các ngươi câm hết rồi hay sao?
Một trăm ba mươi tư hảo hán vẫn không hề lên tiếng.
Ngay cả một chút động đậy, một hơi thở mạnh cũng không có.
Bọn họ phảng phất như đã hóa đá dưới ánh mặt trời.
Tôn Nhân Đồ bật cười quái dị:
- Các ngươi không lên tiếng, ta sẽ giết người đây!
Phía trước mặt bốn đệ tử Hoán Hoa kiếm phái đột nhiên có người của Quyền Lực bang vọt ra. Đao nhanh, kiếm gấp, binh khí lóe lên, bốn đệ tử Hoán Hoa phun máu tươi, ngã xuống đất, đến chết vẫn không kêu lên một tiếng.
Ánh mắt một trăm ba mươi hảo hán đều đỏ ngầu, trợn trừng như chuông đồng.
Tôn Nhân Đồ cười sằng sặc, vung tay. Từ chỗ nấp lại có hơn mười bang chúng Quyền Lực bang xông ra, giết chết năm đệ tử Hoán Hoa như cắt rau bổ dưa.
Đệ tử Hoán Hoa vẫn không hề động.
Thiết Tinh Nguyệt cơ hồ không nhịn được nữa, muốn chửi thẳng vào mặt Tiêu Dịch Nhân, Âu Dương San Nhi chỉ muốn nôn mửa.
Hơn một trăm hảo hán, trán đổ mồ hôi, cánh tay đổ máu.
Tiêu Dịch Nhân lại chẳng hề chớp mắt lấy một lần.
Cố Hoàn Thanh nhìn đã cả mắt, cười hắc hắc, khẽ vung tay, lại xuất hiện hiện mấy chục bang chúng Quyền Lực bang.
Ba đệ tử Hoán Hoa đứng hơi gần lập tức bị giết,
Máu tươi bắn tung, thi thể ngã xuống đá, đến chết vẫn không rên một tiếng.
Mấy người Đường Phương không đành lòng nhìn nữa.
Tôn Nhân Đồ cười lớn:
- Hóa ra là đều tới chịu chết.
Tiêu Dịch Nhân đáp:
- Không sai, bọn ta tới để chịu chết.
Tôn Nhân Đồ nói:
- Ra hết cả đi.
Chớp mắt lại có gần trăm bang chúng Quyền Lực bang tràn hết ra, muốn hủy diệt chủ lực Hoán Hoa kiếm phái.
Hơn trăm hảo hán, hơi thở dồn dần, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Cố Hoàn Thanh cười lên điên loạn:
- Chết hết cả đi cho ta!
Tiêu Dịch Nhân bỗng thấp giọng nói một tiếng:
- Giết.
Tiếng này vừa vang lên, hơn trăm hảo hán đồng loạt xông tới.
Nhanh, mà yên lặng, mạnh mẽ, ra tay ngoan độc.
Hơn nữa còn dứt khoát lưu loát, phối hợp chặt chẽ.
Hơn trăm hảo hán lặng lẽ giết tới, không có ai lùi lại.
Dù bị thương, dù lấy một địch nhiều, đều tiến lên trước.
Tiêu Dịch Nhân cũng đồng thời phóng tới.
Hắn tung người lên rồi hạ xuống, mũi chân điểm lên đá, lại nhảy tới một nhịp, đã đến trước mặt Tôn Nhân Đồ đang trợn mắt há mồm.
Tôn Nhân Đồ vội rút đao.
Đao dài bảy thước ba tấc.
Đao phong tỏa thế công của Tiêu Dịch Nhân, nhưng Tiêu Dịch Nhân đã biến mất.
Tả Khâu Siêu Nhiên lại tới nơi.
Đôi tay hắn quấn lấy trường đao.
Thiết Tinh Nguyệt xông vào, hắn vẫn luôn là người dũng cảm nhất.
Nhưng Tôn Nhân Đồ vẫn còn đoản đao.
Đoản đao là quân bài sát thủ của Trường Đao nhân ma Tôn Nhân Đồ.
Nhưng đoản đao bị Khâu Nam Cố đưa tay bắt được.
Khâu Nam Cố vẫn luôn cơ cảnh, xảo quyệt nhất.
Thiết Tinh Nguyệt liền đánh tới một quyền.
Tôn Nhân Đồ đau đến cong người lại, nước miếng, nước mũi, nước mắt trào hết ra.
Hắn trước nay giết người, lần này lại bị người giết.
Hắn giãy giụa nói:
- Các ngươi... Các ngươi làm vậy với ta... Xà vương... Xà vương sẽ báo thù.... cho.....
Thiết Tinh Nguyệt cáu kỉnh đáp:
- Xà vương cái gì, chẳng bằng một phát rắm của ta!
Khâu Nam Cố cũng gật đầu, nghiêm mặt nói:
- Thần Châu kết nghĩa bọn ta cũng có Bát đại thiên vương, Vua rắm Triều Châu là đệ nhất thiên vương.
Tôn Nhân Đồ đang muốn lên tiếng thì đã nghe thấy tiếng Cố Hoàn Thanh kêu thảm.
Thứ lợi hại nhất của Phi Thoái thiên ma Cố Hoàn Thanh, đương nhiên là đôi chân.
Đường Bằng, Đường Mãnh, Đường Phương lại nhắm chuẩn đôi chân hắn để ra tay.
Cố Hoàn Thanh cật lực tránh né, nhưng đối mắt hai ba phát, chân hắn đã trúng ba châm, bốn tiêu, năm đạn.
Đáng sợ nhất là gối trái bị Đường Mãnh dùng một chùy đá nặng đánh nát.
Sau đó Tiêu Dịch Nhân đã tới.
Tiêu Dịch Nhân không cho hắn mở miệng, cũng không cho hắn lấy hơi, một kiếm kết liễu tính mạng hắn.
Cố Hoàn Thành kêu thảm một tiếng, thi thể từ trên rừng đá rơi xuống nước, nhưng nước đã sớm đỏ ngầu.
Không có tiếng giao đấu, kẻ địch đều ở trong nước, cho nên trong rừng đá cũng không còn người của Quyền Lực bang.
Hơn trăm đệ tử Hoán Hoa, ngoài những hảo hán bó tay chịu chết ban đầu thì không hề tổn thất một người.
Bang chúng Quyền Lực bang thì lại tử vong toàn bộ.
Đệ tử Hoán Hoa kiếm phái chết được nhắm mắt, bởi vì họ đều biết, những huynh đệ khắc chữ “giết” lên cánh tay nhất định sẽ báo thù cho họ.
Bây giờ họ quả nhiên đã báo thù.
Nhanh chóng, chuẩn xác, hơn nữa còn không lưu lại kẻ sống.
Sau đó tất cả họ đều quỳ xuống, tế bái những anh em đã chết.
Tôn Nhân Đồ chịu đau nhìn cảnh tượng này, mới biết đã tuyệt vọng rồi.
Hắn cố sức chống chọi, tung cước đá văng Thiết Tinh Nguyệt, song đao huy vũ, ép lùi Tả Khâu Siêu Nhiên và Khâu Nam Cố. Mới chạy được vài bước, Mả Cảnh Chung và Âu Dương San Nhi đã chặn lại.
Hắn thở dài một tiếng, trở tay đâm cả trường đao bảy thước ba tấc cùng đoản đao một thước hai tấc vào người mình, mất mạng đương trường.
Tiêu Dịch Nhân điểm lại nhân số, còn một trăm mười tám người.
Tiêu Dịch Nhân rất hài lòng.
Hắn cảm thấy hắn đang kéo cung, dây cung căng tròn rồi, nhắm chuẩn mục tiêu rồi, vận đủ kình lực rồi, mới bắn, bắn ra, là trúng.
Lần này hắn giương một cây cung thật hài lòng, bắn một phát tên thật hoàn hảo.
Nhưng Đường Phương không hề lên tiếng.
Nàng biết, nếu Tiêu Thu Thủy ở đây, tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
Tiêu Thu thủy sẽ không coi anh em là bia ngắm, tùy tiện hi sinh.
Tiêu Dịch Nhân dẫn người rời khỏi rừng đá. Trận chiến trong rừng đá sẽ khiến Hoán Hoa kiếm phái và hắn danh chấn võ lâm.
Hắn dẫn người vào sâu trong lòng địch, nhưng lại không có ai dám đánh lén nữa.
.... Có lẽ là vì trận chiến rừng đá quá nổi tiếng chăng?
Ngày mùng bốn tháng sáu
Bọn họ đã tới vùng hồ Điền.
Bă trăm dặm quanh hồ Điền Trì, hoa tươi đầy rẫy, cảnh sắc tuyệt đẹp. Lầu Đại Quan đối mặt với hồ Điền, có thể tận hưởng hết thắng cảnh của hồ.
Hồ Điền được hai danh sơn Bích Nan, Kim Mã vây quanh, có câu “Điền trì tam bách lý phù dung”, kỳ thực đâu chỉ có có phù dung, quả thật là hoa gì cũng có, chỉ riêng hoa trà thôi đã có tới hơn bảy trăm loại.
Huyện Đại Lý trong một dải Nhị Hải lại có núi Điểm Thương khí thế hùng vĩ.
Núi Điểm Thương ở phía tây huyện Đại Lý, trải dài hơn ba trăm dặm, tổng cộng mười chín đỉnh.
Phía nam núi Điểm Thương có tháp cổ được xây đời Đường, bốn góc, mười sáu tầng, cao hai trăm ba mươi thước.
Đá Đại Lý xuất xứ từ Điểm Thương nổi tiếng trên đời, còn có tên khác là đá Điểm Thương, có thể dùng để chế tạo bình phong đá cùng quân cờ đá. Điểm Thương vốn đã khí thế trầm hùng, lại có các loại đá Đại Lý màu sắc rực rỡ, càng thêm vẻ huyền ảo, kỳ bí.
Võ lâm đương thời, trong mười sáu môn phái lớn, ngoại trừ Thiếu Lâm, Võ Đang, một trong mười bốn phái còn lại chính là Điểm Thương.
Chưởng môn phái Điểm Thương Lâm Sinh Phu, một ngọn phán quan bút chuyên đánh ba mươi sáu tử huyệt, bảy mươi hai yếu huyệt, một trăm linh tám tiểu huyệt trên người, ở tái ngoại được tôn là “Điểm Thương nhất bút”, đệ tử tuy không nhiều nhưng đều là loại không tầm thường.
Phái Điểm Thương vốn có gần trăm đệ tử, quá nửa phân tán ở khắp Vân Nam, trong Trung Nguyên cũng có dấu tích, sống trong tổng đàn phái Điểm Thương chỉ được hơn ba mươi người.
Hơn ba mươi người này đều là nhân vật rất khó dây.
Ví dụ một người trong số đó tên là Thang Cẩm Thường, ngoại hiệu của hắn chỉ có một chữ:
Tử.
Hắn giết người không chớp mắt.
Hắn giết người không cần đao kiếm.
Hắn giết người thậm chí không cần nhìn người.
Phái Điểm Thương chẳng phải danh môn chính phái, hắn, Thang Cẩm Thường cũng chẳng phải người tốt.
Hắn muốn một người “chết”, người đó cũng chỉ có thể “chết” cho hắn xem.
Hắn chính là một trong những học trò yêu mà Lâm Sinh Phu đắc ý nhất.
Lâm Sinh Phu tuy không khuyến khích hắn giết người nhưng cũng không phản đối hắn giết người.
Thang Cẩm Thường cũng hiểu rất rõ ý tứ sư phụ mình.
Lâm Sinh Phu là chưởng môn Điểm Thương, giết người có chút bất tiện.
Đệ tử của lão ta giết thì khác rồi.
Người khác trách tội, lão cũng ra vẻ mắng mỏ một chút. Người khác giơ ngón cái tán thưởng, lão mỉm cười khiêm tốn, giống như đang nói: Hắn giỏi, sư phụ hắn, đương nhiên là càng giỏi rồi.
Khi Thang Cẩm Thường giết những kẻ xâu xá, tiếng ác đồn vang, sắc mặt Lâm Sinh Phu lại càng đắc ý.
Giết kẻ xấu để dương danh lập vạn, lại được cái tiếng là danh môn chính phái, chủ trì chính nghĩa, sao không vui vẻ mà làm?
Cho nên Thang Cẩm Thường cũng rất đắc ý.
Hắn lập chí phải cưỡi con ngựa nhanh nhất, tìm người phụ nữ xinh đẹp nhất, giết kẻ khó giết nhất.
Đương nhiên, hắn chưa từng gặp phải kẻ “khó giết”.
Lại càng chưa từng gặp kẻ nào có thể “giết hắn”.
Cả đời hắn chỉ có giết người, không sợ bị người giết.
Ngày mùng bốn tháng sáu, giữa trưa.
Hắn lê bước chân mệt mỏi tới cửa nam Điểm Thương.
Tháp cổ ở cửa nam chính là trọng địa của phái Điểm Thương.
Mỗi ngày hắn đều phải tới bái phỏng Lâm Sinh Phu một lần, thỉnh an lão một cái, hoặc là lắng nghe dạy dỗ một chặp, nói chung hôm nào cũng phải khúm na khúm núm một phen.
Trong lòng hắn cũng rất rõ ràng, nếu không có Lâm Sinh Phu che chở, hắn chẳng thể tung hoành dễ dàng như vậy trong võ lâm.
Muốn Lâm Sinh Phu ủng hộ hắn, trước tiên phải biết cách làm sư phụ “vui lòng”.
Cho nên dù hôm qua hắn tửu sắc quá độ vẫn chạy tới tháp cổ một chuyến.
Nhưng lúc này ánh mắt hắn liền sáng lên.
Một cô gái bán hoa.
Một giỏ đầy hoa, màu lam, màu vàng, màu đỏ, thậm chí có có màu tím, màu hồng, không loại nào là không phải màu sắc rực rỡ nhất.
Hoa đẹp, còn không bằng người đẹp.
Hoa yêu kiều, người căng mọng.
Cô gái đó cười thật ngào, yểu điệu hỏi hắn:
- Công tử, có muốn mua hoa không?
Thang Cẩm Thường nhìn đông một cái, nhìn tây một chặp, trong lòng như được chí bảo, không thể để sư huynh đệ phát hiện, cướp mất diễm phúc từ trên trời rơi xuống này.
Trong lòng hắn cũng có chút buồn bực, tại sao có một tiểu mỹ nhân tuyệt vời như vậy mà đám sư huynh đệ háo sắc của hắn lại không phát hiện ra?
Hắn quyết phải vui vẻ với nàng một phen, đù sao tới chỗ này bán hoa cũng chẳng phải là loại con gái tốt lành gì rồi. Hắn quyết định phải mang nàng ta đi trước đã.
Cô gái lại dịu dàng nói:
- Rút cuộc là công tử có mua không?
Thang Cẩm Thường nở một nụ cười mà hắn nghĩ là rất phong lưng phóng khoáng:
- Mua hoa, mua luôn cả người.
Hắn một tay lấy ra một thỏi bạc, một tay đặt lên bờ vai thon của cô gái.
Cô gái nghiêng người, tiện tay rút ra một đóa hoa lam, nhét vào tay hắn, nói:
- Hoa bán rồi, đưa tiền đây!
Đoạn trở tay, kéo lấy thỏi bạc.
Thang Cẩm Thường cảm thấy tức cười, thầm nghĩ cô gái này thật là tham lam, một đóa hoa mà đòi tới hai thỏi bạc? Lập tức tiện tay vứt đóa hoa đang cầm sang bên cạnh, cười nói:
- Bạc là mua người...
Đang muốn ôm tới thì bỗng cảm thấy lòng bàn tay đau nhói.
Đau xong là tê dại.
Thang Cẩm Thường há miệng muốn hô, không ngờ lại không thể phát ra nổi một âm thanh.
Từ đóa hoa lam hắn ném đi có một con rắn cực nhỏ, cực mảnh, cực bé, cực ảo bò ra.
Rắn cong người, chui vào ống tay áo cô gái, biến mất không thấy đâu nữa.
Thang Cẩm Thường trợn trừng khóe mắt, kêu lên “ặc ặc” không thành tiếng, toàn thân tê dại, không còn hơi thở nữa. Chỉ thấy cô gái hơi le lưỡi, khẽ liếm đôi môi đỏ hồng, ẩm ướt, mỉm cười quyến rũ:
- Người yêu hoa, thì không nên vứt hoa. Vứt hoa, hoa lại có gai.
Sau đó cô ta bỗng làm một việc.
Một việc tàn nhẫn.
Cô ta móc mắt Thang Cẩm Thường, cầm lên trên tay.
Sau đó bàn tay thon dài, móng tay bôi đầy nhựa hoa phượng tiên đỏ rực, của cô ta đưa hai tròng mắt lên mồm, nuốt chửng xuống.
Thang Cẩm Thường không thể gào thét, nếu không, chỉ có gào thét mới có thể diễn tả sự sợ hãi trong lòng hắn lúc này.
Lâm Sinh Phu ở trên tầng mười sáu.
Lão đang cùng sư đệ Kim Duy Đa thương lượng chuyện tài vụ của phái Điểm Thương.
Thủ ở cửa tầng mười sáu là hai hộ pháp phái Điểm Thương.
Hai hộ pháp trước nay chưa từng rời khỏi Lâm Sinh Phu nửa bước.
Lâm Sinh Phu muốn họ trông giữ một thứ, nếu không có mệnh lệnh của Lâm Sinh Phu, cho dù là lửa đốt vào tận bên trong, hai ngươi cũng sẽ không rời khỏi phòng nửa bước.
Lâm Sinh Phu lại cảm thấy mình thật là vĩ đại, tới tận bây giờ lão cũng chưa từng để họ bị lửa đốt chết. Chỉ là có một lần, cũng là một lần duy nhất cách đây mười mấy lân, trong lúc đang trông giữ, một hộ pháp không nhịn được bỏ đi tiểu, khi hắn trở về, Lâm Sinh Phu đâm hắn một bút, đến bây giờ, một chân của hộ pháp đó vẫn còn lệch.
Sau đó hai hộ pháp liền không dám rời đi nửa bước nữa.
Vì điểm ấy, Lâm Sinh Phu càng nghĩ lại càng đắc ý.
Ánh mặt trời ban trưa chiếu vào, ngay cả sư đệ lão Kim Duy Đa cũng cảm nhận được vẻ đắc ý của chưởng môn sư huynh.
Ngoại hiệu của Kim Duy Đa là “Quỷ phủ thần công”, tay trái lão cầm đục, tay phải cầm chùy, cũng không biết đã đánh vỡ đầu bao nhiêu địch thủ.
Cho nên khi người trong võ lâm cho rằng lão chỉ có thể thay Lâm Sinh Phu tính toán sổ sách, trong lòng lão không biết là bất mãn tới mức nào.
Lão thật sự không hiểu tại sao sư huynh lão lại cười đắc ý như vậy.
Lão đang nghĩ thì đột nhiên, bên ngoài vang lên hai tiếng “bịch, bịch”.
Lâm Sinh Phu, Kim Duy Đa lão luyện giang hồ, vừa nghe đã biết đó là tiếng thân người ngã xuống đất.
Hai người nhanh chóng đưa mắt trao đổi rồi lập tức chia hai đường trái phải, phóng ra ngoài.
Sau đó tung cước đá văng cửa, thoáng chờ một chút rồi mới lao ra.
Bên ngoài không có người.
Hai hộ pháp đã biến mất.
Lâm Sinh Phu, Kim Duy Đa trơ mắt nhìn nhau, không khỏi kinh ngạc.
Sau đó bọn lão phóng xuống tầng mười lăm.
Tiếp đó cả hai đều kinh hoàng.
Trong tầng tháp mười lăm có ba người chết.
Ba người đều là cao thủ phái Điểm Thương, nhưng lại chết không một tiếng động.
Ba người mỉm cười mà chết, mi tâm có một chấm đỏ, toàn thân không một vết thương.
Tầng tháp mười bốn có hai người chết.
Không những cách chết giống nhau mà đến cả dáng chết cũng giống hệt nhau.
Mười hai tầng tháp phía dưới cũng đều như vậy.
Tổng cộng mười lăm tầng tháp, có hai mươi sáu cao thủ phái Điểm Thương mất mạng.
Sau đó Lâm Sinh Phu, Kim Duy Đa liền trông thấy hai người nằm chết trên sàn đá cứng rắn bên ngoài tầng tháp dưới cùng, chính là hai vị hộ pháp.
Hai người này rõ ràng đã bị giết rồi mới bị ném xuống.
Lâm Sinh Phu và Kim Duy Đa cùng biến sắc: Hai người lao ra cửa tháp, chỉ thấy trên thảm có phía xa, Thang Cẩm Thường đã chết, tròng mắt bị người ta móc ra, máu chảy đầy mặt.
Có hai người, đứng cách thi thể không xa.
Hai người một già một trẻ.
Trẻ là một thiếu nữ, già là một ông lão hiền từ.
Cô gái cầm một rổ hoa tươi, duyên dáng, yêu kiều.
Ông lão xách một sọt cá, trông thấy Lâm Sinh Phu, Kim Duy Đa, sắc mặt liền hiền hòa giống như thấy con cháu mình vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui