Thần Chiến


Tuy đã thành công đánh trúng con bạch lôi hổ, mà con yêu thú cũng phát ra tiếng gầm rú đau đớn nhưng Trần Cảnh cũng không tiến lại gần ngược lại còn nhanh chóng nhảy tránh sang một vị trí khác.Trong khoảnh khắc đó, một tia sáng to như nắm đấm bất ngờ xuyên thủng màn lửa, xuyên qua tàn ảnh của Trần Cảnh, bắn trúng tảng đá lớn phía xa.Tia sáng xuyên qua tảng đá lớn tới mười mấy mét như xuyên qua đậu hũ, mọi vật trên đường đi của nó đều bị xuyên thủng, mãi tới ngoài trăm mét mới đâm vào gốc cổ thụ rồi nổ tung.Nhìn một màn này, Trần Cảnh cũng phải hít một hơi lạnh, tia sáng kỳ dị kia uy lực thật không tầm thường.Màn lửa tan đi, con bạch lôi hổ cũng xuất hiện trong tầm mắt của cậu.

Bộ lông của nó bị thiêu cháy không ít, con mắt đỏ quạch chứng tỏ nó đã bị chọc giận không ít.Mà ba chiếc sừng của nó hiện giờ đã xuất tia sét xoáy thành hình mũi khoan, cũng dài ra gấp đôi so với lúc bình thường.Con bạch lôi hổ lại gầm lên, đầu hơi cúi xuống, ba chiếc sừng bùng phát ánh sáng chói lòa, ba tia sáng từ ba chiếc sừng bắn thẳng đến Trần Cảnh với tốc độ ánh sáng.Thời điểm con bạch lôi hổ cúi đầu, Trần Cảnh đã sớm có chuẩn bị, khi ba chiếc sừng vừa lóe sáng, ngay lập tức sử dụng phi vân bộ né tránh.Ba chiếc sừng thay nhau oanh kích, Trần Cảnh cũng thoắt ẩn thoắt hiện né tránh, cây cối, đất đá xung quanh bị tia sáng bắn thủng lỗ chỗ.Không thể phủ nhận, khi yêu thú tiến cấp lên đại yêu thú, thực lực quả thực là một trời một vực.

Không chỉ hình thể to lớn hơn, sức mạnh thân thể vượt trội hơn mà cả lượng khí cũng hùng hậu hơn cả chục lần.Nhưng nguy hiểm nhất lại là thiên phú của đại yêu thú đã hoàn toàn thức tỉnh, thiên phú của chúng uy lực hoàn toàn không thua kém thuật pháp dị nhân sư.Như con bạch lôi hổ này, thiên phú của nó là lôi kích.


Mỗi tia sáng bắn ra đều có uy lực của thuật pháp nhân cấp thượng phẩm.Dị nhân sư hóa nguyên cảnh của nhân loại có được thuật pháp công kích nhân cấp thượng phẩm đã là may mắn.

Chưa nói đến có được nhưng tu luyện thành hay không lại là việc khác.Độ khó của công pháp hay thuật pháp của nhân cấp thượng phẩm đã khá lớn rồi, không phải ai cũng có thể tu thành.Dù tu thành nhưng tốc độ và số lần thi triển sẽ bị hạn chế rất nhiều lần bởi lượng khí duy trì.Mà với đại yêu thú thì sẽ ít bị hạn chế hơn.Như lúc này, con bạch lôi hổ liên tiếp bắn phá mười mấy phút mà vẫn chưa có dấu hiệu suy yếu, sức bền của yêu thú quả nhiên đáng nể, mà thực lực của nó chỉ mới tương đương với hóa nguyên cảnh.Nếu là một hóa nguyên cảnh khác gặp phải nó, chạy trốn thì không phải vấn đề nhưng đánh bại được nó thì có vẻ hơi quá sứcTrần Cảnh vừa né tránh vưà tìm sơ hở của con yêu thú.

Đọ sức chịu bền thì cậu chưa từng sợ ai trong cùng cảnh giới, ít nhất cho tới thời điểm hiện tại.Người và thú qua lại thêm nửa giờ đồng hồ, chiến trường cũng đã lan ra cả cây số, mà mọi thứ trong phạm vi chiến đấu đều bị tàn phá nghiêm trọng.Lúc này, con bạch lôi hổ cuối cùng cũng đã bắt đầu xuống sức, ánh sáng của ba chiếc sừng đã dần tối đi, lôi kích của nó đã suy giảm cả về tần suất cũng như uy lực.Từ cuồng bạo, nó cũng dần tỉnh táo lại.


Nó cũng nhận ra tên nhân loại phía trước khó chơi hơn nó tưởng, không ngờ có thể tránh thoát tất cả công kích của nó.Trong đầu nó đã có suy nghĩ rút lui, thế công vì thế cũng giảm đi rất nhiều.Hành động của nó sớm đã ở trong tầm mắt của Trần Cảnh, bằng cảm nhận, cậu có thế nhận ra khí của con bạch lôi hổ đang suy giảm nhanh chóng.Sở dĩ từ đầu Trần Cảnh không tung hết sức là bởi sợ nó sẽ chạy trốn.Nếu thể lực nó sung mãn, dù đánh bại nó cũng sẽ khó truy đuổi được.Hiện giờ khi nó đã suy yếu, cậu có thể cảm nhận được ý muốn chạy trốn của nó, mà dĩ nhiên cậu sẽ không để nó được như ý.Đẩy khí lên, mau chóng kết ấn,chỉ mất hơn hai chục giây Trần Cảnh đã thành công kết ấn, mở ra khai môn.Theo đó một luồng khí màu lục mau chóng bao phủ cơ thể cậu, thay cho lớp áo giáp cương khí màu đỏ bên ngoài.Tốc độ của Trần Cảnh đột ngột tăng gấp đôi khiến con bạch lôi hổ bị bất ngờ, nó chưa kịp phản ứng thì cậu đã xuất hiện trước mặt nó.Tay phải thành quyền, Trần Cảnh nhắm thẳng vào trán nó, tung ra một quyền cực mạnh.Con bạch lôi hổ bị bất ngờ, không kịp phản ứng nên lãnh trọn một quyền của Trần Cảnh, thân hình nặng vài tấn của nó bị đập bay xa mấy mét.Không để nó kịp hoàn hồn, Trần Cảnh liên tiếp tấn công.

Cậu không sử dụng thuật pháp hay vũ khí mà chỉ sử dụng thể thuật.Từ sau khi mở ra khai môn, thể thuật của Trần Cảnh tiến bộ thần tốc, uy lực từ mỗi đòn thể thuật của cậu có lực lượng không thua kém thuật pháp công kích trung phẩm.Mà lợi thế chính là chỉ cần kết ấn một lần, sức mạnh của thuật sẽ duy trì liên tục trong khoảng mười phút.Vẻn vẹn vài phút ngắn ngủi, Trần Cảnh liên tiếp tung ra hơn trăm quyền, cước.


Con bạch lôi hổ bị đánh đến không có sức hoàn thủ.Thân hình nó như quả bóng, mỗi lần bị dính đòn đều bị văng ra xa mấy mét.Nó gầm lên đau đớn, cố gắng tích khí để phản kích, nhưng mỗi lần đều bị Trần Cảnh nhanh tay đánh tan.Thân thể vốn hùng tráng của nó hiện giờ bị đánh cho tơi tả, bộ lông màu trắng lúc trước bị đốt nhiều chỗ hiện giờ loang lổ thêm màu đỏ của yêu huyết.Khí của nó suy yếu một cách nhanh chóng.

Lúc này, nó hoàn toàn chỉ muón chạy thoát thân.Lại một một lần nữa nó bị Trần Cảnh đá trúng vùng bụng, Trần Cảnh vốn muốn tiếp tục tấn công thì dị biến xảy ra.Cơ thể con bạch lôi hổ vốn đang ngã ngửa về phía sau, bằng một tư thế kỳ dị , đột ngột lật về tư thế tiếp đất.Khi chạm đất, nó ngay lập tức hạ thấp trọng tâm cơ thể, hai chân sau làm trụ, bật mạnh một cái, chớp mắt đã xuất hiện ngoài phía xa hơn trăm mét.Trần Cảnh vốn tưởng rẳng chỉ cần một ,hai chiêu nữa sẽ hạ được con yêu thú, ai ngờ nó vẫn giấu chiêu.Thấy nó chỉ cần một cú nhảy đã vượt xa trăm mét, Trần Cảnh cũng không khỏi cảm thán, đại yêu thú quả nhiên không tầm thường.Với thế tấn công của Trần Cảnh có thể dễ dàng hạ một con bán đại yêu trong vài chiêu, vậy mà cậu tung ra hơn trăm đòn, con đại yêu thú vẫn có sức để nhảy xa như vậy.Tuy kinh ngạc nhưng Trần Cảnh cũng không cho rằng nó sẽ chạy thoát khỏi bàn tay của cậu.

Lắc mình một cái, bóng ảnh của Trần Cảnh biến mất tại chỗ.Con bạch lôi hổ nhảy liền vài cái,chỉ ngắn ngủi nửa phút thời gian nó đã ở ngoài hai ngàn mét.


Vừa chạy vưà ngoái nhìn lại phía sau, không thấy tên nhân loại kia đuổi theo, từ miệng nó phun ra một ngụm lớn yêu huyết.Chiêu vừa rồi là tuyệt chiêu áp đáy hòm dùng khi chạy thoát mạng của nó, không ngờ hôm nay phải sử dụng đến trước đối thủ ngang cấp.Nó cũng chỉ thoáng suy nghĩ như vậy, chạy được một mạng là tốt rồi.

Lúc này giữ được mạng mới là quan trọng nhất.Thời điểm nó nhìn về phía trước, định tiếp tục chạy trốn, Trần Cảnh đột ngột xuất hiện trước mặt nó từ bao giờ.- Đi mà không chào hỏi thì không phải phép cho lắm nhỉ? Nhận của ta một món quà rồi đi cũng không muộn.- Hỏa thật, ngũ hỏa đạn.Năm quả cầu lửa xoáy theo hình xoắn ốc, tốc độ như đạn bắn lần lượt hướng về các vị trí yếu hại của con bạch lôi hổ.Con bạch lôi hổ chỉ kịp nhìn thấy ánh sáng chớp đỏ lóe lên từ phía xa, đến khi kịp phản ứng thì đã muộn.Chíuuu..bùmmmNăm tiếng nổ lớn gần như đồng loạt xuất hiện, thân hình con bạch lôi hổ bị nổ cho te tua, thân thể nó văng ngược về phía sau, đâm nổ không biết bao nhiêu cây lớn mới dừng lại được.Liên tiếp trúng những đòn như trời giáng, chút khí cuối cùng của con yêu thú bị đánh tan.

Thân hình khổng lồ của nó nằm bất động trong hố lớn.Trần Cảnh từ xa nhảy đến, lần này cậu trực tiếp nhảy lên đầu nó, rút ra thủy vân kiếm, nhẹ nhàng đâm thẳng vào giữa trán nó.Thân hình con bạch lôi hổ co giật một lúc rồi không còn động tĩnh gì nữa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận