Thần Chiến


Mất hơn một giờ đồng hồ thu thập được khoảng chục loại dược thảo, chất thành cả đống trước mặt.

Trần Cảnh bắt tay vào tập luyện.

Loại đầu tiên ghi trong sách là địa du, một loại dược thảo khá phổ biến, chủ yếu dùng để điều chế linh dịch cầm máu.Lấy ra chừng chục gốc địa du, loại này dạng cỏ to cỡ một đến hai phân, thân cây màu vàng nâu, lá nhỏ, hoa màu đỏ mận.

Thông thường đều phơi khô cả cây, khi luyện đan thì cắt khúc nhỏ, cho hết vào đỉnh luyện chừng mười phút rồi kết hợp thêm với hai loại phụ liệu nữa, sau cùng thêm vào dung môi, tiếp tục luyện chừng mười phút sẽ thành.Linh dịch tạo ra là ngưng huyết tán, ở bậc hạ phẩm, vết thương chảy máu không quá nhiều dùng có thể làm ngưng chảy máu trong hai phút.

Tuy nhiên nếu viết thương quá lớn thì tác dụng không cao.

Loại này cũng là loại thường thấy nhất, cũng là loại linh dịch dễ điều chế nhất.Kể cả học đồ cũng có thể luyện nó trong khoảng nửa tiếng, tỷ lệ thành công ở mức một phần tám.

Một lần luyện có thể cho ra hai lọ, giá trị chừng hai đến ba linh thạch hạ phẩm một lọ.Đọc kỹ trong sách, Trần Cảnh bắt đầu kết ấn.- Mẹo, dần, thân, dậu, tý, tuất, hợi, tỵ, thân, ngọ, mùi, dậu, …..dần.Âm thanh hợp thành ần vang lên, Trần Canhr liền hô nhỏ.- Khởi.Công pháp này thuộc mộc, vừa thi triển thành công, Cảnh có thể cảm nhận được từng luồng khí hành mộc đang từ khí xoáy và từ xung quanh môi trường không ngừng tập trung về hai bàn tay, đặc biệt ở các đầu ngón tay.Mau chóng cầm lên một gốc địa du, sử dụng các đầu ngón tay lần lượt sờ từng phần của nó, Cảnh có thể cảm nhận được từ trong gốc địa du có từng luồng khí rất nhỏ lưu chuyển theo một quy luật.

Chúng đều hướng về phần rế của cây.Rễ của gốc địa du hình thoi, dài chừng ba mươi phân, màu nâu sẫm.

Lúc này nó là điểm tập trung nhiều khí nhất trên cả cây.

Nhưng Cảnh lại mẫn cảm phát hiện ra có tới hai loại khí đang tồn tại trong phần rễ, một thuộc mộc, một thuộc thổ, cái này liên quan đến ngũ hành khí trong người Trần Cảnh.Làm theo hướng dẫn trong sách, Trần Cảnh khéo léo dẫn dắt lộ tuyến của dòng khí, dồn tất cả chúng vào vùng rễ, đồng thời nén chúng ở đó không để chúng chảy ngược trở lại phần thân cây.

Tương tự như việc tạo khí xoáy khi tu luyện vậy, môn công pháp này giúp luyện đan sư chắt lọc những thứ tinh túy nhất trong dược thảo.Khi đã nén thành công ở phần rễ, một tay của Trần Cảnh liền bứt phần thân cây và phần rễ ra riêng.

Thực chất phải sử dụng khí hành mộc để cắt mới đảm bảo cho khí không bị thoát ra trong quá trình cắt nhưng Cậu không có cách nào làm như vậy, đành phải dùng tay bứt, dù sao hai bàn tay cậuc ũng đnag lưu chuyển từng luồng khí hành mộc.Dù không hoàn hảo lắm nhưng hiệu quả cũng không tệ.

Khối khí cậu nén trong phần rễ chỉ bị mất đi chừng hai thành.

Coi như tạm ổn.

Luyện thêm vài lần thì nghĩ cách khác vậy.

Nghĩ vậy cậu liền tiếp tục lấy một gốc khác để tập luyện.Từ sáng đến mãi tối, cậu chìm vào việc phân loại từng gốc dược thảo, chính bản thân cậu cũng không ngờ mình bị thu hút đến vậy.

Đến tận khi bên ngoài bống tối đi cậu mới ngẫng đầu lên.

Vốn dĩ cậu nghĩ ở đây sẽ không có ngày đêm, nhưng xem ra cậu đã lầm.Đi lại phía cửa sổ, nhìn lên phần vòm nhà.

Những khoảng chiếu sáng lúc trước giờ đã đổi sắc, chúng không chiếu ra thứ ánh sáng như ánh nắng mặt trời nữa, mà chuyển sang một thứ ánh sáng màu xanh lam mờ đục.

Cả khu dược viên đều tối đi rất nhiều, thứ ánh sáng lam sắc khiến cả dược viên trông mờ ảo hơn rất nhiều.Lấy ra cái đánh lửa, cậu cố gắng tìm kiếm đèn hoặc thứ gì đó tương tự như vậy.

Có người ở thì chắc chắn phải có thứ chiếu sáng.

Lục lọi một hồi cuối cùng cậu cũng tìm được một vài giá đèn, nhưng bên trong không phải dầu hỏa hay nến mà là một loại ngọc, tựa tựa dạ minh câu.Ngọc to cỡ cái bát con, được gắn ở phần trên của giá đèn, bên ngoài phủ một cái hộp bằng gỗ.

Lướt qua mấy lần cậu mới tìm được cách sử dụng.

Lấy bốn cái để bốn góc phòng, bỏ hết phần hộp che đi, từng viên ngọc liền tỏa ra ánh sáng màu trắng, cả căn phòng lại sáng lên .Đúng là hoàng gia, đến cái đèn chiếu sáng cũng sa hoa như vậy.

Bên ngoài vẫn chủ yếu thắp bằng đèn cầy hoặc nến, giàu có như gia tộc cậu cũng chỉ dám dùng dầu thơm hoặc nến thơm mà thôi.

Một viên ngọc này giá trị không dưới vài trăm viên linh thạch hạ phẩm, đủ cho người thường tu luyện cả năm.Nhìn về đống dược thảo đã được tinh lọc xong, số lương khá nhiều, mỗi loại cậu đều làm mười gốc, mà cậu đã làm đến loại thứ năm trong sách rồi.

Những phần tinh luyện xong cũng xếp một đống nhỏ bên chỗ cậu ngồi.Lúc làm thì không cảm thấy gì, giờ dứt ra mới thấy bụng sôi lên.

Lấy mấy viên thực phẩm trong túi ra ăn, cũng không còn nhiều, có lẽ đủ cho ngày mai nữa.

Cảnh suy nghĩ nếu con thủy mãng tước àm không đưa cậu lên sớm, chưa chết vì kẻ địch thì cũng chết vì đói rồi.Ăn xong, cậu liền ra ngoài khu vườn đi dạo, thuận tiện đi nốt mấy khu vực ban đầu còn chưa kịp đến.

Vẫn là những khoảnh dược thảo, thậm chí cậu còn thấy được những loại dược thảo cực kỳ lạ, thậm chí trong sách cũng chưa đề cập đến bao giờ.

Làm cậu có suy nghĩ giá mang được tất cả chúng ra ngoài.Tuy đều là những loại quý hiếm nhưng lại chẳng có loại nào có ích với cậu hiện giờ.

Đang định quay lại khu quảng trường, trong một góc khuất của khu vườn, cậu thấy một thứ gì đó đang lập lòe phát sáng.

Dọa cho cậu suýt chút nữa thì hét lên, cái kiểu lập lòe giống như mắt của yêu thú vậy.Đi chừng hơn trăm mét, qua mấy chỗ khúc khuỷu, lại phải vòng qua mấy tảng đá lớn mới đến được khu vực đó, chỉ thấy cả khoảnh đất là những bụi cây rậm rạp, trông khá giống cây nguyệt quế, nhưng thân cây khá thấp chỉ chừng hai mét, tán lá thì khá to, cỡ hai, ba mét.

Lá cây đã chuyển sang màu ố vàng, nếu không phải ánh sáng do thứ gì đó phát ra từ đây có lẽ Cảnh cũng không để ý đến nó.Nhìn kỹ một hồi mới thấy thứ đang phát sáng đang ở giữa khoảnh vườn.

Khu này có chừng ba, bốn chục bụi nhưng chỉ có duy nhất một bụi ở chính giữa là có quả.

Nếu Cảnh có thể nhìn từ trên xuống sẽ thấy những bụi xung quanh mọc theo hình xoáy trôn ốc, mà điểm trung tâm chính là bụi cây có thứ phát sáng kia.Cậu cố gắng tìm tấm bai đá ghi thông tin của loài cây này, đi hết một vòng bất ngờ lại không thấy.Cái này thì lạ rồi, ở những khu vực khác bia đá đều được đặt ở vị trí dễ quan sát nhất, mà ở đây lại không có.

Cố gắng tìm lại một lần nữa, vẫn không thấy.

Cái khu vực này chắc chắn có điều kỳ quái, từ vị trí hẻo lánh, lại có nhiều vật che khuất cho đến việc không có bia đá ghi thông tin.Không tìm được bia đá, đành phải đi vào tận nơi nhìn xem sao.

Cậu cố gắng lật lại trong đầu nhưng không thể biết được tên của loại dược thảo này.

Đi từng bước chậm chạp theo lối mòn, bất giác cậu cũng nhận ra con đường này có hình xoắn ốc.Đi chừng mười lăm phút, Cảnh đã đến được vị trí cuối cùng của con đường.

Nó là một khoảng rộng hình tròn, đường kính chừng bốn mét.Vừa bước vào cậu cảm nhận rõ nhiệt độ hình như tăng thêm vài độ.Ở giữa nó là một bụi cây nhỏ, chỉ bằng một phần ba so với những bụi khác, nhưng đặc biệt từ thân đến lá đều là một màu đỏ rực, đúng vậy, nhìn như một bụi cây đang bốc cháy vậy, thứ ánh sáng cậu nhìn thấy chính là do nó phát ra, xuyên qua kẽ lá mà có.Màu sắc không nói, chỉ riêng việc bán kính hai mét xung quanh nó không có đến một ngọn cỏ mọc được, không giống những bụi cây khác.

Đi một vòng xung quanh nó, cậu chợt phát hiện trên tán của nó có một quả nhỏ.Đúng là một quả nhỏ cỡ trái quất, hình dáng kỳ lạ tựa như một viên kim cương vậy.

Quả thuần một màu đỏ, vẻ ngoài bóng loáng cứ như ngọc.

Xung quanh quả còn mơ hồ có một dòng khí đang luân chuyển qua lại, Cảnh thậm chí có thể cảm nhận được sự nhiệt độ cao phát ra từ nó.Vận chuyển thử công pháp, cậu liền khẳng định được cảm nhận của mình là đúng.

Xung quanh bụi cây, khí hành hỏa vô cùng sung túc, thậm trí còn vượt trội hơn cả khu vực trồng các cây hệ hỏa khác.Nhưng rõ ràng những bụi cây xung quanh lại thuần một hệ mộc, điều này khiến cậu không thể giải thích được.Hai luồng khi này không hề trộn lẫn vào nhau, dường như có một bức tường vô hình ngăn cách chúng vậy.

Nén lại kinh ngạc trong lòng, Cảnh đưa tay muốn hài thứ trái cây kia.

Dù không rõ là thứ gì nhưng thằng ngốc cũng biết đó là hàng quý hiếm.

Trước thu lấy rồi nghiên cứu sau.Nhưng tay cậu vừa chạm vào nó liền giật ngay lại, đơn giản vì thứ quả đó vừa tự bốc cháy, nói đúng như việc diễn ra là nó tự bốc cháy theo nghĩa đen.

Một quầng lửa bùng lên bao quanh lấy quả, nhiệt độ cao khiến tay Cảnh bỏng rát dù đã rút lại rất nhanh, có lẽ nhiệt độ phải trên trăm độ.Nhưng kỳ lạ là cành lá xung quanh không hề bị ảnh hưởng lấy một chút, tựa như ngọn lửa kia không tồn tại vậy.

Cảnh nhăn mặt lại, cái thứ quả khó nhằn này, rõ ràng còn biết tự vệ.

Không phải có linh tính rồi chứ.Suy nghĩ vừa xuất hiện khiến Cảnh giật mình, chắc không phải đâu.

Sinh ra linh tính đâu phải dễ, nhất là một loại thực vật thì lại càng khó.Cảnh thử vài lần liên tiếp đều bị như vậy, đành phải bỏ qua.

Cậu nghĩ đêế việc tìm kiếm thông tin về thứ dược thảo này rồi mưới tính đến việc lấy nó.Nghĩ vậy cậu liền quay về khu thư viện, có lẽ nơi đó có ghi chép về loại dược thảo này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui