Thân Chủ Tôi Là Người Tình

...GIỜ TAN HỌC...

Hôm nay Nhật Hạ có việc nên đã được tài xế riêng của nhà đón về trước, bình thường Nhật Hạ sẽ cùng đạp xe đạp với An Khuê về nhà, vì nhà của cả hai cũng tương đối gần nhau!

An Khuê đang tung tăng vừa đạp xe vừa ca hát thì liền bị một đám người dàn hàng chặn lại, cô bước xuống xe giọng có chút sợ sệt - "Nè Linh Lan cậu muốn gì?!"

Linh Lan chỉ khẽ cười rồi tiến gần đến chỗ An Khuê, một cú tát trời giáng in hằn lên má cô, giọng Linh Lan tức giận quát - "Mày nghĩ xem một đứa nghèo khố rách áo ôm như mày,có tư cách gì tranh giành Nhật Hạ với tao?! Mày đã dùng bùa mê thuốc lú gì để Nhật Hạ thích mày vậy?! Nói...."

Cô xoa xoa má, hên là Linh Lan đánh vào má còn lại chứ không phải đánh trúng vào bên má đang sưng tấy vì bố cô hôm trước, cô vốn tính cách có chút lầm lì và mạnh mẽ, ngoài Nhật Hạ ra có lẽ cô chưa ngán bất kì ai. Đúng hơn là cô chỉ yếu đuối trước Nhật Hạ!

Cô vừa xoa má vừa cười khẩy Linh Lan - "Tôi không dùng bùa mê thuốc lú, cũng không phải hạng người cậu có thể ức hiếp" - chưa đầy một giây sau cô liền tát lại Linh Lan một cái rõ đau, trong lòng cô luôn nghĩ, nếu đã không thể né tránh chi bằng trực tiếp phản kháng dù chết cũng phải phản kháng!

Linh Lan tức giận hét lớn - "Má, dám đánh tao sao?! Còn đứng đó làm gì?!"

Cả đám nghe lệnh của Linh Lan nhào đến đánh tới tấp vào người cô, nếu 1 vs 1 có thể cô sẽ không thua, còn đằng này tới 5-6 người thế này thì cô cũng đành phản kháng trong yếu ớt.

Một lúc sau...

Đầu tóc cô rối bù, áo trắng liền nhuộm màu cát đất, đến cả chiếc xe đạp của cô cũng bị bọn chúng làm hư hỏng nặng, thân thể tàn tạ đến khốn cùng, trước khi rời đi Linh Lan còn nắm lấy cổ áo cô, nhìn thẳng vào gương mặt xinh đẹp trầy xước của cô - "Thứ gia đình nghèo khó như mày, cũng đòi tranh Nhật Hạ với tao sao?! Đúng là không tự lượng sức!!! Nên an phận sống cuộc sống nghèo khó cùng thằng bố cờ bạc rượu chè của mày đi! Con nhỏ bần hèn"

Cả đám cười đểu vào mặt cô, đầy sự khinh bỉ và nhục mạ, cô tức giận cắn chặt răng, tay cô vo tròn vì tức giận, nhưng không thể phủ nhận rằng bọn chúng phỉ báng là đúng.

:"Chờ đó! Rồi tao sẽ chứng minh cho chúng mày thấy tao sẽ xứng đáng với cậu ấy, tao nhất định sẽ thật giàu có"

...----------------...

...NHÀ CỦA AN KHUÊ...

Xe không còn chạy được nửa, cô vất vả lôi nó về tận nhà cùng cơ thể bầm dập. Bố cô vừa nhậu nhẹt về đến nhà, người ngượm nực nồng mùi rượu, trên tay còn cầm chai rượu đế trắng đục ực lấy ực để. Vừa nhìn thấy cô, ông ta liền quát

"Con nhải ranh, đi học gì đến giờ mới về?!"

Cô im lặng không đáp cứ thế đi lướt qua, ông ta liền túm lấy tóc cô giật ngược, khiến cô chợt té ngã ra sau, giây tiếp theo chính là một cái bạt tay trời giáng

"Má! Mày bị điếc à?! Giống như má mày vậy, vừa hổn láo vừa vô dụng"

Vừa đối diện với xã hội khốn kiếp ngoài kia, về nhà lại bị chính bố ruột bạo hành, cơn thịnh nộ của cô đạt đến đỉnh điểm, cứ thế bật dậy xô ngã ông ta đáp trả

"Nhìn lại bản thân ông xem?! Ai mới là kẻ vô dụng?! Đàn ông như ông chết đi thì hơn"

Ông ta vốn không thể ngồi dậy nổi, vì đã quá say, ông ta lăn lộn dưới đất, chỉ có thể quát mắng giọng nhựa nhựa - "Đồ mắc dạy! Ai dạy mày như vậy?! Con gái mẹ mày đúng không?!"

"Vì có một người bố vô tích sự như ông, tôi mới bị xã hội chê cười, nhục mạ, khinh bỉ, ông không có tư cách mắng mẹ tôi, nghe rõ chưa?!" - cô lướt ngang ông, cơn tức giận của ông liền hừng hực, tiếng quát tháo cứ văng vẳng bên tai cô, cô trở về căn phòng, nhưng lại chẳng giống căn phòng một chút nào cả, nó chỉ đơn giản là một góc nhỏ, độ riêng tư chỉ là một tấm màn mỏng kéo ngang mà thôi!

Cô bịt tai, ánh mắt trở nên sắc lạnh vì dòng đời vùi dập mình, số phận đã không cho cô lựa chọn tốt hơn, người mẹ mà cô yêu quý phải tần tảo lo cho cô ăn học lẫn lo trả nợ cho chính bố ruột cô, không biết đã bao nhiêu lần rồi!

[Hồi tưởng]

Cô từng khuyên nhủ bà ấy bỏ đi, nhưng bà chỉ bật khóc nhỏ giọng nói - "Bố con khi xưa không phải người như vậy, lúc ông ngoại con mất, bố con đã chạy đôn chạy đáo mượn tiền chôn cất, nói về tình có lẽ mẹ không còn yêu ông ấy, nhưng nói về nghĩa mẹ nợ ân tình của ông ấy, nên mẹ không thể bỏ ông ấy được con à!"

"Tại sao vậy mẹ?! Sao phải chịu đựng một người đốn mạc và vô dụng như vậy chứ?! Mẹ xem thân thể mẹ, cả một bên mặt của mẹ bị đánh đến bầm xanh bầm tím thế kia rồi, mẹ còn nói đỡ lời cho ông ấy sao?"

Bà ấy đặt tay lên tay cô khuyên nhủ - "Con à! Ông ấy dù sao cũng là bố con, mẹ có cái khó của mẹ, cố gắng nha con, mẹ có để dành tiền cho con đi học đại học, đến lúc đó nhà mình sẽ tốt hơn, được không?!"

Cô nói chẳng nên lời nửa rồi, ánh mắt bà đượm buồn, nhưng lại cố gắng mỉm cười để ủi an cô gái nhỏ của mình, việc đánh đập này không phải chỉ mới đây, từ khi cô còn rất nhỏ, lúc cô có thể nhận định được cuộc sống thì có lẽ đã nhìn thấy mẹ mình bị đánh đập rồi, chỉ là đến lúc này cô mới nhận ra độ nghiêm trọng của nó và vùng dậy mà thôi!

Cô ôm lấy mẹ mình bật khóc, bàn tay chai sạn lấm lem của bà ôm chặt cô, xoa nhẹ lưng của cô đầy yêu thương! Cho dù cô có lớn bao nhiêu cũng không thể lớn trong mắt bố mẹ mình, cô quyết tâm mong muốn mẹ mình có thể sống thật tốt ở quãng đời sau này!

[Hết hồi tưởng]................

Bên ngoài không còn nghe tiếng ông nửa, ông ta đã lăn ra ngủ trên giường, những cảnh tượng này đúng là như ăn cơm bửa, chỉ là lần này cô quyết định đấu tranh thay cho mẹ mình!

Cô nhìn quanh căn nhà ộp ẹp xuống cấp, mẹ cô đi sớm về khuya mà lòng cô vừa đau vừa nhói

:"Con hứa với mẹ, sẽ để mẹ sống tốt hơn, sẽ rời xa ông ấy, con không muốn nhìn thấy ông ấy tác động lên người mẹ nửa"

Ánh mắt cô đột nhiên biến chất!

Đúng là môi trường có thể làm thay đổi tính cách một người - cụ thể là cô, từ một cô gái hiền lành, không mưu mô, đã biến thành một cô gái mạnh mẽ gai góc và đầy mưu tính!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui