Thần Côn Hạ Sơn Ký ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Edit: OnlyU

Ngao Thanh nhìn cảnh tượng qua tấm kính mà phát thèm: “Thằng ngốc Ngao Dạ chỉ biết ăn ăn ăn mà thôi.” Không biết giấu một chút về chia cho mọi người gì cả, chỉ biết ăn một mình.

Ngao Lập cũng mắng: “Thằng ngốc không có tiền đồ còn ăn uống vui vẻ như vậy.” Bọn họ là Long tộc, không thể vì chút đam mê ăn uống mà khiến người khác coi thường. Nhưng có vẻ ăn rất ngon nhỉ.

“Lão Cửu chỉ lo ăn uống, không còn chút hình tượng.” Ngao Thanh buồn bực nói tiếp.

“Thật đáng ghét.” Chỉ có thể nhìn mà không thể ăn.

Lão Cửu đúng là đại nạn không chết tất có hậu phúc.

Các đan sư bên ngoài nhìn Ngao Dạ mà oán thầm, Cửu hoàng tử Long tộc phản ứng quá chậm chạp, ăn nhiều thịt nướng mật ong rồi mà vẫn không nhận ra là mật ong gì. Khi biết rồi lại ăn tiếp, cứ quét quét mật ong lãng phí như vậy.

Giang Thiếu Bạch uống một hớp linh tửu, hắn chợt nhớ ra chuyện gì đó bèn lấy một gốc Thanh Phổ Thảo trong nhẫn không gian ra: “Ta tìm thấy nó trong bí cảnh, hình như không thể bảo quản được lâu. Đình Vân, lát nữa ngươi luyện chế nó thành đan dược luôn đi.”

Diệp Đình Vân nhận linh thảo rồi nói: “Biết rồi.”

Nhiều loại linh thảo trong Ân Khư rất dễ hỏng, một khi đã nhổ khỏi đất thì rất khó sống sót, gốc Thanh Phổ Thảo cũng là một trong những loại đó.

Ngao Dạ nhìn Diệp Đình Vân, thắc mắc hỏi: “Ngươi là luyện đan sư?”

Cậu gật đầu đáp: “Ta biết một chút, không nhiều lắm.”

“Chỉ một chút à.”

Lạc Kỳ quay mặt qua chỗ khác, cảm thấy hơi bất đắc dĩ. Đa số tu sĩ Nhân tộc khá khiêm tốn, Yêu tộc thì lại khác, tranh cường háo thắng, nói một thành mười. Diệp Đình Vân nói chỉ biết một chút về luyện đan, thế là Ngao Dạ thật sự coi là một chút luôn.

“Ngươi biết luyện chế đoàn linh đan không?” Ngao Dạ lên tiếng hỏi.

Diệp Đình Vân cười cười: “Biết một chút nhưng không thuần thục.”

“Hiểu rồi, thuật luyện đan của ngươi cũng tạm được.”

“Cửu hoàng tử quá khen.”

Giang Thiếu Bạch kéo Lạc Kỳ qua một bên trò chuyện, hai anh em đã lâu không gặp, có rất nhiều chuyện muốn nói với nhau.

“Đại ca đến đây mấy năm, có chịu ấm ức gì không?” Hắn vừa hỏi vừa liếc nhìn về phía Ngao Dạ. Hắn đã uống một chút rượu, chuếnh choáng men say.

Lạc Kỳ cười cười: “Ta rất tốt.”

Ngoại trừ thời điểm vừa đến thế giới này, Ngao Dạ thường xuyên phát điên như bệnh tâm thần, nhảy nhót tưng bừng, thoạt nhìn hơi đáng sợ, thì mấy năm gần đây anh thuận buồm xuôi gió. So sánh với em trai bị người ta đuổi giết tứ phương thì cuộc sống của anh an nhàn hơn rất nhiều.

Ngao Dạ nhìn hai người, khẽ hừ một tiếng.

“Ta cho người nghiên cứu máy phát điện kiểu mới, có thể dùng tinh hạch phát động, nhưng thể tích quá lớn, ta không có mang theo.” Lạc Kỳ tiếc nuối nói.

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Vẫn là đại ca có biện pháp, đệ muốn chế tạo một cái máy từ lâu rồi.”

Hắn có thể tạo được máy phát điện, nhưng nghiên cứu máy này rất tốn thời gian. Lúc trước hắn từng thử chế tạo vài cái, có điều công suất không đủ mạnh. Nghe nói đại ca còn đặc biệt làm một cái máy phát điện cho Long Đế.

Long Đế là lôi long, nếu cái máy phát điện kia có thể đáp ứng nhu cầu của Long Đế, vậy chắc chắn có thể đáp ứng nhu cầu của hắn.

Ngao Dạ trợn mắt, thì ra Lạc Kỳ vì Giang Thiếu Bạch mới tốn nhiều nguyên thạch như vậy thuê người nghiên cứu ra cái máy phát điện gì đó. Y vốn tưởng Lạc Kỳ cố ý lấy lòng phụ thân, không ngờ lại là… vì tên kia.

Bốn người Lạc Kỳ tụ hợp với nhau khiến các tu sĩ bên ngoài thảo luận sôi nổi. Bọn họ đều nhìn ra Giang Thiếu Bạch và Ngao Dạ không hợp nhau, nhưng vì có Lạc Kỳ ở giữa nên có lẽ bốn người sẽ hợp tác.

Dù là Ngao Dạ hay Giang Thiếu Bạch đều là nhân vật có thực lực đứng đầu bí cảnh, hai người liên thủ có lẽ sẽ đánh đâu thắng đó.

Bọn họ đầy ghen tỵ suy đoán lần này Long tộc sẽ thắng lớn trong Ân Khư.

Tin tức về Giang Thiếu Bạch, Diệp Đình Vân và Lạc Kỳ truyền về Long tộc, mọi người kinh ngạc không thôi.

Còn Nhân tộc thì càng không thể ngờ Giang Thiếu Bạch lại là em trai ruột của Lạc Kỳ.

Long tộc khiếp sợ Giang Thiếu Bạch quá xa xỉ, dám dùng mật ong chúa hoàng kim nướng thịt, quá phung phí của trời, nghiệp chướng, bọn họ… bọn họ cũng muốn ăn như thế.

Các thành viên nhóm thần tượng Yêu tộc trong thương hội Thiên Kỳ không ai còn tâm tư làm việc, cả đám tụm lại kích động bàn tán về Lạc Kỳ.

Nhiều người tò mò không biết Giang Thiếu Bạch lấy mật ong chúa từ đâu.

“Không ngờ Lạc tổng còn có đệ đệ.”

“Đệ đệ của Lạc tổng có thể chất miễn dịch với nguyền rủa đó.”

“Nghe nói hắn là kỳ tài tu luyện, tuổi còn trẻ mà đã lên đến đỉnh Toàn Đan, sắp đột phá Bách Kiếp.”

“Chẳng những là kỳ tài tu luyện mà hắn còn là thổ hào, hắn có thể tùy ý ăn mật ong hoàng kim. Đáng tiếc hắn có đạo lữ rồi.”

“Em dâu của Lạc tổng không đơn giản đâu! Hắn có công pháp hệ mộc, xuất thần nhập hóa.”

“Thảo nào Lạc tổng luôn có hứng thú với tin tức của Nhân tộc.”

“Lạc tổng có định quay về Nhân tộc không?”

Địa vị của Lạc Kỳ ở Long tộc hơi xấu hổ, mặc dù sau này tập đoàn Thiên Kỳ phát triển, mọi người đã thay đổi ấn tượng về anh, nhưng rốt cuộc Lạc Kỳ đang dựa vào Ngao Dạ, nhiều người cho rằng anh chiếm lợi từ y.

Nhưng hiện giờ Giang Thiếu Bạch xuất hiện, mọi người nhất thời cảm thấy Ngao Dạ mới là người được lợi. Giang Thiếu Bạch coi như đã cứu Ngao Dạ một mạng, hắn lại giàu có, dám dùng mật ong hoàng kim nướng thịt. Trong mắt các nữ tu thì hành động này rất ngầu.

***

Tại đại lục Phi Diễm, phân bộ thương hội Thiên Kỳ.

Minh Thu nghe được tin tức mà kinh hãi không thôi.

Lạc Văn Phong chính là Diệp Đình Vân, Lạc Kỳ và Giang Thiếu Bạch là huynh đệ ruột thịt, Giang Thiếu Bạch còn cứu Ngao Dạ trong Ân Khư.

“Chủ quản, ngài và Diệp Đình Vân có quan hệ không tồi đúng không?”

Minh Thu cười cười: “Làm gì có.”

Ông ta gãi gãi đầu, cảm thấy hơi xấu hổ. Ông ta thu mua đan dược của Diệp Đình Vân với giá không cao, dường như chiếm lợi từ đối phương. Minh Thu từng nghĩ Nhân tộc này hơi ngốc, không khôn khéo như những tu sĩ Nhân tộc khác, làm ăn lỗ vốn như vậy. Nhưng hiện giờ ông ta đã hiểu rõ, Diệp Đình Vân không quan tâm đến nguyên thạch mà là muốn biết tin tức của Lạc Kỳ.

Lúc trước Lạc Kỳ thông báo chiêu mộ đan sư, đây cũng không phải là mục đích thật sự mà sự thật là chỉ muốn chiêu mộ Diệp Đình Vân.

“Chủ quản, nghe đồn rằng có thể Giang Thiếu Bạch đã lấy được Tiên Vân Chi Cư.”

Minh Thu kinh ngạc: “Không thể nào.”

“Nhiều người đoán như thế. Có lời đồn vị đan sư thánh cấp năm xưa từng nuôi rất nhiều ong hoàng kim, hiện tại còn trong Tiên Vân Chi Cư, có cả rất nhiều cây linh quả.”

Minh Thu thầm đoán sở dĩ bọn họ không chiêu mộ được Diệp Đình Vân là vì khi đó hai người đang đi tìm Tiên Vân Chi Cư, sau đó Diệp Đình Vân quay lại, có thể là vì đã tìm được.

Ông ta ước ao nói: “Nghe nói trong Tiên Vân Chi Cư có rất nhiều thứ tốt.”

Nếu Tiên Vân Chi Cư thật sự đã lọt vào tay Giang Thiếu Bạch, vậy đã hiểu vì sao hắn dùng mật ong hoàng kim nướng thịt rồi.

***

Ngao Dạ nghỉ ngơi một đêm, lúc thức dậy thì thấy Giang Thiếu Bạch đang chuẩn bị một cái nồi lớn, tựa hồ sắp ăn lẩu.

Y nhíu nhíu mày hỏi: “Ngươi chuẩn bị ăn cơm?”

Hắn khẽ gật đầu: “Đúng vậy.”

Ngao Dạ cạn lời nhìn hắn, lát sau hỏi: “Rốt cuộc ngươi vào Ân Khư làm gì? Không phải vào bí cảnh sẽ tranh thủ từng giây tìm kiếm tài nguyên sao?”

Giang Thiếu Bạch thẳng thắn nói: “Ta lo lắng cho đại ca nên mới vào Ân Khư, ta vốn không cần gấp gáp tìm tài nguyên.”

Hắn đã có được Tiên Vân Chi Cư, cứ từ từ tu luyện thì sẽ tiến giai Bách Kiếp thôi. Nhưng Ân Khư là một bí cảnh không tồi để tìm kiếm cơ duyên, không nói những thứ khác, sau khi hắn vào đây đã hấp thu được kha khá tử khí, cộng thêm nguyền rủa hấp thu được, hắn đã thu được năng lượng của chừng bảy tám tu sĩ Bách Kiếp, bình cảnh Toàn Đan cũng đã vỡ ra không ít.

Bí cảnh chính là bí cảnh! Tỷ lệ thương vong rất cao, dù Giang Thiếu Bạch không có tâm tư nhưng luôn hấp thu được tử khí từ những nguyên nhân khác nhau.

Ở bên ngoài, một tu sĩ Bách Kiếp không dễ gì tử vong, mà hắn cũng không mong ngóng lão tổ Bách Kiếp đang êm đẹp lại chết oan uổng.

Giang Thiếu Bạch bỏ thịt nướng vào nồi, chuẩn bị bàn ăn rồi hỏi: “Cửu hoàng tử ăn một chút không?”

Có bài học lần trước, lần này Ngao Dạ buồn bực nói: “Ăn!”

Mặc dù ăn chực hơi mất mặt, nhưng nếu y không ăn thì chỉ có thể nhìn ba người này ăn mà thôi.

“Cửu hoàng tử, lát nữa ta muốn luyện chế đan dược, làm phiền các hạ canh chừng cho ta có được không?” Diệp Đình Vân lên tiếng hỏi Ngao Dạ.

Y đắc ý nhìn Giang Thiếu Bạch rồi nói: “Được thôi, cứ để ta.”

Ngao Dạ ngờ vực trong lòng, Diệp Đình Vân không tin được Giang Thiếu Bạch nên mới nhờ y hỗ trợ hay sao? Xem ra Diệp Đình Vân không xem trọng Giang Thiếu Bạch cho lắm, mấy công việc như hộ vệ này phải nhờ con rồng lợi hại như y mới được.

Giang Thiếu Bạch nhìn nét mặt đắc ý của Ngao Dạ, không biết tên này đắc ý cái gì khi phải làm không công.

Sau khi ăn uống linh đình xong, Diệp Đình Vân lấy lò luyện đan ra chuẩn bị luyện chế đan dược.

Vì có Ngao Dạ ở đây nên cậu chỉ lấy lò luyện đan đỉnh huyền cấp ra.

Lạc Kỳ ngồi bên cạnh, đầy hứng thú chờ xem Diệp Đình Vân luyện chế đan dược.

Lúc đan sư luyện chế đan dược kỵ nhất là có người quấy phá, nhưng có Ngao Dạ và Giang Thiếu Bạch ở đây nên cậu không hề lo lắng chút nào, chỉ đơn giản bố trí một trận phòng hộ cách âm.

Diệp Đình Vân thuần thục luyện chế đan dược, từ sau khi có được truyền thừa của đan sư thánh cấp, thuật luyện đan của cậu tiến bộ cực nhanh, tỷ lệ thành công khi luyện chế đan dược địa cấp cũng tăng vọt.

Hiện tại cậu đang luyện chế thanh phổ đan địa cấp, dùng linh thảo mà Giang Thiếu Bạch đưa cho cậu.

Diệp Đình Vân liên tục vận chuyển đan quyết, tiến hành tinh luyện rồi dung hợp dược dịch. Tốc độ của cậu rất nhanh, liên tiếp đánh ra đan quyết, Lạc Kỳ nhìn mà hoa cả mắt.

Anh quay qua Giang Thiếu Bạch nói: “Quả nhiên luyện đan rất phức tạp.”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Đúng vậy.” Vì có Diệp Đình Vân ở bên nên hắn luôn… ăn, đúng là sa đọa.

Một mùi hương thơm lừng bay ra, Diệp Đình Vân mất hai canh giờ, cuối cùng luyện chế ra đan dược thành phẩm.

Ngao Dạ nhìn thoáng qua: “Xong việc rồi sao? Thuật luyện đan của ngươi không tồi, đan dược này rất thơm.”

Diệp Đình Vân cười cười: “Cửu hoàng tử quá khen.”

Hết chương 342


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui