Thần Côn Hạ Sơn Ký ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Edit: OnlyU

Thấy Ngao Dạ đã nổi điên, Diệp Đình Vân lập tức phóng dây leo ra cản đường y.

Hai con ngươi Ngao Dạ trở nên đỏ rực, dây leo của cậu bị lưỡi đao không gian cắt nát trong nháy mắt.

Long nguyên khí trong người y đột nhiên bạo phát, đến ranh giới sắp nổ tung.

Mặc dù Diệp Đình Vân đã tiến giai Bách Kiếp nhưng vẫn bị nguyên khí bộc phát của đối phương dọa sợ. Ngay cả Giang Thiếu Bạch cũng bị dáng vẻ phát điên của y làm hoảng hồn. Hắn có cảm giác huyết dịch cả người như bị đông lại trong nháy mắt.

Giang Thiếu Bạch lập tức hiểu ra, đây là pháp tắc thời gian, dọc đường đi hắn đã thấy đối phương sử dụng mấy lần. Có điều nhìn người khác dùng là một chuyện, chính bản thân phải thừa nhận lại là một chuyện khác. Rõ ràng sau khi tiến giai Bách Kiếp, nguyên lực của hắn đã tăng vọt, nhưng trong chớp mắt kia, mọi hành động của hắn vẫn bị ngừng lại.

Hắn chợt cảm thấy bất lực, rõ ràng thực lực của hắn rất mạnh, nhưng trong khoảnh khắc đó hắn lại có cảm giác mặc người chém giết, khiến hắn rùng mình sợ hãi.

May là Ngao Dạ chỉ muốn hạn chế hành động của Giang Thiếu Bạch rồi cướp Lạc Kỳ từ tay hắn chứ không có ý muốn giết hắn. Bằng không chỉ cần cơ hội ngắn ngủi trong chớp mắt kia thôi, y chỉ cần phát động pháp tắc không gian là hắn không chết cũng phải trọng thương.

Hành động của Giang Thiếu Bạch chỉ bị trì trệ trong chớp mắt nhưng đã đủ thời gian cho Ngao Dạ nhào tới, hắn ôm lấy Lạc Kỳ nhanh chóng đổi hướng.

Ngao Dạ vồ hụt, tức giận gào lên.

Giang Thiếu Bạch lại bị hạn chế hành động lần nữa. Dù đã tiến giai Bách Kiếp nhưng pháp tắc thời gian này quá quỷ dị, hắn hơi sợ Ngao Dạ.

Y không phải kẻ thù sống chết của hắn, thế nên hắn không thể chiến đấu với y như kẻ thù.

“Chúng ta chạy trước.” Ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách.

Ngao Dạ thấy Giang Thiếu Bạch muốn chạy, y kích động hét lên: “Đồ khốn kiếp tham sống sợ chết, đứng lại cho ta.”

Hắn thấy đối phương sắp đuổi tới nơi, bất đắc dĩ dùng đến bùa truyền tống.

Trước khi tiến vào Ân Khư, Giang Thiếu Bạch đã chuẩn bị mấy là bùa truyền tống phòng khi phải chạy thoát thân, từ lúc bắt đầu đến giờ chưa phải dùng đến lá bùa nào, không ngờ vì chạy trốn truy kích của Ngao Dạ mà phải dùng đến một lá.

Ngao Dạ gầm lên một tiếng, Giang Thiếu Bạch có thể cảm nhận được không gian chấn động.

Khoảng cách truyền tống của bùa truyền tống là ngẫu nhiên, Giang Thiếu Bạch đáp xuống đất rồi mới nhận ra bọn họ được truyền tống đi không xa, vẫn bị võ hồn không gian của Ngao Dạ ảnh hưởng.

Dường như y phát hiện khí tức của ba người, vội vã đuổi tới muốn cướp người. Nhưng lúc này mây đen thình lình kéo đến đầy trời, rõ ràng có biến cố sắp xảy ra.

Lôi kiếp Bách Kiếp của Ngao Dạ luôn bị khế ước kéo dài, hiện tại khế ước vừa được giải trừ, rốt cuộc lôi kiếp kéo đến, sấm sét ầm ầm giáng xuống. Ngao Dạ buộc phải đứng lại ứng phó lôi kiếp, nhất thời không có tâm trí hay sức lực đuổi theo ba người Giang Thiếu Bạch.

Hắn thấy đối phương bị kẹt trong lôi kiếp mà mừng rỡ không thôi.

“Nhanh lên, chớp lấy thời cơ mau chạy đi.” Giang Thiếu Bạch liên tục thúc giúc.

Mẹ nó, ai mà ngờ Ngao Dạ lại đột ngột nổi điên như vậy, rõ ràng y đang rất bình thường, không nói tiếng nào lại lên cơn điên, không biết có phải vì tiếng nhạc vang lên lúc trảm duyên hay không. Tiếng nhạc nghe âm u buồn thảm, có lẽ Ngao Dạ vốn đang có tâm trạng không tốt, bị tiếng nhạc kia đâm một kích, lập tức bị tẩu hỏa nhập ma.

***

Diệp Đình Vân nắm tay Lạc Kỳ, truyền từng tia mộc khí vào người anh.

Sau khi được ngâm mình trong linh trì, thể chất của cậu có biến chuyển cực lớn, hiệu quả chữa thương của mộc linh khí tốt hơn trước rất nhiều.

Giang Thiếu Bạch kiểm tra tình hình Lạc Kỳ rồi nói: “Cũng may, lần này đại ca có thể nói là nhân họa đắc phúc.”

“Nhân họa đắc phúc? Sao lại nói vậy?” Lạc Kỳ bị thương nặng như vậy, cậu không hiểu được phúc chỗ nào.

“Hình như đại ca thức tỉnh võ hồn không gian.”

Mặc dù Trảm Duyên Đao đã cắt đứt liên hệ giữa Lạc Kỳ và Ngao Dạ, nhưng vài thứ tốt không bị trả ngược lại, ví dụ như võ hồn thời gian không bị mất đi sau khi đoạn duyên. Mà vết thương từ đường hầm thời không bộc phát, Lạc Kỳ hấp thu khí tức không gian từ vết thương, có dấu hiệu thức tỉnh võ hồn không gian.

Nếu Lạc Kỳ thành công thức tỉnh võ hồn không gian thì anh sẽ giống như Ngao Dạ.

Nghĩ đến Ngao Dạ, Giang Thiếu Bạch không kiềm được mà thở dài một tiếng.

Sau khi chia tay có thể làm bạn bè hay không? Đây là một vấn đề.

“Vừa rồi lôi kiếp của Cửu hoàng tử kéo đến, không xảy ra chuyện gì chứ?” Diệp Đình Vân hơi lo lắng nói.

Tu sĩ độ kiếp thường cửu tử nhất sinh, thế nên đa số các tu sĩ sẽ chuẩn bị đầy đủ ứng phó lôi kiếp trước khi độ kiếp. Nhưng vừa rồi Cửu hoàng tử còn đang bận cướp người, không tiếc tiêu hao khí lực cực lớn vận dụng võ hồn thời gian.

“Long tộc có tố chất cơ thể đứng đầu trong Yêu tộc, Ngao Dạ không chết được đâu.”

Nếu Ngao Dạ không phát điên thì hắn đã lưu lại đó bảo hộ cho đối phương, nhưng tên này phát điên thấy sợ, làm hắn không dám ở lại.

***

Ngao Dạ nóng nảy đi lòng vòng gần khu vực Trảm Duyên Đài, sấm sét vẫn trút xuống ồ ạt. Hai con ngươi y đỏ ngầu nhìn trừng trừng lên bầu trời, vô cùng phẫn nộ gào thét.

Mặc dù y luôn chờ mong được tiến giai Bách Kiếp, nhưng lôi kiếp lại kéo đến vào lúc y không mong chờ nhất.

Từng tia sét giáng xuống người Ngao Dạ, y tức giận chống đỡ lôi kiếp.

Bên ngoài bí cảnh, Ngao Thanh nhìn cảnh tượng qua cái kính mà kinh hãi không thôi: “Khế ước được giải trừ rồi.”

“Hình như đầu óc thằng em chúng ta có vấn đề.”

Nếu không muốn giải trừ khế ước thì cần gì phải giải trừ, một hai đòi giải trừ khế ước, sau đó lại khóc lóc om sòm, bộ dạng điên điên khùng khùng, thật sự dọa người ta chết khiếp.

Ngao Lập cau mày nói: “Lạc Kỳ không sao chứ? Hắn bị nôn ra máu lúc giải trừ khế ước.”

“Cửu đệ thì ngược lại, không bị gì còn khỏe như trâu.”

Vừa giải trừ khế ước, Ngao Dạ sinh long hoạt hổ, còn đưa đến lôi kiếp, vậy là phản phệ đoạn duyên không lớn lắm.

Ngao Lập thở dài nói: “Chắc lôi kiếp của Cửu đệ còn kéo dài một thời gian.”

Ngao Thanh lắc lắc đầu, Giang Thiếu Bạch đã là tu sĩ Bách Kiếp, đợi đến lúc Ngao Dạ độ kiếp xong thì không biết Giang Thiếu Bạch đã đưa Lạc Kỳ đi nơi nào rồi.

“Hai vị hoàng tử, Long tộc truyền tin đến, dây đỏ giữa Cửu hoàng tử và Lạc Kỳ đã được cắt đứt.”

Long tộc có hồn đăng của Ngao Dạ và Lạc Kỳ, vì hai người có khế ước nên hồn đăng được đặt chung cạnh nhau, giữa hai ngọn đèn có sợi dây đỏ liên kết, Trảm Duyên Đài vừa đoạn duyên, sợi dây đỏ bỗng nhiên đứt ra.

Ngao Lập thở dài: “Không ngờ đã cắt thật.”

“Xem tình hình này, e là Lạc Kỳ sẽ không quay về Long tộc nữa.”

Ngao Thanh hít sâu một hơi, trong lòng hơi phiền não. Nếu Lạc Kỳ không quay về Long tộc thì mấy bộ phim kia làm sao quay tiếp đây, mới một nửa rồi không quay nữa thì không hay đâu.

Ngao Lập trợn mắt, cạn lời với em trai: “Giờ phút này mà ngươi còn nghĩ đến phim ảnh hả?!”

Ngao Thanh: “…”

***

Giang Thiếu Bạch dừng chân ở một nơi an toàn, Lạc Kỳ hôn mê mấy ngày liên tục, không hề có dấu hiệu sẽ tỉnh lại. Nếu không phải vết thương của anh đang dần dần lành lại thì e là hắn sẽ sốt ruột đến phát điên.

“Tình hình đại ca thế nào rồi?” Giang Thiếu Bạch hỏi.

“Đã khá hơn rất nhiều rồi. Ta đã cho đại ca uống đan dược, sẽ nhanh tỉnh lại thôi.”

Mười ngày sau Lạc Kỳ mới tỉnh lại, ngày đó Giang Thiếu Bạch cố ý nấu một nồi cháo mật ong cho anh bồi bổ cơ thể.

“Sao đại ca biết được vị trí của Trảm Duyên Đài vậy? Thật sự là tình cờ có được bản đồ sao?”

Lạc Kỳ lắc đầu đáp: “Không phải, lúc còn ở trong Hóa Long Trì, khi đang ngủ ta gặp được hồn thể của một tiền bối Long tộc, chính tiền bối nói cho ta biết.”

“Đại ca, sao vết thương của đại ca lại nặng như vậy? Đệ thấy Ngao Dạ không bị ảnh hưởng gì khi trảm duyên.”

“Người phát động Trảm Duyên Đài sẽ phải chịu phản phệ nặng hơn người còn lại.”

Giang Thiếu Bạch: “…”

Vậy ra đó là lý do mà Ngao Dạ vừa nhảy lên Trảm Duyên Đài là Lạc Kỳ lập tức phát động Trảm Duyên Đao trên tế đài, không phải vì anh không chờ nổi muốn vội vàng đoạn duyên, mà là muốn chịu phản phệ nặng hơn.

Bởi vì Lạc Kỳ không biết rốt cuộc phản phệ đoạn duyên nghiêm trọng đến cỡ nào nên trước khi phát động Trảm Duyên Đao, anh đã dùng truyền âm nhắn nhủ Giang Thiếu Bạch, nếu anh có xảy ra chuyện gì cũng đừng thù hận Ngao Dạ.

Giang Thiếu Bạch thở dài, lại bực bội nói: “Đại ca đã nghĩ cái gì vậy? Ngao Dạ da dày thịt béo, để y gánh phản phệ thích hợp hơn đại ca nhiều.”

Lạc Kỳ lắc lắc đầu: “Ngao Dạ bị ta liên lụy nhiều năm như vậy, tóm lại là ta nợ y, không thể vì y lợi hại mà để y gánh phản phệ.”

Giang Thiếu Bạch thầm thở dài một tiếng.

Lạc Kỳ chần chờ một lúc rồi hỏi: “Ngao Dạ… y thế nào rồi?”

Anh vừa đoạn duyên là bị phản phệ ngất đi, anh không biết rõ chuyện xảy ra sau đó.

Giang Thiếu Bạch nghĩ ngĩ rồi nói: “Ngao Dạ vừa đoạn duyên là phải chịu lôi kiếp.”

“Ngao Dạ độ kiếp rồi? Có thành công không?”

“Chắc là thành công thôi.”

Dù sao đối phương là Long tộc, hẳn là sẽ gắng gượng qua được, nếu không thành công thì bó tay hết nói nổi luôn.

“Độ kiếp ở Trảm Duyên Đài sao?” Lạc Kỳ hỏi tiếp.

Hắn khẽ gật đầu: “Vâng.”

Lạc Kỳ hơi ngập ngừng, rốt cuộc lên tiếng: “Chúng ta quay lại đó xem sao.”

Giang Thiếu Bạch hơi do dự, lát sau quyết định: “Được.” Ngao Dạ độ kiếp đã được một thời gian, lúc này hẳn là y đã đi rồi.

Giang Thiếu Bạch dẫn Lạc Kỳ quay lại Trảm Duyên Đài, lúc đến nơi thì đã là hai mươi ngày sau. Hắn nhìn Trảm Duyên Đài trước mặt mà cạn lời, vì tế đàn đã bị vỡ nát, chỉ còn là đá vụn.

Toàn bộ Trảm Duyên Đài tựa hồ pháp tắc không gian cắt nát.

Giang Thiếu Bạch nhớ lại, mấy Trảm Duyên Đài bên ngoài cũng đã bị phá hủy hết rồi. Cuối cùng hắn đã hiểu vì sao các Trảm Duyên Đài đều bị hủy, là bị những người đoạn duyên tự tay hủy đi.

Phàm những người ký khế ước đồng sinh cộng tử, ngoại trừ trườn hợp ngoài ý muốn như đại ca và Ngao Dạ, thì họ đã từng yêu thích nhau, sau khi đoạn duyên, có hối hận cũng là chuyện bình thường. Nhưng trên đời này không có thuốc hối hận, giờ hối hận phải làm sao đây, cứ trút giận lên Trảm Duyên Đài!

Giang Thiếu Bạch lắc lắc đầu, Trảm Duyên Đài vô tội mà. Ngao Dạ phá hỏng Trảm Duyên Đài, sau này người khác muốn đoạn duyên thì phải làm sao đây?

Lạc Kỳ bình tĩnh nhìn phế tích Trảm Duyên Đài một lúc, anh ổn định tâm trạng rồi quay qua nói với Giang Thiếu Bạch: “Đi thôi.”

“Vâng.”

Hắn thầm nghĩ Trảm Duyên Đài bị phá hủy triệt để như vậy, chắc chắn là Ngao Dạ tiến giai thành công mới ra tay. Nếu đúng là vậy thì Cửu hoàng tử vẫn khỏe mạnh không xảy ra vấn đề gì, bằng không đã không còn sức mà đi hủy tế đàn.

Hết chương 347


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui