Thần Côn Hạ Sơn Ký ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Edit: OnlyU

Năm người đi theo hướng dẫn của tinh đồ tiến về phía trước, sau khi vượt qua điểm tiếp tế cuối cùng, bọn họ nhìn thấy một đại lục lơ lửng.

Giang Thiếu Bạch có thể cảm nhận được tiên nguyên khí dày đặc: “Chúng ta đến nơi rồi.”

Diệp Đình Vân hít sâu một hơi: “Cuối cùng cũng tới.”

Năm người đáp xuống một khu rừng xanh um tươi tốt.

“Đây chính là Tiên giới sao? Thoạt nhìn không có gì khác biệt.” Ngao Dạ lên tiếng.

Diệp Đình Vân quay qua nhìn hắn, không có gì khác biệt sao, câu này mà Ngao Dạ cũng dám nói. Nếu cậu không nhìn lầm thì bọn họ vừa đáp xuống một linh địa, cây cối ở đây đều là linh thảo. Mặc dù không biết linh thảo ở đây có tác dụng gì, nhưng dựa vào linh khí dồi dào của chúng, nếu mang về Tu Chân giới chắc chắn sẽ bán được không ít nguyên thạch.

Giang Thiếu Bạch hít sâu một hơi, một luồng tiên nguyên khí đậm đặc tiến vào người. Hắn thầm nghĩ tiên nguyên khí ở lục địa này rất đậm đặc, điều kiện tu luyện ở đây tốt hơn những điểm dừng chân tạm thời trên tiên lộ rất nhiều.

So với nơi này, cái gọi là động thiên phúc địa của Tinh Nguyệt Thần Tông giống như chuyện tiếu lâm vậy.

Giang Thiếu Bạch phóng linh hồn lực ra xung quanh thăm dò, chợt hắn nhanh chóng thu lại.

Hắn lo lắng này: “Nơi này có rất nhiều cao thủ.”

Vừa rồi hắn thăm dò sơ qua, phát hiện mấy luồng uy áp rất mạnh, tựa hồ có người phát hiện dao động linh hồn lực của hắn nên thăm dò ngược lại. Sợ khiến các cao thủ chú ý, hắn lập tức thu hồi linh hồn lực.

Giang Thiếu Bạch vừa thu hồi linh hồn lực, mấy luồng linh hồn lực đuổi theo hắn cũng ngừng lại, dường như không thèm so đo với tiểu nhân vật như hắn.

Ngao Dạ cảm nhận được tiên nguyên khí đậm đặc chảy thẳng vào người, y thở phào một hơi thoải mái: “Mặc dù nơi này không có gì đặc biệt, nhưng lại rất dễ chịu.”

Ngao Dạ vừa đáp xuống đây, y chỉ cảm thấy nơi này vô cùng mới mẻ. Cuối cùng năm người bắt mấy con thỏ nướng lên ăn.

“Tiên giới đúng là khác biệt, thịt thỏ cũng ngon hơn ở thế giới chúng ta.” Ngao Dạ cảm thán.

Giang Thiếu Bạch gật đầu, hắn vừa định nói gì đó nhưng còn chưa kịp mở miệng thì một luồng uy áp cực mạnh đánh tới. Uy áp này khá giống của Long tộc, nhưng sao với Ngao Nhai thì mạnh hơn rất nhiều. Giang Thiếu Bạch hiểu ra, có lẽ đối phương đã hạ thấp uy áp, nhưng nó vẫn còn mạnh như vậy.

Một tu sĩ mặc pháp bào màu vàng thình lình xuất hiện trước mặt mọi người. Người này có tu vi cực cao, không sao đo đếm được.

Ánh mắt ông ta lướt qua Ngao Nhai và Ngao Dạ.

Long Đế vừa thấy người kia, lập tức cung kính nói: “Vãn bối Ngao Nhai xin ra mắt tiền bối.”

Tu sĩ mặc pháp bào vàng óng vừa đến, Long Đế và Ngao Dạ lập tức cảm nhận được huyết mạch cộng minh. Trong người Lạc Kỳ cũng có long huyết và long tủy, anh cũng cảm nhận được nhưng không rõ ràng bằng hai người kia.

Giang Thiếu Bạch tránh qua một bên, hiểu đại khái người này chính là tiền bối Long tộc.

“Ta vốn tưởng cảm nhận sai rồi, không ngờ thật sự là đồng tộc. Rất nhiều năm rồi chưa gặp tu sĩ phi thăng.” Ngao Cấm lên tiếng.

Ngao Nhai cung kính đáp: “Tiền bối đoán không sai, vãn bối xác thật vừa từ hạ giới phi thăng lên.”

Ngao Cấm mỉm cười: “Không ngờ lần này tình cờ đến đây thế mà lại gặp được hai tiểu bối các ngươi.”

Ông quay qua Ngao Dạ, khá bất ngờ nói: “Ngươi thức tỉnh võ hồn thời không?”

Ngao Dạ gật đầu: “Vâng.”

“Thiên phú không tồi.”

Giang Thiếu Bạch nghe mà bất ngờ không thôi, Ngao Cấm chỉ cần nhìn sơ qua đã biết võ hồn của Ngao Dạ là gì, trong số những người hắn từng gặp thì không ai có bản lĩnh này.

Ông nhìn qua Lạc Kỳ, sau đó hỏi Ngao Dạ: “Đây là đạo lữ của ngươi?”

Y khẽ gật đầu: “Vâng.”

Ngao Cấm nhíu mày, hơi bất mãn nói: “Sao lại chọn một Nhân tộc?”

“Nhân tộc không có gì không tốt.”

“Cũng thức tỉnh võ hồn thời không? Khá là hiếm thấy.”

Ngao Cấm nhíu mày nhìn chằm chằm Lạc Kỳ một lúc mới nói: “Khế ước giữa hai người hơi kỳ quái. Hình như là khế ước đồng tâm, lại có phần giống khế ước đạo lữ.”

Giang Thiếu Bạch: “..” Tu sĩ Tiên giới đúng là không đơn giản. Trước mặt những cao thủ này, không bí mật gì có thể che đậy được.

Ngao Dạ hơi xấu hổ đáp: “Trước kia ký khế ước đồng tâm, sau đó xảy ra chút chuyện nên khế ước bị giải trừ, một lần nữa ký khế ước đạo lữ.”

Ngao Cấm lắc đầu: “Mấy con rồng trẻ tuổi các ngươi cứ thích hành động theo cảm tính, khế ước mà thích thì ký, không thích lại giải trừ, không nghĩ đến hậu quả. Khế ước đồng tâm chưa giải trừ hoàn toàn, nhưng cũng không quan trọng, dù sao hai ngươi đã ký lại khế ước đạo lữ.”

Giang Thiếu Bạch: “…”

Ngao Cấm nhìn ba người Ngao Dạ nói tiếp: “Các ngươi vừa mới phi thăng, thực lực chưa mạnh, đi theo ta về lãnh thổ Long tộc trước.”

Ngao Dạ chỉ Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân hỏi: “Vãn bối có thể dẫn hai người họ theo không?”

Ngao Cấm lắc đầu: “Long tộc không thu nhận ngoại nhân, có thể dẫn đạo lữ ngươi theo đã là tốt lắm rồi.”

Ngao Dạ khó xử nói: “Nhưng mà…”

Ngao Cấm trầm ngâm một chút rồi nói tiếp: “Gần đây có một chủng tộc phụ thuộc Long tộc, có thể nhờ bọn họ chăm lo cho hai người này.”

“Chuyện này…” Ngao Dạ cau mày, hơi khó xử.

Giang Thiếu Bạch lập tức nói: “Cứ như vậy đi.”

Hắn nhìn ra vị tiền bối Long tộc này không thích Nhân tộc, vả lại hai bên vốn không quen biết gì nhau, ông ta nể mặt Ngao Dạ mà sắp xếp cho hắn và Diệp Đình Vân đã là khách sáo lắm rồi, không nên yêu cầu nhiều hơn.

Mà hắn cũng không muốn đến lãnh thổ của Long tộc, từ thái độ của Ngao Cấm có thể nhìn ra, Long tộc có vẻ khinh thường Nhân tộc, dù điều kiện tu luyện ở đó có tốt đến cỡ nào đi nữa, hắn vẫn không muốn đến đó ăn nhờ ở đậu.

Cuối cùng Ngao Cấm dẫn ba người Ngao Dạ rời đi, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân thì được đưa đến lãnh thổ của tộc Cổ Hùng.

Vì Ngao Cấm đích thân đưa hai người đến, thế nên địa vị của Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân ở tộc Cổ Hùng khá cao, bọn họ được chăm lo khá tốt.

Giang Thiếu Bạch ở lại tộc Cổ Hùng một thời gian, dần dần hiểu rõ tình hình ở Tiên giới.

Tu vi của các tu sĩ Tiên giới cũng phân chia Luyện Huyết, Động Thiên, Toàn Đan, Bách Kiếp, Ngự Không. Dù là Tiên giới, vẫn có rất nhiều tu sĩ phàm nhân và cấp thấp. Nhưng Tiên giới cũng có rất đông tu sĩ xuất chúng, có người vừa chào đời đã có tu vi Toàn Đan, thậm chí là Bách Kiếp.

Ở đây, Ngự Không còn được gọi là Hư Tiên, tiến vào Ngự Không là đã đạt tiêu chuẩn sơ bộ thành tiên.

Nếu tiên lộ không bị cắt đứt, tu sĩ hạ giới tu luyện lên đến Ngự Không sẽ tự động phi thăng.

Sinh mệnh tinh nơi bọn họ đáp xuống là sinh mệnh tinh cấp sáu. Tiên giới được tạo thành từ những sinh mệnh tinh khác nhau, các sinh mệnh tinh được chia từ cấp một đến cấp chín dựa theo chất lượng của chúng. Tu Chân giới mà nhóm Giang Thiếu Bạch đến tương đương sinh mệnh tinh cấp năm.

Ở Tiên giới, sinh mệnh tinh kém nhất là cấp sáu, chỉ cần chênh lệch một cấp độ thôi, tài nguyên tu luyện đã khác nhau một trời một vực.

Tiên giới có vô số sinh mệnh tinh, đẳng cấp cao nhất là cấp chín. Chỉ có tổng cộng bốn sinh mệnh cấp chín gồm Viêm Hoàng Tinh, Thiên Ma Tinh, Cổ Yêu Tinh, Thiên Huyền Tinh.

Tại Tiên giới, sinh mệnh tinh cấp sáu có thể coi là nơi có tài nguyên nghèo nàn nhất, mà sinh mệnh tinh kiểu này có rất nhiều.

Tộc Cổ Hùng có ba tu sĩ Ngự Không, còn được gọi là Hư Tiên, không có Tiên Vương.

Bình thường thì tu sĩ có tu vi cao nhất ở sinh mệnh tinh cấp sáu chính là Tiên Vương. Muốn tăng cấp bậc tu vi thì phải đến sinh mệnh tinh có cấp bậc cao hơn.

Ngao Cấm đến từ sinh mệnh tinh cấp bảy, ông ta chỉ đến đây du ngoạn, thế nên sau khi gặp mọi người, ông ta dẫn nhóm Ngao Dạ rời đi mà không lưu lại thêm.

Từ sinh mệnh tinh cấp cao đi đến sinh mệnh tinh cấp thấp rất dễ, nhưng ngược lại, đi từ nơi cấp thấp đến cấp cao thì không đơn giản như vậy.

Giang Thiếu Bạch hiểu rõ vì sao tiền bối Ngao Cấm không vui lòng dẫn hắn và Diệp Đình Vân theo, vì muốn dẫn người đi đến sinh mệnh tinh cao cấp cần phải đánh đổi khá nhiều. Ngao Cấm không thân cũng chẳng quen với hai người, đương nhiên không vui lòng rồi.

“Giang thiếu, thế nào rồi, ở đây đã quen chưa?” Hùng Minh đi đến hỏi.

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Rất tốt.”

Hùng Minh là một tiểu bối ở tộc Cổ Hùng, tư chất không tồi, thực lực chỉ mới là trung kỳ Bách Kiếp. Sau khi Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đến đây, Hùng Minh lập tức thân với Giang Thiếu Bạch, hay nói cho đúng là y rất thân thiết với Đa Đa.

Có một hôm, Đa Đa lấy mấy bộ phim huyền ảo mà nó giấu kỹ ra thưởng thức, sơ ý bị Hùng Minh thấy được. Vừa thấy các mỹ nữ trong phim, y chấn kinh như gặp được thiên nhân, thế là y trở thành bạn thâm giao với Đa Đa.

Hùng Minh và chuột ngố ngưu tầm ngưu mã tầm mã, một gấu một chuột thường xuyên tụ tập với nhau xem phim, cực kỳ hòa hợp.

“Giang đạo hữu nghe nói đến vụ kia chưa?” Hùng Minh thần thần bí bí nói.

Giang Thiếu Bạch lắc đầu: “Chỗ ta chỉ có mình Minh đạo hữu tới chơi, ngươi không nói sao ta biết được?”

“Hai vị phu nhân của Hoằng Nghị Tiên Vương bỏ trốn cùng nhau rồi. Hoằng Nghị Tiên Vương đang tìm kiếm hai người khắp thế giới, treo thưởng rất cao.”

Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ tin tức của Hùng Minh toàn là loại bát quái thế này đây.

Hắn nghi ngờ hỏi: “Hai vị phu nhân, đều là nữ sao?”

“Đúng vậy. Hoằng Nghị Tiên Vương háo sắc thành tính, không biết đã cưới bao nhiêu người rồi. Dù ông ta có lợi hại cỡ nào đi nữa thì cũng chỉ có một mình, coi như một đêm ngủ chín người đi cũng quá bận bịu rồi. Chuyện này không phải là nội bộ mâu thuẫn, hai vị phu nhân bỏ trốn sao?”

Sao giọng điệu của Hùng Minh chua lè vậy nhỉ? Hình như con gấu này cũng rất háo sắc, tiếc là thực lực không cao, không thể nào giống vị Tiên Vương kia muốn cưới bao nhiêu người thì cưới.

Hắn nhìn đối phương nói: “Đã có treo thưởng rất cao, sao ngươi không đi tìm?”

Hùng Minh lắc đầu: “Chuyện thế này chỉ cần đứng ngoài xem kịch là được, dính vào lại không hay, nếu tìm được người cũng phiền phức lắm.”

Không ngờ Hùng Minh là người thương hương tiếc ngọc, nếu tìm được người chắc là cũng sẽ thả đi, uổng công một phen.

Giang Thiếu Bạch cười nói: “Hai vị phu nhân bỏ trốn không phải chuyện vẻ vang gì. Tiên Vương đại nhân thật là, chuyện mất mặt thế này này còn treo thưởng.”

Theo lời Hùng Minh thì người này thê thiếp thành đàn, hai người bỏ đi, chẳng phải vẫn còn rất nhiều người sao? Dù sao cũng không ngủ tới người ta, cứ để người ta đi đi.

Hùng Minh khẽ gật đầu: “Vốn là không nên treo thưởng, có điều lúc hai phu nhân kia bỏ trốn đã trộm theo pháp bảo của Hoằng Nghị Tiên Vương. Nghe đồn hai phu nhân còn bảo năng lực của Hoằng Nghị Tiên Vương “không được” còn dám tự xưng là “rất mạnh mẽ”, cưới nhiều người như vậy. Mà hai vị phu nhân cũng thật là, dù nói lời thật lòng cũng không nên nói thẳng ra như vậy.”

Giang Thiếu Bạch liếc mắt, thoạt nhìn Hùng Minh có vẻ rất vui sướng.

Y nhìn hắn nói tiếp: “Ta thấy hình như tâm trạng ngươi không tốt lắm.”

Hắn cười cuời: “Không phải. Ta đang nghĩ cách kiếm chút tiên nguyên thạch mà thôi.”

Ở Tu Chân giới, Giang Thiếu Bạch nổi tiếng giàu có, nhưng khi đến Tiên giới, hắn lại nhận ra bản thân rất nghèo.

Nguyên thạch hắn chuẩn bị trước kia căn bản không có tác dụng gì ở đây, nguyên thạch hạ phẩm không khác gì viên đá ven đường, nguyên thạch thượng phẩm có chút tác dụng, nhưng giá trị không cao.

Hùng Minh nhìn Giang Thiếu Bạch nói: “Muốn kiếm tiên nguyên thạch thì có thể đi vào rừng ám vụ thử vận may. Có điều ngươi vừa mới tới, không cần thiết quá gấp gáp.”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Nói có lý.”

Sinh mệnh tinh cấp sáu này có hoàn cảnh tu luyện ưu việt hơn Tu Chân giới rất nhiều, dù hắn không làm gì, chỉ cần ở đây tu luyện thôi thì tốc độ tu luyện đã nhanh hơn trước gấp mấy lần.

Giang Thiếu Bạch hít sâu một hơi, đáng lẽ hắn có thể đợi từ từ, nhưng không hay là tu vi của hắn đã tới đỉnh Bách Kiếp, chỉ còn thiếu một bước là tiến giai Hư Tiên. Với thể chất của hắn, muốn tiến giai Hư Tiên phải cần tài nguyên không tầm thường.

Thời gian gần đây, Giang Thiếu Bạch đã hiểu giá cả thị trường ở Tiên giới, chất lượng linh tài và linh dược ở đây đều hơn hạ giới rất nhiều, thế nên những món đồ mà hắn mang theo từ Tu Chân giới không có tác dụng gì.

Mật ong hoàng kim có thể bán được giá không tồi, nhưng không phải vì tác dụng của nó mà là do hương vị của nó quá tuyệt vời. Rất ít cư dân tộc Cổ Hùng có thể chống lại mỹ vị này.

Giang Thiếu Bạch ngẫm nghĩ, hắn vẫn chưa quen hoàn cảnh ở Tiên giới, hiện giờ yên ổn ở lại tộc Cổ Hùng, bình tĩnh tâm trạng mà tu luyện vài năm cũng tốt.

Tộc Cổ Hùng có lãnh thổ không nhỏ, nhờ có Ngao Cấm, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân cũng được chia vài mẫu linh điền.

Linh điền ở Tiên giới có linh khí rất dồi dào, linh dược vừa được trồng xuống là nhanh chóng sinh trưởng.

Diệp Đình Vân lấy vài loại linh dược ngàn năm trong Tiên Vân Chi Cư ra, trồng vào linh điền.

Giang Thiếu Bạch nhìn cậu nói: “Đình Vân, mấy loại linh thảo này e là không đáng tiền. Hay là chúng ta mua hạt giống linh thảo của Tiên giới rồi gieo thử.”

“Ta đã đi nhìn sơ thị trường linh thảo, hạt giống không rẻ đâu. Linh thảo trong Tiên Vân Chi Cư có gốc rễ không tồi, có lẽ nhổ trồng xuống linh điền Tiên giới sẽ sinh ra biến dị. Trồng mấy chục gốc, được một hai gốc biến dị thành tiên dược là đã không lỗ rồi.”

Giang Thiếu Bạch nghĩ nghĩ, thấy Diệp Đình Vân nói vậy cũng có lý.

“Chuyện chủng điền thì ngươi rành hơn ta, ngươi suy xét quyết định là được.”

“Ừ.” Cậu gật đầu rồi nói tiếp: “Tạm thời thử một lần. Có điều linh thảo thay đổi môi trường sống nên không quen, đã chết vài gốc.”

Giang Thiếu Bạch bình thản nói: “Chết thì chết thôi.”

Hắn thở dài, linh thảo ngàn năm trong Tiên Vân Chi Cư chính là linh thảo chất lượng tuyệt hảo ở Tu Chân giới, nhưng ở Tiên giới thì nó chỉ là loại bình thường, chỉ cần mạo hiểm một chút là không khó có được.

Hết chương 370


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui