Thần Côn Hạ Sơn Ký ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Edit: OnlyU

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân từ từ làm từng bước, luyện đan rồi tu luyện, cuộc sống coi như thanh tĩnh.

Mấy đan sư đến Thảo Đan Môn cùng đợt với Diệp Đình Vân tựa hồ cạnh tranh ra mặt, ngày nào cũng dốc hết sức luyện đan.

Nếu Diệp Đình Vân dốc toàn lực thì có thể hạ mấy mấy đan sư kia dễ như trở bàn tay, thế nhưng cậu không có tính hiếu thắng, mỗi tháng nộp đan dược lên, so với người nổi bật thì không đủ, nhưng so với người thấp thì dư dả.

Xác suất luyện chế đan dược thành công của cậu tương đối cao, lại có Giang Thiếu Bạch hỗ trợ, thế nên tốc độ luyện đan càng nhanh, trong thời gian ngắn ngủi mấy tháng mà cậu đã có thể giữ lại một số đan dược để dùng riêng.

Điều kiện tu luyện ở Thảo Đan Môn rất tốt, hai người sống ở đây vô cùng tiêu dao tự tại.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã ba năm trôi qua.

Trong ba năm này, Giang Thiếu Bạch dùng không ít nguyên thạch và đan dược, củng cố vững chắc tu vi trung kỳ Tiên Vương.

Tu luyện cảnh giới Tiên Vương có phần chậm chạp.

Trong mấy năm nay, Giang Thiếu Bạch luôn hỗ trợ Diệp Đình Vân luyện đan, có lẽ đan thuật đã phân tán sự chú ý nên tâm tính của hắn ổn định hơn trước không ít.

Đại khái vì tâm cảnh rộng mở, tốc độ tu luyện của hắn trở nên nhanh hơn.

***

Báo cáo về bốn người Diệp Đình Vân được đưa đến trước mặt Âu Dương Tuyết.

“Tiểu thư, đây là danh sách đan dược các đan sư đến từ tinh vực cấp sáu nộp lên trong vòng ba năm nay. Biểu hiện tốt nhất là Lộ Minh Viễn, hắn đã trả được năm vạn điểm cống hiến, tiếp tục như vậy thì chỉ cần hơn hai năm nữa, hắn có thể trả đủ mười vạn điểm cống hiến.”

“Diệp Đình Vân thì sao?” Âu Dương Tuyết hỏi.

“Người này đứng vị trí thứ hai, đã trả được ba vạn tám ngàn điểm cống hiến.”

Nàng nghe thế cau mày, hơi nghi ngờ hỏi lại: “Vị trí thứ hai?”

“Tiểu thư, ta cảm thấy người này tựa hồ không dốc hết toàn lực.”

Âu Dương Tuyết nhìn Liễu Diệp, khá hứng thú hỏi: “Ồ, sao ngươi nói vậy?”

“Vì chất lượng đan dược Diệp đan sư nộp lên rất cao, cơ bản đều là đan dược trung phẩm, còn có không ít là đan dược thượng phẩm, sở dĩ điểm cống hiến đứng vị trí thứ hai là vì số lượng đan dược hắn nộp lên không quá nhiều. So với những đan sư khác đang dốc sức biểu hiện thì Diệp đan sư có vẻ lười biếng, không có chí tiến thủ.”

Đan sư luyện chế ra đan dược phẩm cấp càng cao chứng tỏ đan thuật càng giỏi, đan sư có thể luyện chế ra đan dược thượng phẩm thì tỷ lệ luyện đan thành công tuyệt đối sẽ không thấp.

“Lần nào Diệp đan sư cũng kéo dài tới cuối tháng mới đến giao nhiệm vụ, dường như không để tâm đến nhiệm vụ được giao.” Liễu Diệp lắc đầu, tựa hồ không tán thành cách làm của Diệp Đình Vân

Âu Dương Tuyết cười cười: “Thật sao? Ta biết rồi.”

“Tiểu thư thấy thế nào?” Liễu Diệp hỏi.

“Cứ tùy ý hắn.”

Gần đây Âu Dương Tuyết gặp được rất nhiều nhân vật thiên tài, thế nên nàng không quá để tâm đến Diệp Đình Vân. Nàng cũng nhìn ra cậu đang giấu tài.

Thật ra trong lòng Âu Dương Tuyết hơi chướng mắt hành vi này, cho rằng đối phương không phóng khoáng, có thể Diệp Đình Vân đã quen làm thiên tài ở tinh vực cấp sáu, sợ để lộ tài năng.

Tinh vực cấp bảy nhân tài đông đảo, có bản lĩnh căn bản không cần che giấu, người giỏi còn có người giỏi hơn.

Quãng thời gian trước Âu Dương Tuyết có đi đến một buổi gặp mặt các đan sư, gặp được không ít đan sư tuổi trẻ tài cao, tầm mắt nàng lập tức cao hơn, cho rằng đan sư của Thảo Đan Môn không tài giỏi như vậy, không bằng những thiên chi kiêu tử trong buổi tụ hội, ai ai cũng xuất chúng, kinh tài tuyệt diễm.

Tuy Âu Dương Tuyết cho rằng Diệp Đình Vân làm như vậy là không cần thiết, nhưng nàng không ý nhắc nhở đối phương.

***

Giang Thiếu Bạch vuốt ve nguyên thạch trên tay, khóe miệng cười nhẹ.

“Đây là nguyên thạch mới đổi được.” Hắn lên tiếng.

Diệp Đình Vân cầm lấy nhẫn không gian nhìn sơ quá: “Không ít nhỉ.”

Hắn gật đầu: “Đúng vậy.”

Sống ở Thảo Đan Môn mấy năm, Giang Thiếu Bạch đã quen thân với các đệ tử ngoại môn của tông môn. Tuy Thảo Đan Môn có nhiều tu sĩ Tiên Vương, nhưng tu sĩ Hư Tiên càng nhiều hơn, mặc dù bọn họ có địa vị không cao nhưng ngược lại có rất nhiều biện pháp.

Trong ba năm qua, Giang Thiếu Bạch đã nhờ người ta đổi nguyên thạch cấp thấp thành nguyên thạch trung phẩm.

“Hai ngàn nguyên thạch, lần này đưa đến khá nhiều.”

Hắn cười nói: “Đợt này bán một số đan dược.”

Theo lý mà nói, đan dược bọn họ luyện chế phải dùng để đổi điểm cống hiến trước, nhanh chóng tăng đẳng cấp của bản thân, có điều Diệp Đình Vân không thích quá nổi bật, tình nguyện dùng đan dược bí mật đổi nguyên thạch với các đệ tử cấp thấp.

Giang Thiếu Bạch đối nhân xử thế hào phóng, lúc giao dịch với người ta thường nhường số lẻ, khiến các đệ tử cấp thấp cảm kích không thôi.

“Diệp đan sư, Giang thiếu.”

Giang Thiếu Bạch nhìn người vừa đi đến, hắn là Lâm Tam, tu sĩ trung kỳ Hư Tiên được Thảo Đan Môn an bài đến chỗ Diệp Đình Vân làm việc lặt vặt.

“Có chuyện gì không?”

“Lung Dạ trưởng lão sai người đến, nói là muốn gặp Giang thiếu một lần.”

Giang Thiếu Bạch ngơ ngác: “Lung Dạ Tiên Vương?”

Sau khi hắn đến Thảo Đan Môn đã nghe được tiếng tăm vang dội của Lung Dạ Tiên Vương.

Các tu sĩ Thảo Đan Môn có hai luồng ý kiến khác nhau về Lung Dạ Tiên Vương, vài người cảm thấy vị Lung Dạ Tiên Vương này tư chất hơn người, là một kỳ tài luyện đan hiếm có. Lại có người cho rằng cô tốn quá nhiều thời gian nghiên cứu một loại đan dược kỳ quái, vừa mất thời gian vừa lãng phí tài nguyên. Nếu bọn họ có được tư chất như Lung Dạ Tiên Vương thì đã trở thành đan sư cấp sáu, Tiên Tôn cường giả từ lâu rồi, chứ không giống như Lung Dạ Tiên Vương say mê đan dược bàng môn, lãng phí thời gian.

Lâm Tam gật đầu: “Đúng vậy.”

Giang Thiếu Bạch hơi bất ngờ, dù sao bọn họ đã đến Thảo Đan Môn mấy năm nhưng luôn hoạt động bên ngoài tông môn, có phần giống lao động nước ngoài, đã nhiều năm mà hắn chưa từng gặp nhân vật cao cấp của Thảo Đan Môn.

Trước giờ Lung Dạ Tiên Vương chưa từng có tiếp xúc với bọn họ, Giang Thiếu Bạch ngẫm nghĩ, nhanh chóng hiểu ra mục đích của đối phương.

Mấy ngày trước Thảo Đan Môn tăng giá thu mua hư không lưu huỳnh, có vẻ như nó có tác dụng rất lớn đối với người trong tông môn, hư không lưu huỳnh trong tay các đan sư tựa hồ cũng bị vơ vét.

Thu thập một vòng, có lẽ cuối cùng chú ý tới hắn.

Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Lung Dạ Tiên Vương đã tìm ta, hiện tại ta lập tức đi qua.”

Mặc dù đối phương chỉ là tu sĩ Tiên Vương nhưng còn là tiên đan sư cấp năm, nghe nói chỉ cách tiên đan cấp sáu một bước nhỏ.

Lâm Tam gật đầu: “Giang thiếu mau đi đi, đừng để Lung Dạ Tiên Vương sốt ruột chờ.”

“Được rồi, ta đã biết.”

Giang Thiếu Bạch đi thẳng đến ngọn núi Lung Dạ Tiên Vương cư ngụ, hắn vốn tưởng đỉnh núi nơi cô sống phải có đủ loại linh hoa linh thảo cao cấp, phong cảnh như tranh. Dù sao cô là nữ tu, mà nữ tu phần lớn đều xinh đẹp, thích tình thơ ý họa.

Khi đến nơi, hắn lại phát hiện đỉnh núi nơi Lung Dạ Tiên Vương sống có phần hoang vu, còn có mùi như đốt cháy thứ gì, thoạt nhìn có cảm giác nghèo nàn.

Hắn nghĩ chuyện này có liên quan đến một lời đồn khác về Lung Dạ Tiên Vương, mọi người đồn rằng vì nghiên cứu đan phương mới mà cô thường xuyên làm nổ lò luyện đan, từng có mấy người hầu ở đây bị thương, cãi nhau ồn ào ở địa bàn của cô, thế nên không ai dám tới gần.

“Giang thiếu, Lung Dạ Tiên Vương chờ ngươi trong phòng luyện đan ngay phía trước, ngươi tự đi đến đó đi.” Đệ tử dẫn đường nói.

Giang Thiếu Bạch gật đầu, theo chỉ dẫn của hắn đi vào phòng luyện đan.

“Ngươi đã đến.”

Giang Thiếu Bạch vừa nhìn thấy Lung Dạ Tiên Vương, lập tức kinh hãi trong lòng.

Hắn đã nghe nhiều lời đồn về cô, luôn nghĩ Lung Dạ Tiên Vương là một cuồng nhân nghiên cứu đã có tuổi, không ngờ đối phương lại là đại mỹ nữ hấp dẫn quyến rũ, dung mạo không kém Âu Dương Tuyết là bao.

Mặc dù dung mạo Lung Dạ Tiên Vương rất đẹp nhưng lại có vẻ lôi thôi lếch thếch, quần áo đang mặc rất bẩn, đầu tóc tùy tiện cột lên.

Cô nhìn hắn nói: “Ngươi chính là Giang Thiếu Bạch?”

Hắn gật đầu: “Là tại hạ.”

Lung Dạ Tiên Vương lướt mắt nhìn hắn, Giang Thiếu Bạch cảm nhận được một luồng linh hồn lực cực mạnh dạo một vòng trên người hắn.

“Quả nhiên linh hồn lực của ngươi rất cao.” Lung Dạ Tiên Vương ngạc nhiên nói: “Có được linh hồn lực này mà lại không luyện đan, thật là đáng tiếc.”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Kỳ thật gần đây ta đã bắt đầu học luyện đan.”

Cô cau mày nói: “Bây giờ mới muốn học, ngươi quá chậm chạp.”

Giang Thiếu Bạch: “…”

“Ta nghe nói khi ngươi tới đây đã gặp được đợt sóng hư không lưu huỳnh, bắt được mấy trăm mảnh, đúng không?”

Hắn cười cười: “Không nhiều như vậy.”

“Hư không lưu huỳnh rất hữu ích đối với ta, nếu Giang đạo hữu còn, không biết có thể từ bỏ thứ yêu thích không?”

“Không biết tiền bối muốn bao nhiêu, ta không có nhiều.”

Lung Dạ Tiên Vương nghĩ nghĩ rồi nói: “Nghe nói Diệp đan sư có hứng thú với luyện đan, chỗ ta có vài tâm đắc luyện đan, đưa cho hắn đi.”

Giang Thiếu Bạch giật mình, chợt nhớ lại mấy lời đồn đãi hắn từng nghe được, Lung Dạ Tiên Vương không làm việc đàng hoàng, thường xuyên khiến bản thân nghèo rớt mồng tơi. Nhưng dù sao cô vẫn là luyện đan sư xuất sắc, mỗi lần nghèo túng lại luyện chế đan dược, tích lũy nguyên thạch, sau đó lại tiếp tục nghiên cứu.

Hắn nghĩ có lẽ hiện tại Lung Dạ Tiên Vương đang trắng tay, thế nên đành phải dùng tâm đắc luyện đan góp vào cho đủ tiền. Nhưng vừa khéo Diệp Đình Vân đang cần những thứ này, ngọc giản đan thuật của Lung Dạ Tiên Vương đến rất đúng lúc.

Giang Thiếu Bạch lấy sáu mươi mảnh hư không lưu huynh ra, giao dịch với Lung Dạ Tiên Vương, rồi cầm sáu mươi ngọc giản đan thuật ra về.

Hắn không biết phải đánh giá Lung Dạ Tiên Vương thế nào cho đúng nữa, cô ta dứt khoát lấy mấy trăm ngọc giản đan thuật cho hắn lựa chọn, khiến hắn cảm thấy như đang mò thưởng. Vì thời gian có hạn nên hắn chọn đại sáu mươi ngọc giản, chưa kịp nhìn kỹ bên trong, không biết đã chọn trúng thứ gì.

***

Trong phòng.

Diệp Đình Vân nhìn ngọc giản đan thuật Giang Thiếu Bạch mang về, kinh ngạc nói: “Lung Dạ Tiên Vương nhiều sở thích thật.”

“Sao vậy?”

Cậu lắc đầu đáp: “Không có gì, chẳng qua đa số đan dược là loại bàng môn.”

Trong số những ngọc giản đan thuật này có rất nhiều đan phương không cao cấp, thậm chí là tiên đan phương cấp một cấp hai, thế nhưng công dụng lại muôn màu muôn vẻ. Có loại đan dược có thể thay đổi màu da, có loại thì thay đổi ngoại hình cao thấp mập ốm… Đủ loại, cần gì cũng có.

Diệp Đình Vân lắc đầu, không phải tất cả đan dược đều có nguồn tiêu thụ tốt, nhiều loại đan dược vô bổ, lại dùng linh thảo hết sức quý giá, luyện ra xong cũng không bán được.

Diệp Đình Vân nhìn Giang Thiếu Bạch nói: “Ngươi rất tinh mắt, chọn ngọc giản không tồi.”

Hắn cười gượng, là hắn luống cuống chọn bừa, có lẽ trong đống ngọc giản của Lung Dạ Tiên Vương có ngọc giản nhập môn đan sư cấp sáu cũng không chừng. Có điều chọn cũng đã chọn rồi, nghĩ nhiều vô ích.

“Ngọc giản này…”

Giang Thiếu Bạch không hiểu, nhìn cậu hỏi: “Ngọc giản này làm sao?”

“Không có vấn đề gì, ngược lại ngọc giản này ghi chép tâm đắc luyện chế Tiểu Thiên Tôn Đan, có thể là tiền bối mang ra nhầm.”

Giang Thiếu Bạch trợn mắt: “Tiểu Thiên Tôn Đan, không phải là đan dược Lung Dạ Tiên Vương đang nghiên cứu sao?”

Diệp Đình Vân gật đầu: “Đúng vậy.”

Có vẻ như ngọc giản này ghi chép một phần thí nghiệm, trong ghi chép là các suy đoán của Lung Dạ Tiên Vương, còn có tổng kết sau mỗi lần thất bại.

Diệp Đình Vân nhìn xem, không khỏi bội phục tài hoa của Lung Dạ Tiên Vương. Cô nghĩ ra mấy chục phương án cải tiến, phải biết muốn cải tiến một loại đan dược đã định hình không dễ. Người bình thường có thể nghĩ ra một phương án khả thi đã rất khó rồi, Lung Dạ Tiên Vương lại nghĩ ra đến mấy chục phương án, chắc chắn cô ta hiểu rõ như lòng bàn tay dược tính các loại dược liệu.

Giang Thiếu Bạch xem ghi chép trong ngọc giản, nhận ra Lung Dạ Tiên Vương sắp thành công rồi. Trong suy nghĩ của cô, dù áp dụng phương án nào đều cần dùng đến hư không lưu huỳnh, có lẽ vì lý do này mà cô vội vã thu mua hư không lưu huỳnh.

Diệp Đình Vân nhìn đan phương, như có điều suy nghĩ.

Lung Dạ Tiên Vương gần thành công, nếu Tiểu Thiên Tôn Đan thật sự thành công sẽ mang lại lợi ích rất lớn cho Thảo Đan Môn, hiện tại ngọc giản này rơi vào tay cậu có chút phỏng tay.

Lo lắng Lung Dạ Tiên Vương phát hiện sẽ đến đòi lại, Diệp Đình Vân vội ghi lại một phần rồi cất vào nhẫn không gian.

“Ngươi đánh giá Lung Dạ Tiên Vương là người thế nào?” Cậu hào hứng hỏi hắn.

Đây là nhân vật gây tranh cãi trong Thảo Đan Môn, cậu rất tò mò về đối phương.

Giang Thiếu Bạch ngẫm nghĩ rồi nói: “Người thế nào à? Nữ tiến sĩ ver Tiên giới, loại người này ấy à, người bình thường không chịu nổi đâu. Nghe nói Lung Dạ Tiên Vương đã hơn vạn tuổi nhưng hình như chưa từng yêu đương.”

Diệp Đình Vân liếc nhìn hắn: “Ngươi rất có hứng thú với sinh hoạt cá nhân của người ta.”

Hắn lập tức lắc đầu: “Không có.”

Cậu cười cười: “Duyên phận ấy à, lúc nên đến sẽ đến, có lẽ không biết lúc nào đó sẽ có người đến cửa cầu thân. Nghe nói Lung Dạ Tiên Vương là một mỹ nhân, có thật không?”

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Dung mạo rất xinh đẹp, nhưng phòng luyện đan của tiền bối gồ ghề khắp nơi, có vẻ đã được tu sửa nhiều lần. Muốn làm đạo lữ của Lung Dạ Tiên Vương phải có bản lĩnh, nếu không khi tiền bối làm nổ lò luyện đan sẽ bị liên lụy nổ chết.”

Diệp Đình Vân nhún vai: “Không nói chuyện này nữa, không đến lượt chúng ta nhọc lòng.”

“Cũng đúng.” Có vẻ Lung Dạ Tiên Vương là người theo chủ nghĩa độc thân, e là không thích gả đi.

Hết chương 400


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui