Thần Côn Hạ Sơn Ký ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Edit: OnlyU

Diệp Đình Vân tham khảo ý tưởng của Lung Dạ Tiên Vương, cuối cùng luyện chế được Tiểu Thiên Tôn Đan dùng để gia tăng nguyên lực.

Hiệu quả của đan dược này cực tốt, trên thị trường đã có không ít đan dược hỗ trợ tu sĩ Tiên Vương, nhưng phần lớn không có hiệu quả bằng Tiểu Thiên Tôn Đan mà Diệp Đình Vân cải tiến.

“Không biết đan dược mà Lung Dạ Tiên Vương nghiên cứu ra như thế nào?” Giang Thiếu Bạch nói thầm.

Đình Vân nghiên cứu thành công bổ nguyên đan, dùng để tăng cường nguyên khí, hiệu quả hạng nhất. Nếu lan truyền ra ngoài chắc chắn sẽ tạo được tiếng vang không nhỏ, chưa chắc thua kém đan dược của Lung Dạ Tiên Vương. Dù sao đan dược của Diệp Đình Vân có ích đối với đa số tu sĩ Tiên Vương, còn đan dược của Lung Dạ Tiên Vương chỉ có tác dụng đối với tu sĩ đỉnh Tiên Vương.

Diệp Đình Vân đáp: “Nghe đâu hiệu quả không tồi.”

Ban đầu có người nghi ngờ tác dụng của Tiểu Thiên Tôn Đan, phải chăng Thảo Đan Môn tuyên cáo quá đà, nhưng dần dần các tu sĩ dùng đan dược xong phản hồi, tác dụng của Tiểu Thiên Tôn Đan là không thể nghi ngờ. Mà Hiệp hội đan sư cũng đã tiến hành kiểm nghiệm dược tính của đan dược, xác nhận dược hiệu của đan dược này tương tự với Thiên Tôn Đan.

Giang Thiếu Bạch nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, lắc đầu nói: “Mấy ngày nay Thảo Đan Môn náo nhiệt quá, giống như có lễ hội vậy.”

“Đúng vậy. Có điều hiện tại chúng ta phải im ắng một chút.”

Hắn nhìn cậu, khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”

Diệp Đình Vân hít sâu một hơi rồi nói: “Hai ngày trước có người truyền tin cho ta, hỏi thăm có phải ta biết chuyện Tiểu Thiên Tôn Đan không.”

“Ai truyền tin vậy?”

Cậu lắc đầu: “Không biết.”

Đống ngọc giản mà Lung Dạ Tiên Vương đưa cho cậu có lẫn ngọc giản ghi chép nghiên cứu Tiểu Thiên Tôn Đan, chuyện này không nhiều người biết. Người truyền tin cho cậu không biết là truyền cho nhiều người, hay là biết trong tay cậu có ngọc giản nên cố ý truyền tin.

Người kia truyền tin khó hiểu, kế đó không có hành động gì tiếp theo, có lẽ chỉ thăm dò mà thôi.

Giang Thiếu Bạch lắc lắc đầu: “Thật là phiền phức.”

Cậu gật đầu tán thành: “Ừm.”

Lung Dạ Tiên Vương không đòi lại ngọc giản, rất có thể không thèm để ý đến ngọc giản đó, nhưng tình hình hiện tại đã khác, nếu Thảo Đan Môn cẩn thận một chút, không chừng sẽ giết cậu và Giang Thiếu Bạch để diệt khẩu. Tạm thời cậu đành phải giả vờ không biết gì hết.

Giang Thiếu Bạch ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Hay là thời gian này ngươi tuyên bố bế quan luyện đan, từ chối tiếp khách.”

Diệp Đình Vân gật đầu: “Cũng tốt.”

Vừa khéo cậu có thể nhân dịp này tăng cường tu vi. Nếu dùng tiểu tiên tôn đan do cậu nghiên cứu để tu luyện tiến cảnh tu vi thì có thể nói là một ngày tiến bộ cả ngàn dặm. Chẳng qua dùng đan dược cao cấp sớm rất dễ sinh ra kháng tính, sau này tiến giai Tiên Tôn sẽ càng khó khăn.

Có điều chuyện sau này thì cứ để sau này tính, bình cảnh tu vi của cậu đã yếu, chỉ cần đủ nguyên khí là có thể dễ dàng đột phá. Sau khi thiên phú Sinh Mệnh Cổ Thụ của cậu được kích phát, Diệp Đình Vân cảm giác tốc độ tu luyện càng lúc càng nhanh.

Giang Thiếu Bạch có thể rắc rối hơn, nhưng không sao, hắn có thôn phệ võ hồn, chỉ cần hấp thu đầy đủ tử khí, bình chướng tiến cảnh tu vi sẽ tự động biến mất. Chờ đến khi lên đến đỉnh Tiên Vương, bình chướng kiên cố, lúc dó có thể đi đến chiến trường tiên ma thử xem sao.

Ở Tiên giới, các đại chủng tộc mâu thuẫn xung đột rất nhiều, vì tranh đoạt tài nguyên mà các thế lực lớn thường phát động chiến tranh.Chỉ cần không sợ nguy hiểm, Giang Thiếu Bạch muốn tăng thực lực không phải là chuyện khó.

***

Không đợi Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân bế quan, Mặc Đình đã tìm đến cửa.

Từ khi đến Thảo Đan Môn tới nay, Giang Thiếu Bạch rất hiếm khi gặp y.

“Sao Mặc đạo hữu lại tới đây?” Hắn lười biếng nói.

Mặc Đình dò xét Giang Thiếu Bạch từ trên xuống dưới, vênh váo tự đắc nói: “Ngươi còn hư không lưu huỳnh không?”

Giang Thiếu Bạch lắc đầu: “Rất không khéo, lần trước Lung Dạ Tiên Vương gọi ta đến, hư không lưu huỳnh đều đưa cho tiền bối hết rồi.”

Mặc Đình không tin: “Không đúng, lần trước ngươi bắt được không chỉ có nhiêu đó.”

“À, ta còn đưa cho Đình Vân thử tay nghề, đã luyện chế hết rồi.”

Mặc Đình lập tức đen mặt quở trách: “Hư không lưu huỳnh có dược tính rất mạnh, đan sư cấp năm mới có thể phát huy dược hiệu của nó, các ngươi quá phung phí của trời.”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Đan sư cấp bốn muốn tiến giai lên cấp năm không thể tránh được lãng phí chút dược tài, chỉ cần có thể nâng cao thuật luyện đan thì đáng giá.”

“Luyện đan sư cấp năm, ngươi cũng dám mơ tưởng.” Mặc Đình khinh thường nói.

Diệp Đình Vân lên tiếng: “Đương nhiên phải dám rồi, nếu ngay cả suy nghĩ cũng không dám, chẳng phải rất không có chí khí sao?”

Mặc Đình liếc nhìn cậu: “Sao có thể dễ dàng trở thành luyện đan sư cấp năm như vậy được, Diệp đan sư vẫn nên làm đến nơi đến chốn chuyện trước mắt đi.” Y nói xong lườm Giang Thiếu Bạch rồi xoay người bỏ đi.

Diệp Đình Vân nhìn theo bóng lưng Mặc Đình, lắc đầu nói: “Mặc đạo hữu vẫn không coi ai ra gì như cũ.”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Hắn là đệ tử của Thảo Đan Môn, kiêu ngạo một chút cũng bình thường thôi.”

Hắn lắc đầu, thầm nghĩ bọn họ đến Thảo Đan Môn đã ba năm, vậy mà Mặc Đình không tiến bộ chút nào, xem ra tư chất của đối phương chẳng ra là sao.

Diệp Đình Vân nói tiếp: “Có vẻ như giá cả hư không lưu huỳnh lại tăng lên không ít.”

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Đúng vậy.”

Nghe nói dạo gần đây các thế lực tập trung nhân thủ xâm nhập vào hư không, muốn tìm kiếm hư không lưu huỳnh. Tuy nói rất khó nắm được tung tích của hư không lưu huỳnh, có thể gặp được hoàn toàn dựa vào vận may, nhưng nhiều người cùng tìm kiếm thì sẽ tăng tỷ lệ tìm được lên mấy phần.

Mặc Đình đến đây hẳn là muốn thử xem có chiếm lợi từ bọn họ được hay không. Năm đó những đan sư khác trên phi thuyền từng giao dịch với Mặc Đình, họ dùng linh thảo và đan dược mang theo đổi chút nguyên thạch từ y, sau khi đến Thảo Đan Môn, họ mới phát hiện đã bị Mặc Đình hố một vố.

Lúc đó Mặc Đình cũng tìm đến Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân, nhưng hắn vừa trao đổi không ít nguyên thạch trung phẩm với Âu Dương Tuyết, không thiếu chút nguyên thạch của y bèn từ chối giao dịch.

Bây giờ nghĩ lại, lúc đó hắn đúng là nhìn xa trông rộng, nếu hắn cũng ù ù cạc cạc giao dịch với Mặc Đình, hiện tại hắn cũng nằm trong số những người bị y lừa rồi.

***

Diệp Đình Vân bế quan luyện đan một tháng, đến cuối tháng mới đi bàn giao nhiệm vụ.

“Diệp đan sư, đã lâu không gặp.”

Diệp Đình Vân nhìn Âu Dương Tuyết cười nói: “Âu Dương tiểu thư, lâu rồi không gặp.”

Âu Dương Tuyết nhìn cậu nói tiếp: “Đan thuật của Diệp đan sư tiến bộ thật nhanh. Ta nghe nói ngươi luyện chế được cả Tử tinh phá chướng đan phải không?”

“Chuyện này may là nhờ có ngọc giản Lung Dạ tiền bối cho ta, trình độ của tiền bối không tầm thường, ta đã học hỏi được rất nhiều.”

Âu Dương Tuyết đánh giá Diệp Đình Vân, kỳ quái nói: “Tu vi của các hạ cũng tiến bộ rất nhanh.”

“Âu Dương tiểu thư quá khen, điều kiện tu luyện ở tinh vực cấp bảy tốt hơn tinh vực cấp sáu rất nhiều, thế nên tu vi tiến bộ cũng nhanh hơn. Nói tới nói lui cũng nhờ phúc của linh sơn tú thủy ở tông môn.” Diệp Đình Vân đáp.

Ánh mắt Âu Dương Tuyết hơi dao động, rất nhiều tu sĩ từ tinh vực cấp thấp vừa đến tinh vực cấp cao sẽ có một thời kỳ thực lực tăng trưởng cực nhanh, xảy ra trong vòng vài năm khi vừa đến. Việc này có liên quan đến tư chất và tuổi tác của tu sĩ đó, tư chất càng cao, tuổi tác càng nhỏ thì tiến bộ càng nhanh.

Diệp Đình Vân ru rú trong nhà không ra ngoài, hành xử khiêm tốn, nàng không thường gặp đối phương, ngược lại ba đan sư kia thường xuyên tìm cơ hội xuất hiện trước mặt nàng. Tu vi ba đan sư kia dường như không dao động đáng kể.

Âu Dương Tuyết nhớ lại lời đồn nghe được ở tinh vực cấp sáu, Diệp Đình Vân tốn năm năm từ sơ kỳ Tiên Vương tiến lên trung kỳ Tiên Vương, nghi ngờ dùng thiên tài địa bảo. Nếu tu vi của Diệp Đình Vân tiến bộ không phải nhờ vào thiên tài địa bảo mà là trạng thái bình thường đã vậy thì thật dọa người.

Thiên phú của Âu Dương Tuyết đứng hạng nhất hạng nhì trong số những người trẻ tuổi ở Thảo Đan Môn, nhưng giờ thấy tu vi Diệp Đình Vân tiến bộ nhanh như vậy khiến nàng hơi đố kỵ.

Âu Dương Tuyết nhìn cậu nói: “trên người Diệp đan sư có một mùi đan hương rất kỳ quái.”

Diệp Đình Vân sửng sốt: “Rất kỳ quái sao?”

Âu Dương Tuyết cau mày: “Dạo gần đây sư cô đang luyện chế Tiểu Thiên Tôn Đan, trên người sư cô luôn có mùi hương của đan dược này. Mùi hương trên người Diệp đạo hữu khá giống của sư cô, nhưng có gì đó khang khác.”

Diệp Đình Vân thầm hít một hơi lạnh, đại tiểu thư Thảo Đan Môn giống cẩu quá vậy, chỉ dựa vào một mùi hương trên người đã có thể đoán ra được nhiều việc.

Cậu cũng quá chủ quan, không phải lần đầu tiên kiến thức bản lãnh của đại tiểu thư, thế mà vẫn không chú ý che giấu. Đương nhiên chuyện này cũng có liên quan đến việc mấy năm nay hắn không gặp Âu Dương Tuyết.

Diệp Đình Vân chột dạ nghĩ phải về tắm rửa thật sạch, trên người có mùi là một chuyện rất phiền phức.

Cậu cười cười đáp lời: “Tiểu Thiên Tôn Đan nổi tiếng khắp nơi, ta không khỏi hiếu kỳ nên đã thử nghiên cứu. Đáng tiếc luôn không thành công, ngược lại dùng hết bảy tám phần hư không lưu huỳnh. Quả nhiên Lung Dạ Tiên Vương có đan thuật cao siêu, không phải trình độ chúng ta có thể với tới.”

Âu Dương Tuyết cười nói: “Ta đang thắc mắc tại sao Giang đạo hữu không còn hư không lưu huỳnh, thì ra đã dùng hết.”

Lông mày Diệp Đình Vân giật một cái, Giang Thiếu Bạch chưa từng nói với Âu Dương Tuyết hắn không có hư không lưu huỳnh, thế mà đối phương lại biết, có lẽ là Mặc Đình nói. Với tính cách của y, chỉ sợ không chỉ thuật lại mà còn quở trách cậu và Thiếu Bạch một trận.

Diệp Đình Vân nói tiếp: “Tuy hư không lưu huỳnh quý giá nhưng chỉ cần có lòng sẽ có được. Dạo này tông môn chắc là không thiếu thứ này.”

Thời gian này rất đông người đến cầu đan dược, bình thường thì đan sư cầu đan dược có thể tự chuẩn bị dược liệu, tỷ lệ sẽ nhiều hơn mấy phần nguyên liệu cần thiết. Hư không lưu huỳnh chứa dược lực khổng lồ, các tu sĩ đều mang theo hư không lưu huỳnh đến.

“Hư không lưu huỳnh là thứ tốt, mà đã là thứ tốt thì không ai chê nhiều cả.” Âu Dương Tuyết cau mày nói.

Sau khi sư cô nghiên cứu thành công tiểu tiên tôn đan, rất nhiều tu sĩ bắt chước theo, khiến giá cả hư không lưu huỳnh bị đẩy cao lên mấy lần. Tuy sư cô không thiếu hư không lưu huỳnh nhưng chuẩn bị nhiều một chút vẫn hơn, lo trước khỏi họa.

Thực tế thời gian gần đây Âu Dương Tuyết có thu thập hư không lưu huỳnh, chuẩn bị để luyện tay nghề.

Nàng nhìn Diệp Đình Vân nói: “Sư cô đã nghiên cứu thành công Tiểu Thiên Tôn Đan, nhiệm vụ luyện đan nặng nề hơn nên muốn tìm một trợ thủ, Diệp đạo hữu có hứng thú không?”

Diệp Đình Vân cười nói: “Âu Dương tiểu thư nói đùa, Thảo Đan Môn nhân tài đông đảo, ta có tài đức gì.”

“Diệp đan sư hành sự khiêm tốn, nhưng đan thuật hẳn là hạng nhất hạng nhì trong số các đan sư cấp bốn ở Thảo Đan Môn.”

Diệp Đình Vân bất đắc dĩ cười cười: “Tiểu thư lại nói đùa, ta vừa mới đến Thảo Đan Môn, kinh nghiệm còn thiếu, sao có thể đánh đồng với các đạo hữu ở Thảo Đan Môn? Không nói đến người khác, Âu Dương tiểu thư phù hợp hơn ta rất nhiều.”

Âu Dương Tuyết nhìn cậu cười nói: “Diệp đạo hữu quá khiêm tốn.”

Cậu cười khẽ: “Thiếu Bạch đang chờ, ta đi trước.”

Nàng gật đầu: “Ừm.”

Âu Dương Tuyết nhìn theo bóng lưng Diệp Đình Vân, như có điều suy nghĩ.

“Sư muội, thì ra muội ở đây.” Mặc Đình nhìn thoáng về hướng Diệp Đình Vân rời đi: “Muội vừa nói chuyện với Diệp Đình Vân hả?”

Âu Dương Tuyết gật đầu.

Mặc Đình cau mày nói: “Sư muội, Diệp Đình Vân không phải là người thành thật đâu.”

Âu Dương Tuyết không vui nói: “Hiện tại các đan sư đến từ tinh vực cấp sáu đã là người của Thảo Đan Môn chúng ta, huynh không nên quá thành kiến với họ như vậy.”

Mặc Đình nhếch miệng: “Sư muội không biết đó thôi, Diệp Đình Vân luyện chế đan dược nhưng không dùng để đổi điểm cống hiến mà mang đi trao đổi nguyên thạch với đệ tử tông môn, làm như sợ tông môn chúng ta bạc đãi bọn hắn vậy.”

Âu Dương Tuyết nghe vậy vô thức cau mày, nàng đã cảm thấy điểm cống hiến của Diệp Đình Vân có vấn đề từ lâu, hiện tại xem ra Diệp Đình Vân luôn dùng đan dược đổi lấy nguyên thạch để tu luyện.

“Sư huynh vội vội vàng vàng tới tìm ta, đã xảy ra chuyện gì sao?”

Âu Dương Tuyết vừa hỏi, Mặc Đình mới nhớ lại chính sự: “La Dịch Tiên Tôn đến.”

“Sao hắn lại tới?”

Mặc Đình đen mặt nói: “Hắn đến cầu thân, hắn muốn cưới sư cô.”

“Cái gì?” Âu Dương Tuyết đỏ mặt, không khỏi thẹn quá hoá giận.

Y lắc đầu nói tiếp: “Sư cô đã từ chối nhưng nhìn dáng vẻ của La Dịch Tiên Tôn, e là không dễ buông tay.”

Âu Dương Tuyết nghiến răng nghiến lợi nói: “La Dịch Tiên Tôn quá tham lam rồi.”

Những người đến tông môn gần đây đều nhắm đến đan phương, La Dịch Tiên Tôn là người đầu tiên vừa muốn người vừa muốn đan phương.

Mặc Đình gật đầu nói tiếp: “”Đúng vậy. Có điều nói cho cùng hắn ta đã là tu sĩ Tiên Tôn.”

Âu Dương Tuyết không vui nói: “Hắn là Tiên Tôn thì thế nào?”

Nàng lắc lắc đầu, tiếng tăm của La Dịch Tiên Tôn không tốt lắm, hắn đã cưới rất nhiều phu nhân, dù hắn là tu sĩ Tiên Tôn, Âu Dương Tuyết vẫn cho rằng hắn không xứng với Lung Dạ Tiên Vương.

Hết chương 402


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui