Thần Côn Hạ Sơn Ký ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Edit: OnlyU

Ngao Dạ cáu kỉnh đi tới đi lui trong cung điện, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không ngờ chia nhau lấy hết sạch, không chừa cho ta một giọt!”

Ngao Dạ về tới Long tộc, chuyện y quan tâm đầu tiên chính là ong hoàng kim à mật ong hoàng kim. Ong hoàng kim vẫn còn, trái lại mật ong hoàng kim bị lấy không còn một giọt.

Lạc Kỳ nhìn y nổi giận đùng đùng, anh bình tĩnh nói: “Không phải ngươi đã đoán được từ trước sao?”

Ngao Dạ bực bội nói: “Nhưng họ làm quá đáng.” Dù đoán được tình huống này nhưng trong lòng y vẫn ôm hy vọng một chút.

“Ngươi không tức giận sao?”

Lạc Kỳ: “…” Tuy mùi vị mật ong hoàng kim không tồi, nhưng anh không thích đồ ngọt cho lắm.

Ngao Dạ nhìn nét mặt bình thản của Lạc Kỳ, trong lòng càng thêm buồn bực.

Anh khuyên nhủ nói: “Không phải còn ong hoàng kim sao, rồi sẽ có mật ong thôi.”

“Không biết phải đợi đến bao giờ.” Cũng tại mấy người kia, thừa dịp y không có ở Long tộc, chưa được sự đồng ý của y đã tự tiện phân chia mật ong. Bây giờ y muốn đoạt lại quyền phân phối sợ là không dễ.

“Rượu đâu, cho ta rượu!” Ngao Dạ hơi cáu kỉnh nói.

Lạc Kỳ bất đắc dĩ: “Rượu này chỉ còn mấy vò.”

Y lập tức kích động: “Cái gì?”

Giang Thiếu Bạch: “…”

Vì Long tộc không chỉ có một con sâu rượu, tin tức Ngao Hùng trưởng lão lấy rượu từ chỗ anh truyền ra, mọi người lục tục tìm đến, mà Tiên Hoàng không thể đắc tội, thế nên anh…

“Mật ong đã bị cướp đi, ngươi còn mang rượu tặng người ta!” Ngao Dạ xù lông nói.

“Ta cũng không muốn, nhưng không thể từ chối các tiền bối.”

Ngao Dạ cũng biết Lạc Kỳ khó xử, y buồn bực liếc nhìn anh: “Vậy mới nói ngươi nên lấy cho ta uống hết sạch trước đi, sẽ không có nhiều chuyện như vậy.” Để y uống hết là được rồi, bây giờ thì hay luôn, khiến kẻ khác được lợi.

Lạc Kỳ lắc lắc đầu: “Rượu này có dược lực rất mạnh, không thể uống nhiều…” Tửu lượng của Ngao Dạ chỉ bình thường, uống nhiều sẽ say khướt.

Y khó chịu nói: “Ngươi quá cẩn thận, tố chất cơ thể Long tộc chúng ta khác với Nhân tộc, uống nhiều một chút không sao cả.”

Lạc Kỳ: “…” Coi như Ngao Dạ chịu được dược lực linh tửu, nhưng say khướt vẫn là vấn đề lớn.

“Không có rượu nhưng còn một ít Chân Linh Chi Thủy, ngươi muốn uống không?”

“Thứ đó nhạt nhẽo vô vị, không cần.”

Lạc Kỳ: “…” Đây là Chân Linh Chi Thủy đó, bao nhiêu người cầu mà không được, Ngao Dạ còn chê.

Lạc Kỳ nhìn Ngao Dạ lăn qua lăn lại ồn ào ầm ĩ, bất đắc dĩ nói: “Ta dùng Chân Linh Chi Thủy ủ cho ngươi chút rượu, được không?”

Y lập tức sáng mắt: “Được!”

Lạc Kỳ: “…”

“Đệ đệ có liên lạc không?” Y đổi đề tài.

Anh khẽ gật đầu: “Có. Thiếu Bạch muốn rèn luyện tăng cao đan thuật.”

Ngao Dạ ngẫm nghĩ rồi nói: “Đúng là hắn cần tăng cao thuật luyện đan, luyện đan sư cấp bảy không đáng giá, cấp tám mới có giá.”

Lạc Kỳ cạn lời nhìn y, Ngao Dạ nói nhẹ bẫng, đan sư cấp tám có đẳng cấp tương đương tu sĩ Tiên Hoàng. Đan sư cấp bảy đã rất đáng gờm rồi, em trai anh còn lên cấp bảy trong vòng mấy năm ngắn ngủi nữa. Anh nghiêm mặt, thầm nghĩ tại tinh vực cấp tám không có nhiều luyện đan sư cấp tám, truyền thừa đan thuật nằm trong tay một số ít thế lực lớn, nếu muốn trở thành đan sư cấp tám, truyền thừa là một vấn đề lớn.

Ngao Dạ suy nghĩ một lúc rồi nói: “Long tộc có không ít linh thảo cao cấp, có thể đổi một chút.”

“Ừm, lựa chọn này không tồi.”

Chuyện anh có Chân Linh Chi Thủy đã bại lộ, theo anh được biết, không ít tu sĩ Long tộc có hứng thú với Chân Linh Chi Thủy, chẳng qua ngại mở miệng.

Tại tinh vực cấp tám, những nơi mọc linh thảo cấp bảy cấp tám ngoại trừ bí cảnh thì chính là các động thiên phúc địa do thế lực lớn chiếm cứ, bọn họ có đan sư riêng, linh thảo của bọn họ ưu tiên cung cấp cho đan sư tông môn sử dụng trước.

Các tán tu muốn thu mua linh thảo không dễ. Thiếu Bạch và Đình Vân đều là đan sư cao cấp, e là không đủ linh thảo sử dụng. Trong Long vực sinh trưởng rất nhiều linh thảo cao cấp, đối với đan sư thì đây chính là phong thuỷ bảo địa.

Lạc Kỳ đang nghĩ đến đây thì cửa phòng bật mở.

Ngao Dạ vừa trông thấy Ngao Hùng, lập tức nổi giận: “Tiền bối tới làm gì?”

Ngao Hùng khó chịu nói: “Ăn nói kiểu gì thế hả?” Dù Ngao Dạ mang huyết mạch Long tổ, có địa vị đặc biệt, nhưng ông là tiền bối của y, dù y có tư chất cao cỡ nào thì hiện tại vẫn chỉ là Tiên Tôn.

Ngao Dạ vẫn tức giận: “Không còn rượu, hết rồi!”

Ngao Hùng thấy y tức đến thở hổn hển cũng hơi chột dạ: “Ta đến không phải vì rượu, có Chân Linh Chi Thủy không?”

“Có, nhưng không cho.”

Ông cau mày: “Không phải ngươi có nhiều lắm sao?”

Ngao Dạ gật đầu: “Đúng vậy, vừa đủ ngâm tắm, cho tiền bối rồi sẽ không đủ tắm.”

Ngao Hùng đen mặt: “Ngươi nói hươu nói vượn cái gì vậy hả?” Dùng Chân Linh Chi Thủy ngâm tắm, dù Ngao Dạ có nhiều linh thủy đến cỡ nào đi nữa thì làm vậy vẫn quá lãng phí.

Ngao Dạ thở phì phò: “Đồ vật của ta, ta muốn dùng sao thì dùng, ta muốn ngâm tắm thì tắm.”

Ngao Hùng trợn mắt: “Tùy ngươi.”

Ngao Dạ: “…” Ơ, không khuyên y nữa sao? Cứ vậy mặc kệ y sử dụng? Tuy Ngao Dạ chê Chân Linh Chi Thủy khó uống, nhưng vẫn không nỡ ngâm tắm.

Ngao Hùng quay qua Lạc Kỳ hỏi: “Đệ đệ ngươi là đan sư cấp bảy ở cửa hàng đan dược Hoa Hạ đúng không?”

Lạc Kỳ gật đầu, không tiếp tục giấu giếm: “Đúng vậy.”

Ông nheo mắt: “Các ngươi giấu thật kín.” Ngày đó khi đi dạo các cửa hàng đan dược, ông đi cùng toàn bộ hành trình, Lạc Kỳ biểu hiện bình thường trong cửa hàng, không lộ chút manh mối.

Lạc Kỳ ngượng ngùng nói: “Thật có lỗi: “

Ngao Hùng quay đầu nhìn Ngao Dạ: “Ngươi không ăn hết Huyền Thiên linh quả, tặng người ta rồi chứ gì?”

Lạc Kỳ đảo mắt, Ngao Hùng tiền bối đoán được sự tình là vì em trai và Đình Vân thuận lợi tiến giai sao? Có Huyền Thiên linh quả sẽ lên được một cấp, chính anh là người hiểu rõ dược hiệu của linh quả.

Ngao Dạ gật đầu nói: “Đúng vậy.”

Ngao Hùng lườm một cái, thằng oắt con Ngao Dạ này không câu nào là thật, còn dám nói với ông đã ăn hết linh quả rồi. Ông phức tạp nhìn Lạc Kỳ, thầm nghĩ Ngao Dạ đối xử với Lạc Kỳ không tệ, có thứ gì tốt chia sẻ với đạo lữ thì thôi đi, vậy mà còn yêu ai yêu cả đường đi, chiếu cố cả người nhà của đối phương, may là em trai Lạc Kỳ không hẹp hòi.

Lạc Kỳ cúi đầu, bị một Tiên Hoàng cường giả nhìn chằm chằm khiến anh có cảm giác như có gai ở sau lưng.

Ngao Dạ khó chịu nói: “Tiền bối, đừng nhìn chằm chằm A Kỳ như vậy.”

Ngao Hùng liếc mắt nhìn y, không vui hỏi: “Ngươi còn linh quả không?”

“Hiện tại thật sự không còn.”

Thật ra Ngao Dạ còn thừa ba linh quả, y dành một quả cho phụ thân Ngao Nhai. Ngao Dạ có thiên phú kinh người, từ khi đến Long tộc, tu vi của y đã vượt xa phụ thân, Ngao Nhai thì vừa tiến giai Tiên Tôn không lâu, hiện tại đang bế quan.

Tu vi bị con trai vượt mặt, mặc dù vui mừng cho Ngao Dạ nhưng Ngao Nhai vẫn cảm thấy mất mát ít nhiều.

Còn lại hai quả Huyền Thiên, Ngao Dạ chưa biết phải xử trí thế nào. Sử dụng nhiều lần hiệu quả sẽ giảm mạnh. Ngao Dạ hiểu rất rõ mọi người trong Long tộc đang nhìn chằm chằm hai linh quả còn lại trong tay y, nhưng y không nỡ đổi đi. Linh quả quý hiếm như vậy, đưa thì dễ, sau này muốn kiếm lại mới khó.

Ngao Dạ cân nhắc luyện chế Huyền Thiên linh quả thành đan dược, phối hợp linh thảo quý hiếm, có thể luyện chế thành đan dược phụ trợ tu sĩ tiến giai Tiên Hoàng. Linh quả quá quý giá, giao cho đan sư không quen thì y không an tâm. Ngao Dạ thầm nghĩ thuật luyện đan của Giang Thiếu Bạch còn hơi thấp, nếu hắn là đan sư cấp tám thì có thể đưa linh quả cho hắn luyện thử.

Ngao Hùng nhìn Ngao Dạ nói tiếp: “Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đều tiến giai hậu kỳ Tiên Tôn.” Hai đan sư cấp bảy hậu kỳ Tiên Tôn không tính là tiểu nhân vật.

Ngao Dạ gật gù: “Ha, đuổi kịp ta rồi, nhanh đó.”

“Không phải rất nhanh sao?”

Từ lời Ngao Cấm, Ngao Hùng biết chút ít tình hình của Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân, hai người phi thăng cùng Ngao Dạ, nói cách khác, cả hai đạt tới trình độ của Ngao Dạ cùng một thời gian.

Ông quay qua Lạc Kỳ, ôn hòa nói: “Có người thân như vậy là chuyện tốt, lúc nào đó mới họ đến Long tộc làm khách, Long tộc chúng ta rất hiếu khách.”

Lạc Kỳ gật đầu: “Vãn bối đã biết.”

Anh hít sâu một hơi, quả nhiên em trai và Đình Vân rất xuất sắc, ngay cả Long tộc cũng tán thưởng thực lực của hai người. Anh chợt thấy bản thân đã cẩn thận quá mức rồi, tuy Chân Linh Chi Thủy rất quý hiếm nhưng Long tộc sở hữu nhiều thứ tốt, chưa chắc sẽ ra tay cướp đoạt.

Ngao Giang đi theo Ngao Hùng đến đây, làm một con rồng tàng hình cả buổi, rốt cuộc không nhịn được lên tiếng: “Dạ thiếu có nhiều Chân Linh Chi Thủy như vậy cũng dùng không hết, chi bằng đổi cho ta một ít.”

Thật ra Ngao Hùng được Ngao Giang nhờ đi cùng làm thuyết khách, thế nhưng ông chợt phát hiện mình tìm nhầm người rồi, vị tiền bối này chỉ cản trở mà thôi.

Ngao Dạ gật đầu nói: “Có thể đổi nhưng phải đổi bảo vật đó, đừng có dùng hàng rẻ tiền lừa ta, bằng không ta tình nguyện dùng Chân Linh Chi Thủy tắm còn hơn.”

Ngao Giang nhìn y, thầm nghĩ tính tình Dạ thiếu thật tệ.

***

Giang Thiếu Bạch đọc tin tức Lạc Kỳ gửi đến, như có điều suy nghĩ.

Diệp Đình Vân nhìn hắn hỏi: “Sao vậy?”

“Đại ca nói tiền bối Long tộc mời chúng ta đến làm khách.”

Cậu ngẫm nghĩ một lúc: “Cũng tốt thôi.”

Họ đã ăn Huyền Thiên linh quả, dược lực đã hoàn toàn được luyện hóa, nếu Long tộc có đòi, họ cũng không lấy ra được. Lần trước Giang Thiếu Bạch chỉ vội vội vàng vàng thấy mặt Lạc Kỳ một chút đã phải tạm biệt nhau, dù ngoài miệng hắn không nói gì nhưng có lẽ trong lòng rất khó chịu.

Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Vậy chúng ta đi đến Long tộc thôi.”

Dạo này hắn đang nghiên cứu luyện đan thuật nhưng tiến cảnh cực kỳ chậm. Hắn muốn điều tra tộc Bất tử, có điều bộ tộc đã bị diệt tuyệt nhiều năm, hiện tại không còn nhiều người biết đến, trước mắt hắn không có manh mối gì. Long tộc sống tại Tiên giới đã rất lâu rồi, không chừng biết vài bí mật nào đó. Hắn đến Long tộc có lẽ sẽ điều tra được chút manh mối.

Lần trước gặp Lạc Kỳ vội vàng đã tạm biệt nhau, trong lòng hắn vẫn tiếc nuối.

Diệp Đình Vân gật đầu: “Quyết định vậy đi.”

“Đại ca nói có thể dùng Chân Linh Chi Thủy đổi linh thảo của tu sĩ Long tộc. Còn nữa, Ngao Dạ rất thích rượu ngươi ủ, đã uống hết rồi.”

Diệp Đình Vân khá bất ngờ: “Uống hết rồi?”

Vì Teddy rất thích uống rượu nên cậu ủ khá nhiều, khi gặp Lạc Kỳ, cậu đã đưa cho anh không ít.

“Rượu đó có dược tính khá mạnh, không được uống quá nhiều một lần. Sao nhanh vậy đã uống hết rồi?” Cậu hoang mang hỏi.

Giang Thiếu Bạch: “…” Hình như không phải một mình Ngao Dạ uống, Long tộc có không ít sâu rượu.

Sau khi quyết định xong, hai người lập tức lên đường đi đến Long tộc.

“Phía trước có Tiên Tôn cản đường.”

Hắn lắc lắc đầu: “Quả nhiên là vậy, Chân Linh Chi Thủy bại lộ là có người động lòng.”

Từ sau lần gặp Tử Nguyệt ở tửu lâu, Giang Thiếu Bạch nhớ ra hắn chẳng có gì phải che giấu bèn dùng dung mạo thật luôn, tin tức lan truyền thật nhanh.

“Có người tự đâm đầu vào chỗ chết, không phải chuyện gì xấu.”

Từ khi tiến giai hậu kỳ Tiên Tôn đến giờ, Giang Thiếu Bạch chưa từng ra tay, có kẻ đến nộp mạng rất đúng lúc.

Ánh mắt hắn lóe lên tia sáng lạnh: “Nói đúng lắm.”

Giang Thiếu Bạch nhảy ra khỏi Tinh thần luân, chém mấy tu sĩ Tiên Tôn cản đường. Hai bên giao chiến, trận chiến kết thúc chỉ trong vài giây.

Từ khi lên hậu kỳ Tiên Tôn, thực lực của hắn tăng vọt, phối hợp với Teddy tạo ra lực sát thương kinh người, không mấy người đỡ nổi một chiêu của hắn. Giang Thiếu Bạch chém mấy tên cản đường làm hai dễ dàng như chém dưa hấu.

Mấy tu sĩ xung quanh đang hóng chuyện chứng kiến một màn đẫm máu này, ai cũng chạy trối chết, chỉ hận cha mẹ sinh thiếu hai cái đùi.

Trên đường đến Long tộc, hai người gặp năm tốp chặn cướp, Giang Thiếu Bạch giết sạch tất cả, hung danh vang xa.

Trước kia các tu sĩ tại tinh vực cấp tám đánh giá Giang Thiếu Bạch là người có may mắn nghịch thiên, nhưng sau khi hắn giết mấy tốp người liền biến thành sát nhân ma tâm ngoan thủ lạt.

Năm tốp người đã bỏ mạng, rốt cuộc đám Tiên Tôn cũng nhận ra Giang Thiếu Bạch khó chơi, nhờ đó hành trình tiếp theo có thể coi như thuận lợi.

Hết chương 449


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui