Thần Côn Hạ Sơn Ký ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Edit: OnlyU

Giang Thiếu Bạch đứng một bên lạnh lùng nhìn Hồng Dịch như con thú bị nhốt tấn công lung tung bốn phía.

Hồng Dịch lên Tiên Hoàng đã lâu, nguyên khí trong người rất dồi dào, nhưng hiện tại ông ta liên tiếp xuất đại chiêu, khiến nguyên khí bị tiêu hao khá nhiều.

Ngao Dạ quan sát tình hình chiến đấu giữa hai người, cảm thán nói với Lạc Kỳ: “Đệ đệ ngươi lên Tiên Hoàng rồi lợi hại hơn rất nhiều.”

Anh gật đầu: “Ừm.”

Tóm lại Tiên Hoàng và Tiên Tôn không giống nhau, vì tiến cấp mà Giang Thiếu Bạch còn suýt chết.

Ngao Dạ nhìn con thú khổng lồ màu đen trên trời mà sợ hãi trong lòng. Võ hồn không gian có lực sát thương rất lớn, nhưng con thú này lại do âm hồn ngưng tụ thành, có hình thái đặc biệt, dù bị lưỡi đao không gian cắt qua vẫn có thể nhanh chóng khôi phục như cũ.

Mà con ác thú này còn có thể trực tiếp tấn công thần hồn, lợi hại đến quái dị.

Lạc Kỳ chợt lạnh lùng lên tiếng: “Không thể để Tiên Hoàng kia sống sót.”

Anh không biết Giang Thiếu Bạch đã thu hoạch được bao nhiêu thứ tốt trong bảo tàng dưới lòng đất, có lẽ vốn không mò được gì, nhưng chỉ cần tin tức “kho tàng vừa khai quật của tộc Bất tử đã rơi vào tay Giang Thiếu Bạch” bị truyền đi, sau này em trai anh sẽ gặp phiền phức không dứt.

“Có thể giết chết là tốt nhất.” Ngao Dạ tán thành.

Nhưng đây là Tiên Hoàng có võ hồn không gian, so với những tu sĩ cùng cấp bình thường khác thì năng lực chạy trốn của họ giỏi hơn rất nhiều.

Diệp Đình Vân cũng tán thành ý kiến của Lạc Kỳ.

Năm xưa các chủng tộc đã xới tung cả địa bàn của tộc Bất tử, tuy nhiên vẫn còn nhiều người cho rằng tộc Bất tử cất giấu đồ tốt mà bọn họ chưa tìm thấy.

Giang Thiếu Bạch tiến giai Tiên Hoàng trong thời gian ngắn, nếu thân phận tộc Bất tử bị bại lộ, mọi người sẽ phỏng đoán hắn đã lấy được di sản của tộc Bất tử. Hiện tại tài nguyên tu luyện ở Tiên giới càng ngày càng ít, dù chỉ là suy đoán cũng đủ để bọn họ ra tay tấn công Giang Thiếu Bạch.

Diệp Đình Vân căng thẳng nhìn hai bên giao chiến.

Có các tàn hồn hỗ trợ, Giang Thiếu Bạch không rơi xuống thế yếu, có điều kẻ địch có kinh nghiệm phong phú, hắn biết muốn xử lý đối phương trong thời gian ngắn là rất khó.

“Ông ta muốn chạy!” Ngao Dạ thình lình hô lên.

Diệp Đình Vân sửng sốt, thầm nghĩ Tiên Hoàng này rất biết co biết giãn, muốn đi là đi.

Hồng Dịch bực bội khi bị âm hồn thú quấn lấy, giao chiến với Giang Thiếu Bạch lại không được lợi gì, ông ta quyết định rút lui trước. Ông ta vận dụng công pháp không gian, một thông đạo thình lình xuất hiện.

“Thông đạo không gian? Lợi hại!”

Tu luyện võ hồn không gian đến cảnh giới cực kỳ cao thâm có thể dễ dàng kết nối hai tọa độ không gian, hình thành thông đạo không gian để truyền tống.

Tuy Ngao Dạ có thiên phú xuất chúng nhưng còn lâu mới làm được thế này. Y vừa bị đối phương áp đảo, bị thương không nhẹ khiến y nghẹn nãy giờ, thấy tình hình này, Ngao Dạ lập tức ra tay quấy nhiễu thông đạo không gian truyền tống của Hồng Dịch.

Pháp thuật không gian của y kém hơn Hồng Dịch rất nhiều, nhưng muốn phá rối ông ta thì dễ thôi. Hồng Dịch tạo thông đạo không gian tạm thời, vẫn chưa ổn định, chỉ cần phá hỏng một đầu nối là thông đạo sẽ xảy ra vấn đề.

Phát hiện không gian truyền tống của mình bị phá ngang, Hồng Dịch lập tức biết là Ngao Dạ ra tay.

Thông đạo không gian thành lập tạm thời vẫn tốn khá nhiều nguyên khí, vì thế Hồng Dịch tức giận bỏ qua Giang Thiếu Bạch mà nhắm về phía Ngao Dạ.

Thấy ông ta chĩa mũi dùi về phía mình, Ngao Dạ cũng không phán kháng mà liên tục tránh né. Có lẽ sức lực của ông ta đã giảm bớt, không còn được như trước nên y né tránh đòn tấn công của đối phương dễ hơn trước rất nhiều.

Giang Thiếu Bạch nhào lên ngăn cản công kích của Hồng Dịch. Ngao Dạ và Lạc Kỳ ăn ý tung chiêu ngưng đọng thời gian. Ban đầu với tu vi của hai người, muốn dùng võ hồn thời gian ngăn cản Hồng Dịch là cực khó, nhưng hiện tại ông ta đang bị âm hồn tộc Bất tử quấn lấy, thần thức hỗn loạn, cộng thêm bị Giang Thiếu Bạch áp chế, thế nên Ngao Dạ và Lạc Kỳ mới tìm được cơ hội ra tay.

Giang Thiếu Bạch nắm chắc cơ hội hiếm có, bổ về phía cần cổ của Hồng Dịch. Thanh trường đao vang lên tiếng ken két như đụng phải vật gì đó cực kỳ cứng rắn. Thể chất của tu sĩ Tiên Hoàng vẫn rất đáng sợ, hắn dồn hết nguyên khí mới chém được cần cổ đối phương.

Cần cổ Hồng Dịch bị chém một đường thật dài, máu tươi phun ra xối xả. Ông ta tức giận nhìn hắn: “Ngươi…”

Giang Thiếu Bạch cảm thấy may mắn thanh đao trong tay hắn đủ sắc bén, nếu không muốn một kích thành công là chuyện cực kỳ khó khăn.

Tu sĩ Tiên Hoàng chính là tu sĩ Tiên Hoàng, dù bị cắt cổ họng vẫn không chết được.

Diệp Đình Vân thả Ma Huyết Đằng ra ngoài hấp thu máu tươi của ông ta, Hồng Dịch bực dọc hất nó ra, Yêu Yêu lại hóa thành ngàn vạn dây leo quấn chặt lấy ông ta. Đối với Hồng Dịch thì Ma Huyết Đằng chỉ như con ruồi con muỗi mà thôi, mặc dù không gây tổn thương lớn nhưng lại khiến người ta phiền chán.

Thấy Hồng Dịch bắt đầu suy yếu, Giang Thiếu Bạch vội gia tăng tấn công.

Ông ta lại thi triển võ hồn không gian lần nữa, muốn rời khỏi đây, truyền tống không gian vừa lập lại bị Ngao Dạ phá hỏng lần thứ hai. Lần đầu ông ta tạo thông đạo chỉ là muốn tạm thời tránh mũi nhọn, lần này là thật sự muốn thoát thân.

Truyền tống bị phá hỏng hai lần, Hồng Dịch điên cuồng tấn công Ngao Dạ. Có lẽ ông ta thật sự bị y chọc tức điên lên, cũng có thể vì nhận ra cục diện không ổn, muốn kéo theo một cái đệm lưng.

Ngao Dạ bị Hồng Dịch truy sát phải né tránh bốn phía, Giang Thiếu Bạch gấp rút tấn công, âm khí từ bốn phương tám hướng bị kéo đến, như xiềng xích quấn lấy ông ta.

Nguyên khí trong người ông ta liên tục xói mòn, sức chiến đấu liên tục giảm xuống, cuối cùng bị bốn người liên thủ tấn công giết chết.

Hồng Dịch vừa chết, Ma Huyết Đằng lập tức tiến lên, điên cuồng hấp thu huyết dịch trên người đối phương. Huyết dịch của tu sĩ Tiên Hoàng là vật đại bổ đối với nó. Dưới sự thúc đẩy của huyết dịch, thực lực của Yêu Yêu tăng vọt.

Ngao Dạ thấy Hồng Dịch đã bỏ mạng, y thở phào một hơi rồi hào hứng nói: “Xem ra lão ta chết thật rồi!”

Y nhìn thi thể khô quắt của đối phương, lắc lắc đầu nghĩ vừa nãy ông ta thèm muốn huyết dịch Tổ long trong người hắn, giờ thì hay rồi, tinh huyết của ông ta lại bị Yêu Yêu khát khao hút sạch.

Hồng Dịch vừa chết, một luồng tử khí tinh khiết tràn vào người Giang Thiếu Bạch. Hắn cảm thụ tử khí vừa hấp thu, bỗng hơi nhíu mày, tử khí của Hồng Dịch rất tinh khiết, nhưng hấp thu không trôi chảy bằng tử khí của tộc Bất tử.

“Ông ta có võ hồn không gian, có lẽ tài sản của ông ta có ích với ngươi đó, hay là ngươi lấy đi.” Giang Thiếu Bạch nói với Ngao Dạ.

Y vô cùng ngạc nhiên: “Ngươi nhường cho ta sao?” Tài sản của một Tiên Hoàng cường giả khiến y rất động lòng.

Hắn khẽ gật đầu: “Ừ.”

“Ngươi không hối hận?”

“Có gì mà hối hận.” Hắn cười cười đáp, dù sao thì đưa cho Ngao Dạ cũng tương tự đưa cho đại ca.

“Vậy đa tạ.” Ngao Dạ đoán chừng Giang Thiếu Bạch tìm được không ít thứ tốt trong cung điện dưới lòng đất nên hắn không quan tâm chút tài sản này, thế là y không khách sáo nhận hết.

Hồng Dịch có năm chiếc nhẫn không gian, còn có một cái thắt lưng không gian, Ngao Dạ chỉ lấy hai chiếc nhẫn không gian, còn lại đưa hết cho Lạc Kỳ. Anh không khách sáo nhận lấy.

Ngao Dạ kiểm tra qua loa đồ vật trong hai chiếc nhẫn không gian, sau đó hài lòng thỏa mãn khẽ cong khóe miệng. Tu sĩ Tiên Hoàng sở hữu tài sản phong phú, y rất hài lòng với thu hoạch lần này.

“Người này đến từ lúc nào vậy?” Giang Thiếu Bạch nhìn thi thể Hồng Dịch hỏi.

“Ngươi vào cung điện không lâu thì ông ta đến.” Diệp Đình Vân đáp.

Có vẻ như Hồng Dịch cũng phát hiện ra cung điện dưới lòng đất, từng thử mở cửa lớn cung điện nhưng thất bại.

“Không bàn chuyện này nữa. Ngươi tìm được gì trong kho tàng?”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Phát hiện không ít thứ tốt, thế nhưng ta vẫn chưa xem xét kỹ.”

“Vậy ngươi nhanh kiểm tra kỹ lại đi.” Ngao Dạ hơi kích động nói.

“Tuy ta chưa kịp xem kỹ nhưng đúng là có nhiều thứ tốt.”

“Có rượu không?”

“Không có.” Hắn thầm lắc đầu, Ngao Dạ thật là, tửu lượng kém mà suốt ngày nghĩ đến rượu.

Y không vui hỏi lại: “Không có thật hả? Hay là ngươi định ăn một mình nên nói không có?”

Giang Thiếu Bạch: “…” Sự thật đúng là hắn định ăn một mình, lúc thu thập đồ vật trong cung điện, hắn phát hiện có rượu ngon nhưng số lượng không nhiều. Mà Ngao Dạ lại là một tên không biết thưởng thức, uống rượu cứ như uống nước trái cây, vậy nên y không cần uống rượu ngon.

Ngao Dạ nghi ngờ nhìn Giang Thiếu Bạch hỏi: “Ngươi đang nghĩ gì đó? Đang mắng ta hả?”

“Không có, ngươi nghĩ nhiều rồi, sao ta lại mắng ngươi?” Hắn cười cười đáp.

Y vô cùng hoài nghi nhìn hắn, Lạc Kỳ đành kéo y lại, bất đắc dĩ nói: “”Được rồi, ngươi đừng nghi thần nghi quỷ nữa.”

Ngao Dạ buồn bực cắn răng, không phải y nghi thần nghi quỷ mà là tên Giang Thiếu Bạch này không hề thành thật.

Lúc này Giang Thiếu Bạch lấy một cái hộp mở ra.

“Đây là Châu Tửu Quả phải không?” Lạc Kỳ hỏi.

Hắn khẽ gật đầu: “Không sai.”

Châu Tửu Quả có hình dạng giống trân châu, loại quả này không có tác gì khác ngoài việc tăng cường cải thiện hương vị của rượu, làm linh tửu càng thêm thơm ngon. Đối với người không thích rượu thì loại quả này cơ bản vô dụng, có điều đối với người mê rượu thì đây chính là bảo vật vô giá.

Tiên giới không thiếu người yêu rượu, chấp nhận hao tốn ngàn vàng tìm kiếm Châu Tửu Quả. Loại quả này không có linh khí, lại yêu cầu môi trường sinh trưởng rất cao, thế nên nó rất hiếm có.

Trong hộp đựng chừng trên trăm Châu Tửu Quả, đủ để ủ được không ít rượu ngon.

Ngao Dạ nhận hộp ngọc rồi hỏi: “Quả này cũng có, sao lại không có rượu?” Chủ nhân cung điện thu thập nhiều Châu Tửu Quả như vậy, hẳn là một người thích rượu, quả nhiên Giang Thiếu Bạch đang lừa y.

Hắn không suy nghĩ đã đáp: “Chắc là bị chủ nhân cung điện uống hết rồi.”

Y khẽ gật đầu, buồn bực nói: “Có khả năng này, nghe nói tộc Bất tử có không ít sâu rượu.” Người tộc Bất tử vốn đã điên, uống say càng điên hơn.

Diệp Đình Vân nghe Giang Thiếu Bạch và Ngao Dạ nói chuyện, cậu bất đắc dĩ thở dài, hiện tại không phải lúc thích hợp bàn về vấn đề rượu chè thế này. Cậu nhìn lên bầu trời trên vương thành, trận pháp phong ấn không gian do các tu sĩ Tiên Hoàng hợp lực bố trí có khả năng khôi phục như cũ, nhưng hiện giờ trận pháp bị phá hỏng nghiêm trọng, trong thời gian ngắn không thể khôi phục được.

“Trận pháp phong ấn bị hỏng hoàn toàn rồi phải không?” Diệp Đình Vân hỏi.

Ngao Dạ gật đầu: “Đúng vậy.”

Lúc bọn họ đáp xuống tinh vực này, y chỉ xé mở một khe nhỏ, không đánh động người bày trận, nhưng hiện giờ đã khác, toàn bộ trận pháp phong ấn đã bị xé rách hoàn toàn. Nếu người bố trí trận pháp còn sống, chắc chắn sẽ phát hiện động tĩnh bên này.

“Trận pháp phong ấn đã bị phá, có lẽ nguyên khí tinh vực Ly Thiên sẽ từ từ hồi phục.” Giang Thiếu Bạch lên tiếng.

Nguyên khí một tinh vực cấp tám trở nên ít ỏi đến cỡ này, thật thê lương.

Ngao Dạ lắc đầu nói: “Nguyên khí khôi phục là một quá trình chậm chạp, muốn quay lại trình độ năm xưa e là không dễ.”

“Thuận theo tự nhiên thôi.” Dù nguyên khí tại Ly Thiên có phục hồi đi nữa thì tộc Bất tử cũng khó mà khôi phục thịnh vượng như xưa.

“Chúng ta nhanh rời khỏi đây đi nhỉ?” Lạc Kỳ lên tiếng.

Trận pháp phong ấn là do vài tu sĩ Tiên Hoàng hợp lực bố trí, hiện tại mới có một tu sĩ Tiên Hoàng đến đây, không biết những người còn lại có tới không.

“Tại sao phải rời đi? Ta thấy nơi này không tồi, vả lại chúng ta mới tìm được một bảo tàng, không chừng còn bảo tàng khác giấu ở nơi khác chưa bị phát hiện.” Ngao Dạ vô cùng hào hứng nói.

Môi trường ở Ly Thiên hoàn toàn không hợp với Ngao Dạ, y vốn muốn nhanh chóng rời khỏi đây, nhưng vừa rồi thu hoạch tài sản của một tu sĩ Tiên Hoàng, khiến ấn tượng của y về nơi này được cải thiện lớn.

Lạc Kỳ trợn mắt nhìn y: “Nếu còn Tiên Hoàng khác đến thì phải làm sao?”

Ngao Dạ cười cười: “Người nào đến thì xử đẹp người đó.”

Không phải Hồng Dịch đã chết rồi sao, ông ta sở hữu rất nhiều tài nguyên tốt. Nếu thêm mấy người chạy tới, giết hết bọn họ không chừng y sẽ gom đủ tài nguyên tiến giai Tiên Hoàng.

Lạc Kỳ: “…” Ngao Dạ nói dễ nghe quá, nếu từng tu sĩ Tiên Hoàng đến thì còn được, chứ nếu bọn họ đến cùng lúc thì rắc rối to.

Giang Thiếu Bạch cười nói: “Đệ tán thành ý kiến của cửu hoàng tử, nếu nhiều người tới thì chúng ta sẽ hốt gọn một mẻ.”

Ngao Dạ hào hứng nói: “Đúng không? Ta thấy làm vậy không tồi đâu.”

Lạc Kỳ trợn mắt, thầm nghĩ Thiếu Bạch và Ngao Dạ có phần không hợp nhau, nhưng đối với vấn đề này thì lại như anh hùng gặp được tri kỷ.

Giang Thiếu Bạch nói tiếp: “Đại ca yên tâm, đệ nghĩ tu sĩ Tiên Hoàng không rảnh rỗi như vậy đâu.”

Hồng Dịch đại khái là ngoài ý muốn mà thôi, hắn tiếp thu ký ức của ông ta, biết được gần đây ông ta trùng hợp tra được chuyện tộc Bất tử năm xưa, thế nên ông ta mới đến nhanh như vậy.

Giang Thiếu Bạch thoáng nhìn về phía vương thành, khi hắn tiến giai Tiên Hoàng đã kéo lôi kiếp ngập trời đến, phá hỏng trận pháp phong ấn ở đây, hiện tại tử khí trong vương thành bắt đầu tan ra, không bao lâu nữa, tất cả tử khí trong thành sẽ tan hết.

Lúc hắn tiến giai Tiên Hoàng đã hấp thu rất nhiều tử khí, thế mà tử khí còn lại vẫn rất dồi dào, nếu rời khỏi đây rồi, sau này muốn tìm một địa điểm phù hợp hắn tu luyện là chuyện không dễ. Hắn dự định phải hấp thu toàn bộ tử khí ở đây trước khi nó tan biến.

Lạc Kỳ thấy Ngao Dạ và em trai đều không muốn đi, anh đành gật đầu: “Vậy thì ở lại.”

Giang Thiếu Bạch nhìn quanh một vòng: “Chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi trước đi.” Trong bảo tàng có rất nhiều đồ vật, hắn phải dành thời gian kiểm kê.

Lạc Kỳ gật đầu: “Ừ.”

Hết chương 458


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui