Chương 36: Diệp Miểu
Nhóm Dịch: Bàn Tơ Động
"Giang Thiếu Bạch nằm trên giường, nhìn tin nhắn di động có chút mơ hồ.
Bách Quang Vũ nhìn Giang Thiếu Bạch một cái, tò mò nói: “Lão tứ, cậu đang xem cái gì, nhập thần như vậy ?”
Giang Thiếu Bạch híp mắt, nói: “Không có gì.”
Trịnh phu nhân tự nhiên gửi tin nhắn cho hắn phát, nói là Diệp Tinh rất muốn gặp hắn, hỏi hắn khi nào có thể đưa Diệp Tinh đi ra ngoài chơi, hắn còn tưởng rằng lần trước trái ý vị kia phu nhân kia, nghĩ bà ấy hẳn phải đưa hắn vào sổ đen, không ngờ lại liên hệ với mình.
-------
Giang Thiếu Bạch không biết là, Trịnh phu nhân lúc trước thật sự đã đưa hắn vào sổ đen, nhưng bây giờ lại lôi ra rồi.
Nhận được tin nhắn từ Trịnh phu nhân không lâu, Giang Thiếu Bạch lại nhận được điện thoại của Diệp Tinh.
Diệp Tinh nói với Giang Thiếu Bạch, nó đang có thẻ chơi công viên giải trí 2 ngày, bên trong còn có khách sạn có thể ở lại, hỏi Giang Thiếu Bạch muốn đi hay không.
Đồ nhà quê Giang Thiếu Bạch còn chưa từng đi công viên giải trí, đã có người mời, Giang Thiếu Bạch cảm thấy có thể đi ra ngoài lượn một vòng cũng hay.
Bách Quang Vũ nhìn Giang Thiếu Bạch, có chút hiếu kỳ nói: “Thằng bé đó thật sự thực thích cậu a!”
Thằng bé này hay quên, Giang Thiếu Bạch nghỉ dạy cũng đã một thời gian, không ngờ thằng bé đối với Giang Thiếu Bạch như là trò nhớ thầy mãi không quên.
Giang Thiếu Bạch cười cười, nói: “Tôi chính là được long học trò như thế đấy, không có gì kì lạ cả.”
Bách Quang Vũ: “……” Lão tứ này thật tự luyến a!
Sáng sớm thứ bảy, Giang Thiếu Bạch liền đi xe tới chỗ tập trung Diệp Tinh nói.
Diệp Tinh đeo cặp sách, đầu đội mũ chop, chính là dáng vẻ của một tiểu hài tử.
Giang Thiếu Bạch nhìn sang người đứng bên cạnh Diệp Tinh, là một thiếu niên, Giang Thiếu Bạch mơ hồ cảm thấy ánh mắt đối phương có chút không tốt, lại không rõ đã đắc tội đối phương lúc nào.
“Lão sư, thầy đã đến rồi.” Diệp Tinh vui vẻ gọi một tiếng.
Giang Thiếu Bạch gật gật đầu, nhéo nhéo khuôn mặt Diệp Tinh, nói: “Đúng vậy!”
Diệp Tinh chỉ chỉ Diệp Miểu, giới thiệu nói: “Lão sư, đây là anh họ của em, Diệp Miểu.”
“Giang đồng học, hạnh ngộ.”
Giang Thiếu Bạch trong lòng liền động, Diệp Miểu, chẳng phải là em trai Diệp Đình Vân, cái tên phát ngôn bừa bãi nói muốn hung hăng giáo huấn Lão thần côn, tựa hồ không phải nhân vật dễ chọc a.
Lần trước hắn lúc hắn hôn Diệp Đình Vân, người xông tới hẳn là gia hỏa này đi, lần đó may mà tên này không thấy được chính mặt hắn.
Diệp Miểu tại sao lại xuất hiện ở chỗ này, trong lòng hắn nổi lên nghi ngờ, cho nên muốn tới thử thật hư sao?
Giang Thiếu Bạch trong lòng nháy mắt hiện lên trăm ngàn ý niệm, trên mặt vẫn là trưng ra vẻ đạo mạo, “Thì gia là Diệp Miểu đồng học a! Hạnh ngộ, hạnh ngộ.”
Diệp Miểu đánh giá Giang Thiếu Bạch một phen, gật gật đầu, “Giang đồng học, chuyện của Hoàng Bội Bội thật muốn cảm ơn? Nếu không nhờ cậu cứu, chỉ sợ anh trai tôi cũng bị phiền toái……” Tuy rằng anh trai cùng việc này không quan hệ, nhưng đối phương vì anh trai tự sát, tóm lại đối với thanh danh của anh sẽ không tốt.
Giang Thiếu Bạch vẫy vẫy tay, nói: “Diệp tam thiếu không cần khách khí như vậy, việc này trường học đã phát tiền thưởng cho ta, Hoàng học tỷ cũng tặng lễ vật, Diệp tam thiếu nếu là thật sự cảm thấy băn khoăn, cũng có thể đưa tiền cho ta a, trên đời này, không gì có thể biểu đạt tâm ý rõ ràng hơn tiền cả.”
Diệp Miểu: “……”
Diệp Tinh phồng quai hàm, nhìn Giang Thiếu Bạch, nói: “Lão sư, thầy cần nhiều tiền như vậy làm gì?”
Giang Thiếu Bạch xoa xoa đầu Diệp Tinh, “Giá trị của tiền nói cũng nói không xong, chờ cậu trưởng thành sẽ biết.”
Giang Thiếu Bạch dùng khóe mắt nhìn Diệp Miểu một cái, quả nhiên, thấy được vẻ mặt ghét bỏ của hắn.
Giang Thiếu Bạch cong cong khóe miệng, trong lòng hiện lên vài phần ác thú vị, thầm nghĩ: thật ghê tởm loại như hắn.
“Lão sư, em đã biết, thầy muốn tích cóp tiền cưới vợ.”
Giang Thiếu Bạch gật gật đầu, nói: “Đúng vậy! Sính lễ ngày càng nhiều, yêu cầu hiện tại của phụ nữ rất cao, có nhà có xe, không được vay nợ, càng xinh đẹp, yêu cầu càng cao, cho nên, nếu muốn cưới mỹ nữ, yêu cầu rất nhiều rất nhiều tiền.”
Diệp Tinh nghiêng nghiêng đầu, có chút khó hiểu nói: “Lão sư, Hoàng tiểu thư không phải rất xinh đẹp sao? Sao thầy hất bỏ người ta ra?”
Trên mạng có bình luận nói, thầy đón được người ta liền hất đi như rác, không có chút thương hương tiếc ngọc.
Giang Thiếu Bạch chớp chớp mắt, thuận miệng bậy bạ nói: “Thầy cảm thấy cô ấy có chút mập.”
“Lão sư thích thon thả?”
Giang Thiếu Bạch lắc lắc đầu, nói: “gầy không đẹp, còn phải có dáng người phải đẹp như đường cong chữ S ấy, ngực nở mông cong, dáng vẻ câu hồn.”
“Bạn học Giang, Tiểu Tinh vẫn còn là học sinh nhỏ tuổi.” Diệp Miểu có chút chịu không nổi nói.
Giang Thiếu Bạch bình tĩnh cười cười, nói: “Diệp tam thiếu, cậu liền không biết đi, hiện tại trẻ nhỏ trưởng thành sớm, cái gì cũng hiểu, tương phản là người lớn có khi còn không hiểu, khoảng thời gian trước, không phải còn có hai thạc sĩ không biết như thế nào sinh hài tử, cho rằng nằm ở trên một cái giường là có thể sinh, mấy năm không có con, liền cho rằng mình vô sinh sao.”
Diệp Tinh nhấp nháy nhấp nháy con mắt, tràn đầy tò mò hỏi: “Chẳng lẽ nằm ở trên một cái giường không thể sinh con sao? Vạy làm như thế nào để sinh?”
Giang Thiếu Bạch có chút khó xử nói: “Cái này sao?” Có chút phức tạp.
“Bạn học Giang!” Diệp Miểu có chút tức giận hô một tiếng.
Giang Thiếu Bạch ngượng ngùng cười cười, nói: “Được, tôi không nói.”
Diệp Tinh lôi kéo tay áo Giang Thiếu Bạch, nói: “Lão sư, xe tới rồi.”
Giang Thiếu Bạch gật gật đầu, nói: “Ừ, lên xe thôi, Diệp tam thiếu, cùng nhau đến đây đi?”
Diệp Miểu lắc lắc đầu, nói: “Thôi, hai người đi đi, chơi vui vẻ.”
Giang Thiếu Bạch đối với Diệp Miểu lắc lắc tay, nói: “Vậy hẹn gặp lại cậu.”
……
Diệp Tinh có chút hoang mang nhìn Giang Thiếu Bạch, “Lão sư, thầy không thích anh Diệp Miểu sao?”
Giang Thiếu Bạch: “……” Hắn biểu hiện có rõ ràng như vậy sao? Cũng không thể nói là chán ghét, chỉ là lo lắng, cho nên mới muốn tránh xa mà thôi.
“Em suy nghĩ nhiều, tôi rất thích cậu ấy, lớn lên rất soái.”
Diệp Tinh có chút giật mình nhìn Giang Thiếu Bạch, đại kinh thất sắc nói: “Lão sư, thầy khen anh Diệp Miểu lớn lên đẹp trai, thầy là con thỏ sao?”
Giang Thiếu Bạch đen mặt, nói: “Nói bậy gì đó?”
Giang Thiếu Bạch tuy rằng là cái đồ nhà quê, nhưng ở thủ đô lâu như vậy bị “ô nhiễm”, nhiều ít vẫn là hiểu một ít, Giang Thiếu Bạch nghĩ Diệp Tinh nói con thỏ, chính là chỉ ông già thỏ.
Hiện tại trẻ con, quả nhiên bị nhiễm độc hại qúa nhiều! Những thứ không hay ho đều biết.
Diệp Tinh ngượng ngùng cúi đầu, nói: “Không phải em nói, là trên mạng nói như vậy, thầy trồng củ cải? Trên mạng liền có người cho rằng thầy là thỏ ca.”
Giang Thiếu Bạch nghiến răng, thầm nghĩ: Hắn đã có rất nhiều biệt danh, cái gì “Ôn hòa”, “Mạnh mẽ”, những biệt hiệu đó cũng đủ lắm rồi, giờ còn thêm “Thỏ ca.” Người trên mạng cũng thật là, cả ngày chuyện gì cũng không làm, chỉ đặt biệt hiệu lung tung cho hắn.
Có khi việc chăm củ cải không thể tiếp tục được, nếu còn trồng e thanh danh một đời cũng bị hủy, có Tụ Linh Trận cùng ngọc thạch tẩm bổ, củ cải lớn lên thập phần nhanh chóng, mỗi ngày đều lớn lên.
Tuy rằng Giang Thiếu Bạch nói với bên ngoài, củ cải là sản phẩm chuyển gen mới, có thể dài đến hai mét, nhưng như vậy tiếp tục lớn thêm nữa sợ sẽ khiến người để ý, nói đến cũng là người trong học viện quá nhàm chán, ngày ngày để ý chằm chặp vào củ cải của hắn.
“Mau lên xe đi.” Giang Thiếu Bạch thúc giục nói.
Diệp Tinh bước chân nhỏ lên xe, Giang Thiếu Bạch đi lên cùng.
…………
Diệp Miểu từ biệt Giang Thiếu Bạch xong, liền cảm thấy tức giận.
Nghĩ đến đối tượng cần thăm dò là một tên tham tiền, ham sắc…… Diệp Miểu liền muốn giận sôi máu.
Bình tĩnh lại, Diệp Miểu lại cảm thấy chính mình giống như quá kích động, bị Giang Thiếu Bạch nói mấy câu, liền hoàn toàn mất kiềm chế, quả thực giống như là trúng tà, ngày thường hắn cũng không phải là người dễ xúc động như thế a!
Giang Thiếu Bạch cùng Diệp Tinh đến cửa phụ cận công viên trò chơi, Diệp Tinh liền nhận được điện thoại của Diệp Đình Vân.
“Anh họ em, một hồi sẽ tới.” Diệp Tinh khép lại di động nói.
Giang Thiếu Bạch có chút mê hoặc nói: “Diệp tam thiếu, vừa mới không phải không hợp ý nhau sao?” Hắn vừa rồi hẳn là đã đem tên kia thấy ghê tởm mà tránh xa, Diệp Miểu này hối hận a!
Diệp Tinh lắc lắc đầu, nói: “Không phải anh ấy, là anh hai cơ.”
Giang Thiếu Bạch tâm đột nhiên nhảy dựng, nói: “Diệp Đình Vân a!”
Diệp Tinh gật gật đầu, nói: “Đúng vậy!”
Giang Thiếu Bạch ấp úng nói: “Hắn như thế nào lại đến a……”
Diệp Miểu cùng Giang Thiếu Bạch đối mặt với nhau, khiến cho Diệp Miểu ghê tởm chạy, Giang Thiếu Bạch cảm thấy Diệp Miểu chính là tên không có não, nhưng Diệp Đình Vân thì……
Diệp Miểu cùng Giang Thiếu Bạch vừa tạm biệt không lâu, liền nhận được điện thoại của Diệp Đình Vân.
Diệp Đình Vân dò hỏi chuyện Diệp Miểu, hẳn là Diệp Miểu đã nói với Diệp Đình Vân, Giang Thiếu Bạch chính là tham tài háo sắc vô sỉ vương bát đản, hắn lười đi để ý vương bát đản, liền rời đi trước.
Diệp Đình Vân cảm thấy Diệp Miểu bởi vì nhất thời nộ khí, ở trước mạt Diệp Tinh nói Giang Thiếu Bạch “Đê tiện vô sỉ” vương bát đản thực không thỏa đáng.
Diệp Miểu cũng cảm thấy nhất thời bị buồn bực, ảnh hưởng phán đoán, nhưng đã không còn kịp rồi.
Diệp Đình Vân suy tư, quyết định chính mình đi nhìn xem.
“Bạn học Diệp, cậu đã đến rồi a!”
Diệp Đình Vân trên dưới đánh giá Giang Thiếu Bạch, không thấy cái gì không ổn, gật gật đầu, nói: “Đúng vậy!”
Giang Thiếu Bạch cảm giác được một cổ nhàn nhạt linh khí, thoảng qua người mình.
Giang Thiếu Bạch sắc mặt bất biến tiếp nhận sự quét mắt của Diệp Đình Vân, hắn thể chất thật là muốn kêu gọi quỷ quái, hắn nhờ có Lão thần côn dạy hắn thu liễm hơi thở, như thế nào ngụy trang thành một người bình thường, Giang Thiếu Bạch vẫn là thực tinh thông.
“Đi thôi.” Diệp Đình Vân nói.
Diệp Tinh tuy rằng là con nhà giau, nhưng vì tình huống đặc thù, ru rú trong nhà, rất ra ngoài chơi.
Giang Thiếu Bạch có chút hoang mang nhìn Diệp Đình Vân, lúc trước mỗi lần nhìn thấy Diệp Đình Vân, Giang Thiếu Bạch đều có thể ngửi được mùi hương trên người đối phương, nhưng lần này hắn lại không ngửi được.
“Bạn học Giang, trên người tôi có cái gì không thích hợp sao?” Diệp Đình Vân hỏi.
Giang Thiếu Bạch lập tức nói: “Không, không có, bạn học Diệp trước sau như một anh tuấn tiêu sái, không hổ là Yên Đại giáo thảo, nam thần vườn trường trong mắt nữ sinh.”
Diệp Tinh nhìn Giang Thiếu Bạch, ân cần nói: “Lão sư thầy cũng rất tuấn tú.”
Giang Thiếu Bạch hơi có chút tự đắc nói: “Ai nói không phải đâu.”
Diệp Đình Vân: “……” Giang Thiếu Bạch gia hỏa này, da mặt thật dày a! "
.