Chương 8: Bổn Đại Vương tới rồi
Sau thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi.
Buổi thử giọng được tiếp tục.
Tuy rằng Tiêu Phong Du và Lâm Khê Tích đã bị điều động nội bộ, nhưng phần trình diễn cụ thể vẫn phải đi.
Phần của Lâm Khê Tích tương đối đơn giản, cô đứng trên sân khấu, hắng giọng, âm thanh của thiên nhiên vừa cất lên, không chỉ là ban giám khảo, ngay cả thí sinh đang lo lắng chờ đợi dưới sân khấu đều say mê.
Tiêu Phong Du cũng nhìn với vẻ mặt đắm đuối, cô rất thích chất giọng của Lâm Khê Tích.
Hơn nữa, chị ấy ở trên và dưới sân khấu hoàn toàn là hai bộ dạng khác nhau.
Có lẽ đây chính là ca sĩ trời sinh.
Bất đồng với diễn xuất vụng về, cô lúc này hai mắt rưng rưng, nhìn về phía trước, trong thanh âm trầm bổng lộ ra một tia thê lương xúc động lòng người.
Hà Vân Hàm nghe thấy huấn luyện viên kế bên nói thầm: "Cô bé này không tệ, tuổi còn nhỏ, chưa trải qua tình cảm đã có thể đem ca khúc hát được như vậy, về sau khó mà lường được."
Không ai phát hiện, khóe môi của Hà Vân Hàm hơi cong lên.
Sau Lâm Khê Tích chính là Tiêu Phong Du.
Cô vừa lên sân khấu, khán giả phía dưới lập tức vang lên tiếng vỗ tay, huýt sáo.
Cô hơi ngượng ngùng, đỏ cả mặt.
Tiêu Phong Du không chỉ có diễn xuất nổi bật giữa đám tiểu bối, cô ca hát tuy không xuất chúng như Lâm Khê Tích, nhưng trước khi cô debut, từng có cơ sở vũ đạo, sau đó Tô Tần càng thêm dụng tâm rèn luyện phương diện này cho cô.
Tùy tiện hát một bài, Tiêu Phong Du đều khiến cho cả hội trường reo hò.
Phân đoạn huấn luyện viên nhận xét.
Tiêu Phong Du đứng mỉm cười, ánh mắt cung kính tràn đầy mong đợi, căng thẳng đến nỗi đổ mồ hôi tay.
Cô thực ra không lo lắng các huấn luyện viên khác, lo lắng chính là...
Quả nhiên, đến Hà Vân Hàm, nàng quay bút trong tay, "Có thể trưởng thành chút không?"
Tiêu Phong Du bất luận là diễn kịch hay ca hát, khiêu vũ đều lộ ra tràn đầy hơi thở thanh xuân, bắt mắt thì bắt mắt đó, nhưng có hơi đơn điệu quá đi.
Con ngươi như mực của Hà Vân Hàm nhìn chăm chú vào Tiêu Phong Du, nghĩ rằng cô bé chắc chắn sẽ căng thẳng mà nói năng lộn xộn, ai dè Tiêu Phong Du che mặt: "Vậy, em diễn một bài nha." Cô một xíu cũng không ngượng ngùng, hào phóng vung tay lên: "Hậu trường, phiền anh cho một bài sexy song."
Nhạc dạo đầu vang lên, rất nhiều học sinh dưới sân khấu bắt đầu đứng dậy vỗ tay.
Rất quyến rũ, mang theo phong cách nước ngoài, Tiêu Phong Du vừa nhấc tay, tóc xoã ra, cô gom lại, duyên dáng nhìn thoáng qua Hà Vân Hàm.
Âm thanh ồn ào dưới sân khấu càng lớn.
Tiêu Phong Du theo nhịp, đi catwalk xuống dưới.
Đây là đề Hà Vân Hàm ra.
Tất nhiên là phải hướng mặt về phía nàng.
Dưới ánh đèn lờ mờ, thân mình Tiêu Phong Du uốn éo mềm dẻo, tay cô từ ngực hạ xuống, xoa từng chút từng chút...
Thân thể kề sát vào Hà Vân Hàm, đôi mắt câu lấy nàng.
Giờ này phút này, trong mắt cô đã không có sợ sệt, hoàn toàn là quyến rũ trêu ghẹo.
Cái này gọi là ý thức chuyên nghiệp.
Ánh mắt ám muội, mùi nước hoa quyến rũ, còn có mái tóc đang vuốt ve gương mặt nóng bỏng.
Tuy rằng Hà Vân Hàm không có phản ứng, nhưng tay cầm bút lại dùng sức đến mức móng tay trắng bệch.
Tiêu Phong Du tuy là đang tập trung nhảy, nhưng lòng cô có chừng mực, biết Hà Vân Hàm không thích đụng chạm cơ thể.
Cho nên, mỗi lần muốn kề sát, Tiêu Phong Du liền lui về phía sau, sau đó nhìn Hà Vân Hàm bằng ánh mắt mị hoặc.
Mỗi cái liếc mắt của cô đều chứa muôn vàn dịu dàng.
Đối với Tiêu Phong Du, đây là giữ khoảng cách.
Nhưng trong mắt khán giả, đó chính là biểu hiện khiêu khích của hồ ly tinh, muốn đến gần nhưng giả vờ cự tuyệt.
Dưới sân khấu, Lâm Khê Tích nhìn Tiêu Phong Du nuốt một ngụm nước bọt, cô...
cô chưa từng biết Nguyên Bảo vừa có thể dễ thương, lại vừa gợi cảm như vậy...
Không chỉ là dưới sân khấu.
Trước màn hình TV.
Viên Ngọc há mồm, mắt chữ A mồm chữ O nhìn TV, "Trời đất quỷ thần ơi...
Nguyên Bảo học đâu ra cái vũ đạo diêm dúa như thế??? Chị nhìn đi, lỗ tai Hà Vân Hàm đều đỏ hết rồi kìa."
Tô Tần – chủ tịch Tần Ý Entertaiment, cũng là mang theo vẻ ngạc nhiên không kém nhìn thoáng qua, "Em cũng không biết à?"
Thật là trẻ con lớn lên không thuận theo người.
"Sao em lại không biết?" Viên Ngọc có chút nản lòng, Tô Tần đang định phản bác thì đột nhiên lại đứng lên, uốn a uốn éo trông chả khác gì con gấu béo: "Không được, em không thể thua con bé!"
Vừa nói, Viên Ngọc học theo bước nhảy nóng bỏng của Tiêu Phong Du trên màn hình, bắt đầu tự mình múa theo nhịp, õng ẹo bước đến bên người Tô Tần, kề sát cô bắt đầu khiêu khích.
Nguyên Bảo người ta, eo ra eo, ngực ra ngực, thân mình gợi cảm lại quyến rũ.
Nhìn lại cái biểu cảm buồn cười của Viên Ngọc, ánh mắt tự tin, bàn tay to dùng sức, không biết còn tưởng rằng bà cô ở nhà tắm đang kỳ cọ.
Tô Tần: ...
Ráng chịu đựng chừng nửa phút thôi.
Một đôi mắt Tô Tần nhìn chằm chằm vào Viên Ngọc: "Muốn chết à?"
Viên Ngọc: ...
Cứ như thế, chương trình còn chưa phát sóng, Tiêu Phong Du đã dùng một màn khiêu vũ gợi cảm trước tiên chiếm giữ hot search.
Cô nhảy gợi cảm là một mặt, chủ yếu là vì biểu hiện cùng ngày thường tương phản.
Thậm chí có Fan cố ý lấy hình cô khi còn bé tết tóc cây dừa, trang điểm giống Hồng Hài Nhi nhảy vũ đạo "Tổ quốc của chúng ta là vườn hoa" ra so sánh với cái này, kết hợp status là –thời gian méo chừa một ai.
Mọi người đều bùi ngùi, chỉ nháy mắt, hạt dẻ cười Nguyên Bảo của bọn họ đã trưởng thành rồi.
Bất đồng với điểm chú ý của người khác, Lâm Khê Tích vẫn luôn nhìn lén sư phụ.
Hà Vân Hàm sau khi chứng kiến màn vũ đạo này của Tiêu Phong Du, không biết là đã bị doạ sợ hay là sao, nàng vẫn luôn thấy nó chẳng phù hợp.
Như là lúc này đây.
Vừa dứt lời, ánh mắt nàng bắt đầu bay xa, mặt không hiểu sao còn hơi đỏ.
Đến sau cùng, Hà Vân Hàm đột nhiên đứng lên, nàng bước nhanh về phía trước, mở cửa sổ ra, để cho không khí lạnh buốt thổi vào, "Em về trước đi, nỗ lực chuẩn bị cho gameshow lần này."
Lâm Khê Tích gật đầu, cô lo lắng nhìn thoáng qua sư phụ, xuống lầu.
Dưới lầu, Tiêu Phong Du đang nói chuyện với một bác gái bán teppanyaki, mắt lăm lăm nhìn con mực nướng của người ta, lén nuốt nước bọt.
Bác gái biết cô, cười ha hả: "Nguyên Bảo, bác tặng con một xâu nha."
Tiêu Phong Du vội vàng lắc đầu: "Không cần đâu bác."
Cô không thể nhận lòng tốt của bác gái được.
Để kiểm soát cân nặng của cô, chị Huệ Văn đã cướp đoạt quyền kiểm soát kinh tế của cô, đề phòng ăn vụng, cơ bản là không cho cô một xu dính túi.
Nhìn thấy Lâm Khê Tích bước xuống, Tiêu Phong Du giống như nhìn thấy cứu tinh vọt qua.
Trên lầu.
Hà Vân Hàm nhìn Tiêu Phong Du nắm tay Lâm Khê Tích chả khác trẻ con, đung đưa chỉ vào xe teppanyaki.
Lâm Khê Tích có chút bất đắc dĩ xoa đầu cô, đi lên trước chọn món cho cô.
Tiêu Phong Du lập tức cười tươi như hoa.
Hít một hơi thật sâu, Hà Vân Hàm xoay người, ép bản thân không được nhìn.
Dầu xèo xèo, kèm theo mùi hương của mực xông vào mũi, Tiêu Phong Du đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm vào xâu đồ nướng.
Lâm Khê Tích hơi lo lắng: "Nguyên Bảo, theo em sư phụ chị làm sao vậy? Gần đây nàng có chút kỳ lạ."
Phía trên Tiêu Phong không mấy quan tâm chuyện đó, thuận miệng hỏi: "Là sao ạ?"
Lâm Khê Tích: "Kiểu như sư phụ chị trước đây là một người rất ư lạnh lùng, tự nhiên mấy ngày nay nàng lại thất thần, đôi lúc lại đỏ mặt."
Tiêu Phong Du: "Ái chà, chuyện của người lớn như thế này chị ít quan tâm đi, đỏ mặt? Chắc là yêu đương rồi."
Lâm Khê Tích sững sờ: "Không thể nào, chị có thấy ai đến công ty đón nàng đâu."
"Bác ơi, bỏ vào nhiều ớt cay cho con nha." Tiêu Phong Du ra sức hít hà hương thơm kia, "Thì biết đâu yêu thầm."
Lâm Khê Tích không lên tiếng.
Yêu thầm.
Người giống sư phụ, muốn vẻ ngoài có vẻ ngoài, muốn quyền thế có quyền thế, không lý nào lại đi yêu thầm người khác?
Thực tập sinh lại tiếp tục đổ ào ạt vào quay "Thanh thông Go!", trước khi đi Hà Vân Hàm làm thêm một đợt kiểm tra tâm lý.
Cao Di – bác sĩ tâm lí bốn năm qua của nàng, kinh ngạc nhìn, "Vân Hàm, gần đây em tiếp xúc với ai à?"
Hà Vân Hàm dựa vào trường kỷ, yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sau một lúc, nàng xoay người, cầm lấy viên sô-cô-la hình cầu trên bàn, mở ra giấy gói kẹo.
Đây là loại sô-cô-la mà lúc trước Tiêu Phong Du đút nàng ăn.
Nàng tìm rất lâu mới thấy.
Biết tính tình Hà Vân Hàm, Cao Di nhìn chằm chằm nàng chừng nửa phút, sau đó mỉm cười.
Có vẻ, Hà Vân Hàm biết yêu rồi.
Cứ như thế, mọi người đều thuận lợi tiến vào đoàn phim "Thanh thông Go!", ngoại trừ Tô Mẫn, Lâm Khê Tích, Tiêu Phong Du ra, duy nhất một người không có bối cảnh, nhờ vào sự nỗ lực trong buổi thử giọng mà đi lên, tên là Lạc Nhan.
Cô ở buổi thử giọng biểu diễn rất kinh diễm, nguyên sang ca sĩ tự soạn tự hát, một bài "Không" xếp hạng trước mười trên bảng xếp hạng, hơn nữa cảm giác cô lớn lên rất có nét mỹ nữ cổ điển, lạnh băng yên tĩnh ngồi ở chỗ kia, là sinh viên năm tư, một người lạnh lùng, tài sắc vẹn toàn.
Tiêu Phong Du biết thông tin này vô cùng vui vẻ, trước nay cô là fan của Lạc Nhan, tuy rằng không có giống fan hâm mộ khác biểu hiện rõ ràng như vậy, nhưng niềm hạnh phúc này không nói cũng rõ.
Tô Mẫn và Lâm Khê Tích đều rất tôn trọng cô, khép nép kêu "đàn chị".
Lạc Nhan hơi gật đầu, cười khẽ.
Tiêu Phong Du nhìn mắt đều không chớp.
Má ơi.
Đàn chị của cô đẹp quá trời quá đất!
Đạo diễn K là một đạo diễn nghiêm khắc, cô hút thuốc, cho mấy người thực tập sinh mở cuộc họp nhỏ: "Về đi, huấn luyện viên sẽ tự lựa chọn học viên cho mình, bọn em sắp tới đều biểu hiện lanh lợi chút."
Vì muốn xác lập thiết kế nhân vật càng thêm chuẩn xác, đạo diễn K mấy ngày trước không có bố trí quay chụp chính thức, chỉ sắp xếp quay chụp góc hậu trường, để cho bọn họ tự do phát huy.
Quan niệm của tổ đạo diễn là phải hướng cho khán giả thấy sự mệt mỏi, kiên trì của những thực tập sinh này.
Tốt nhất là có thể làm cho bọn họ muốn thê thảm bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Cho nên trạm quay chụp đầu tiên là chọn ở nông thôn.
Đạo diễn K cố ý dặn dò bọn họ: "Cuộc sống tốt đẹp không còn bao nhiêu ngày nhá, bọn em ăn được thì ăn, uống được thì uống đi, tắm rửa sạch rồi cùng theo chúng tôi xuống nông thôn, còn nữa nha, bọn em phải nhanh nhanh thân thiết hơn đi, đừng có khép mình như vậy, phải có tinh thần nhiệt huyết của tuổi trẻ chứ, bày trò gì đó xem."
Bọn họ đều không phải kiểu người thích nói.
Ngoại trừ Tiêu Phong Du là hạt dẻ cười, nhưng mà có thần tượng ở đây, cô không dám bung lụa.
Đạo diễn K mấy ngày nay có hơi lo lắng, giai đoạn trước cần phải thả ra phim tuyên truyền thú vị gây shock, bọn nhỏ đều khép mình như vậy e là không phải cách.
Đến buổi tối.
Tô Mẫn mở miệng, "Chúng ta chơi một trò chơi đi."
Cô nói chính là trò chơi đơn giản nhất, tối ưu nhất.
Bịt mắt bắt dê.
Một người đeo bịt mắt đi bắt một người khác, sau khi bắt được, dùng ba từ miêu tả đối phương, để đối phương nhận xét, xem ai có thể trong thời gian ngắn nhất tìm ra đối phương.
Trò chơi đơn giản và kém thông minh như vậy.
Tiêu Phong Du là người thứ nhất tỏ vẻ đồng ý, cô híp mắt nhìn lén Lạc Nhan, nhìn sườn mặt tinh xảo của cô, suy nghĩ nếu như có thể lập tức bắt được đàn chị thì tuyệt.
Trò chơi bắt đầu.
Tô Mẫn là người đầu tiên đeo bịt mắt, cô ngửi mùi hương đều có thể bắt được Tiêu Phong Du, cô cười miêu tả: "ngốc ngếch, ham ăn, diễn sâu."
Hình dung này chọc bọn họ cười.
Kế tiếp là Lạc Nhan.
Mọi người chợt ồn ào: "Như vậy không thú vị, lần sau bắt được là phải ôm!"
Trong lòng Tiêu Phong Du không ngừng nhảy nhót.
Lúc thấy cô mang bịt mắt đã vô cùng phấn kích.
Lạc Nhan dường như cũng cảm giác được, liếc nhìn Tiêu Phong Du một cái rồi mỉm cười.
Tổ đạo diễn ở sau màn hình nhìn xem.
Đạo diễn K cười nói: "Ô kìa, nhìn không ra nha, nhóc Nguyên Bảo này lại thích Lạc Nhan."
Hà Vân Hàm yên lặng không nói lời nào.
Đeo bịt mắt xong.
Lạc Nhan duỗi tay tìm kiếm khắp nơi, Tô Mẫn và Lâm Khê Tích đều biết cô là thần tượng của Tiêu Phong Du, đứng ở bên cạnh cười gian.
Tiêu Phong Du cúi đầu, ngượng ngùng: "Không, đừng bắt em, đừng nha~" miệng thì nói đừng, nhưng lại tiến gần về phía Lạc Nhan, quả nhiên, bị Lạc Nhan ôm chặt.
Đạo diễn K cười muốn đứt ruột, "Ây dà, cái con nhóc Nguyên Bảo này."
Hà Vân Hàm lại đột nhiên bật dậy.
Đạo diễn K bị dọa nhảy dựng: "Em muốn về hả?"
Hà Vân Hàm không trả lời, lập tức rời đi.
Lạy trúa!
Đạo diễn K lập tức hưng phấn, ảnh hậu đây là muốn ra mặt sao? Tham gia trò chơi cùng bọn nhỏ?
Bên kia, bốn đứa tiểu quỷ không hay biết gì, còn đang ồn ào tăng lớn độ khó.
"Đến lượt Nguyên Bảo, lần này bất luận bắt được ai đều phải hôn một cái, ha ha, đúng, hôn một cái!"
Tiêu Phong Du ho một cái: "Cái này, có hơi mắc cỡ á nha mấy chế."
Lạc Nhan cười, nhìn Tiêu Phong Du giống như con nít vậy, Lâm Khê Tích trợn mắt trắng với cô, âm mưu này của cô quả là mọi người đều biết.
Đeo bịt mắt lên.
Tiêu Phong Du cười gian, nâng cánh tay lên, mười ngón tay họat động: "Be be, các ái phi, bổn đại vương tới rồi nè!"
Mọi người cười vang rồi vội vàng né tránh.
Tiêu Phong Du dốc sức đi bắt, trong miệng còn lải nha lải nhải, bỗng dưng, thanh âm mở cửa "cạch" vang lên ở bên tai, cô cười xấu xa: "Không thể chạy ra bên ngoài nha!"
Chả biết ma xui quỷ khiến thế nào.
Mọi người đột nhiên im thin thít, phảng phất còn mang theo hơi thở lạnh buốt.
Tiêu Phong Du nhướng mày: "Đừng tưởng là không lên tiếng thì ta không bắt được nha!"
Vừa nói, cô chìa ra bàn tay to, thân thể hướng về phía trước, bỗng nhiên ôm một cái, sức lực quá lớn, bất đắc dĩ xảy ra một màn Kabedon.
Bắt được rồi!
Thân thể mềm mềm, lại còn thơm nữa!
Tiêu Phong Du cười "khặc khặc", cô không chút khách khí cúi đầu xuống hun lên trán người kia cái "chóc".
Không khí xung quanh đột nhiên đông cứng.
Tiêu Phong Du cũng nhận ra có gì đó sai sai, "Đàn chị?"
Không có ai đáp lại, cô duỗi tay tháo bịt mắt: "Chị Khê Tích, Mẫn Mẫn?"
Vẫn là không có tiếng người.
Bịt mắt đột ngột bị tháo ra, ánh đèn chói khiến Tiêu Phong Du có hơi chói mắt, cô híp mắt, kinh ngạc khi thấy Tô Mẫn, Lâm Khê Tích và Lạc Nhan đang đứng sát tường, vừa kinh ngạc vừa nén cười.
Tiêu Phong Du ngây ngốc một lúc rồi chầm chậm...
Quay đầu nhìn người ở trước mặt.
Edit: Cá Mặn
Beta: Mèo Mập
.