Thần Đạo Đan Tôn

Lăng Hàn tìm tới vị trí khách sạn của đám người Lưu Vũ Đồng, vừa vặn, Lưu Vũ Đồng và Lý Tư Thiền đang mang theo Hổ Nữu từ trên lầu đi xuống, nhìn dáng dấp là dự định ăn chút gì đó, thời gian cũng sắp đến giữa trưa, có thể ăn cơm rồi.

- Oa, hai đại mỹ nữ!

Nhạc Khai Vũ lập tức huýt sáo.

Lăng Hàn lườm một cái nói:

- Trên mặt người ta che lụa trắng, ngươi cũng biết các nàng là mỹ nữ?

- Khà khà, tin tưởng ánh mắt của ta đi, ta nói mỹ nữ, thì nhất định là mỹ nữ!

Nhạc Khai Vũ vỗ vai của Lăng Hàn, cười nói.

- Ngươi chờ ở đây, để Vũ ca chỉ cho ngươi làm sao tán gái.

Vẻ mặt của Lăng Hàn quái lạ nói:

- Ngươi muốn đi tán hai người bọn họ?

- Một không chê ít, hai không chê nhiều, ngươi học một chút… ai, dung mạo của ngươi đen như thế, tuy không xấu, nhưng cách anh tuấn kém quá nhiều, bản lĩnh của Vũ ca ngươi học không được rồi.

Nhạc Khai Vũ lắc lắc đầu.

Lăng Hàn cười ha ha nói:

- Ngươi nói như vậy, không sợ tổn thương tâm linh yếu đuối của ta sao?

- Làm người quan trọng nhất chính là phải đối mặt hiện thực, dáng dấp của ngươi xác thực quá tệ, cùng Vũ ca ta anh tuấn tiêu sái kém quá nhiều. Được rồi, không nói với ngươi nữa, trước tiên xem thực lực tán gái của Vũ ca đi.

Nhạc Khai Vũ nhanh chân đi về phía ba nữ Lưu Vũ Đồng.

Nhưng chỉ một hồi, hắn liền trở về, dáng dấp xơ xác bơ phờ.

- Làm sao, nếm mùi thất bại rồi?

Lăng Hàn nhìn lướt qua, chỉ thấy Hổ Nữu còn nhìn Nhạc Khai Vũ giương nanh múa vuốt, nhưng nhìn thấy ánh mắt của hắn, thì tiểu nha đầu không khỏi nghiêng cổ, nhìn chăm chú.

Trực giác của nha đầu này có chút đáng sợ, sau khi hắn dịch dung, ngay cả Lưu Vũ Đồng và Lý Tư Thiền cũng không nhìn ra một chút khác thường, nhưng tựa hồ Hổ Nữu phát hiện hắn dị dạng, chỉ là vẫn chưa có khẳng định mà thôi.

- Không nói nữa, chúng ta uống rượu, không say không về!

Bộ dáng của Nhạc Khai Vũ như thất tình.

Lăng Hàn mỉm cười nói:

- Có muốn ta xuất thủ, để ngươi biết cái gì mới là tuyệt kỹ tán gái hay không?

- Ha, ha!

Nhạc Khai Vũ tự nhiên không tin, ngoài cười nhưng trong không cười nói:

- Ngươi có thể ngồi cùng các nàng, ta liền phục ngươi rồi!

- Chuyện này có khó khăn gì?

Lăng Hàn vỗ vai của hắn nói.

- Ngươi đi tìm một chỗ ngồi xuống trước, chờ ta dẫn các nàng tới.

Phốc!

Nhạc Khai Vũ cười phun ra ngoài nói:

- Hàn sư đệ a Hàn sư đệ, sức chiến đấu của ngươi ta phi thường khâm phục, nhưng trình độ khoác lác này thật giống như càng thêm trâu bò a! Đi, nếu ngươi có thể mang các nàng tới, sau này ta sẽ gọi ngươi là ca ca!

- Đây chính là ngươi nói, không nên hối hận.

Lăng Hàn lắc lắc đầu.

- Ta nói, ngươi đi đi!

Nhạc Khai Vũ một bộ tạm biệt không tiễn.

Lăng Hàn không nói hai lời, đi tới bàn của Lưu Vũ Đồng và Lý Tư Thiền, Nhạc Khai Vũ vừa nhìn, vừa tìm cái bàn trống ngồi xuống, tự nhiên có tiểu nhị tới hỏi hắn cần gì.

Tửu lâu có thể lớn bao nhiêu, chỉ vài bước Lăng Hàn liền đi tới trước bàn của Lưu Vũ Đồng và Lý Tư Thiền.

- Hai vị cô nương, ta có thể ngồi xuống không?

Lăng Hàn cười nói.

Lưu Vũ Đồng và Lý Tư Thiền lộ ra vẻ không vui, dù trên mặt các nàng che lụa trắng, nhưng vẫn có thể nhìn thấy lông mày đều cau lại. Các nàng không phải là không có gặp kẻ xấu, nhưng gan lớn đến trực tiếp muốn ngồi cùng các nàng vẫn là đầu tiên.

- Không thể.

Lý Tư Thiền lạnh lùng nói.

Lưu Vũ Đồng thì trực tiếp duỗi ra ngón tay ngọc, chỉ ra hướng cửa lớn, ý tứ tự nhiên là "lăn".

Nhạc Khai Vũ cười ha ha, hắn đụng một cây đinh, tự nhiên không tin Lăng Hàn có thể thực hiện được, nếu không há không phải nói mị lực của hắn quá kém, ngay cả Lăng Hàn cũng không bằng sao?

Lăng Hàn cũng không nhụt chí, nhìn Hổ Nữu nói:

- Tiểu mỹ nữ, ta có thể ngồi ở bên cạnh ngươi không?

Hổ Nữu không nói hai lời, trực tiếp xê dịch mông, nhường ra một vị trí cho hắn.

Phốc!

Lần này đến phiên Lưu Vũ Đồng và Lý Tư Thiền phun ra ngoài, các nàng nguyên tưởng rằng Hổ Nữu không bạo phát cũng sẽ không thèm để ý, thậm chí các nàng đã làm tốt chuẩn bị kéo Hổ Nữu lại, miễn cho tiểu nha đầu hại người.

Nhưng tuyệt đối không ngờ rằng, tiểu nha đầu lại phản ứng như thế.

Cái này cái này cái này… Hổ Nữu trúng tà sao?

Ở lúc hai nữ trợn mắt ngoác mồm, Lăng Hàn ngồi xuống, hắn biết Hổ Nữu đã nhận ra mình. Hắn cười hì hì, nâng Hổ Nữu dậy, tiểu nha đầu cũng hết sức phối hợp, rất nhanh chen vào trong ngực của hắn, bắt đầu cọ cọ.

Đùng, đôi đũa trong tay Nhạc Khai Vũ rơi xuống bàn, da mặt cũng co dật.

Sát, thiên toán vạn toán, nhưng lọt một tiểu nha đầu.

Đại mỹ nữ xác thực sẽ không thích ngoại hình xấu xí như Lăng Hàn, nhưng tiểu hài tử đâu biết cái gì là anh tuấn a! Không nghĩ tới Hàn sư đệ lại còn có duyên với hài tử.

Cũng còn tốt, hắn chỉ là ngồi cùng bàn, căn bản không thể mang các nàng tới.

Không cần gọi là ca ca a.

Hô, suýt chút nữa lật thuyền trong mương.

Lưu Vũ Đồng và Lý Tư Thiền hết sức kỳ quái, Hổ Nữu cực kỳ bài xích người lạ, nếu không phải bởi vì Lăng Hàn, ngay cả các nàng cũng không thể tiếp cận nha đầu này. Nhưng vì cái gì một nam tử xa lạ sẽ làm Hổ Nữu không có phòng bị như vậy, làm nũng nhiệt tình như thế, thật giống như đối phương là Lăng Hàn vậy.

Ồ, lẽ nào?

Ánh mắt của hai nữ đều sáng ngời, các nàng đều biết Lăng Hàn dịch dung đi tới Đông Nguyệt Tông, thiếu niên trước mặt này…

- Lăng Hàn xấu xa, lại đi lâu như vậy, không bồi Nữu chơi!

Lúc này, chỉ nghe Hổ Nữu cắn tay của Lăng Hàn, hết sức bất mãn nói.

Quả nhiên!

Hai nữ bừng tỉnh, cũng thầm kêu xấu hổ, các nàng đối với Lăng Hàn khuynh tình cực sâu, nhưng người yêu ở ngay trước mặt lại không biết, ngược lại là Hổ Nữu nhận ra, để các nàng làm sao chịu nổi?

Lăng Hàn khẽ mỉm cười, xoa đầu của Hổ Nữu nói:

- Được, sau này ta bồi Nữu Nữu chơi.

Hổ Nữu thích làm nũng, nhưng chắc chắn sẽ không khóc lóc om sòm, mặt lập tức giãn ra, cho Lăng Hàn một nụ cười ngọt ngào.

Dựa vào, lẽ nào nha đầu này là hồ ly tinh biến thành, cũng quá giảo hoạt đi, bởi vậy, Lăng Hàn nhất định sẽ áy náy, sau này càng sủng ái nàng.

Hai nữ nhìn nhau, không ai không sinh lòng cảnh giác, ngàn vạn lần không thể bởi vì Hổ Nữu nhỏ mà sơ sẩy, bởi vì bé gái chẳng mấy chốc sẽ biến thành đại cô nương, lấy máu ghen của Hổ Nữu, đến thời điểm đó phỏng chừng hai người bọn họ muốn tiếp cận Lăng Hàn mười mét cũng không được.

Lăng Hàn nhìn hai nữ gật gù nói:

- Hiện tại ta gọi Hàn Lâm, gia hỏa bên kia là biểu ca của ta, nhưng còn chưa biết thân phận, các ngươi đi theo ta.

Lưu Vũ Đồng và Lý Tư Thiền e thẹn không ngớt, nhưng cùng nhau đứng dậy, theo Lăng Hàn đi về phía Nhạc Khai Vũ.

Đùng, Nhạc Khai Vũ mới vừa nhặt chiếc đũa lên không bao lâu lại rơi xuống bàn, da mặt uốn tới ẹo lui, con ngươi muốn trừng ra ngoài.

Cái này làm sao có khả năng?

Thật bị tên này lừa gạt đến rồi? Tê, Hàn sư đệ này nhìn khắp người cũng không có chút nào đặc sắc a? Lẽ nào nữ nhân bây giờ đều thích loại hình đen sì phổ thông như vậy sao?

---------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui