Thần Đạo Đan Tôn

- Thú vị! Trong lầu ba khách sạn, có một cánh cửa sổ mở ra, một nam tử thân thể như ngọc, gần như ba mươi tuổi, nhưng cực kỳ anh tuấn, tóc đen dày đặc, thuộc về loại mỹ nam để nữ nhân vừa thấy sẽ phát điên. Vũ Côn Lôn, người thứ nhất trên Thiên Kiêu bảng, nhưng vừa qua ba mươi, không cách nào tham gia Thiên Kiêu chiến năm nay.

- Sư muội, người này sẽ là kình địch của ngươi ở Thiên Kiêu chiến a! Hắn quay đầu nói. Bên cửa sổ còn đứng một cô gái, dáng người yểu điệu, lồi lõm rõ ràng, khiến người ta trông mà si mê. Trên mặt của nàng che một tấm lụa mỏng, nhưng mơ hồ nhìn thấy dung nhan tuyệt lệ, mái tóc đen suôn dài như thác nước, da như bạch ngọc, khiến lòng người cảm động. Nàng nhìn phía dưới, khinh thường nói:

- Thứ nhất Quý Đức Dung bất cẩn, hoàn toàn không nghĩ tới một Linh Hải tầng chín sẽ nắm giữ sức chiến đấu của Thần Thai Cảnh, thứ hai, sức chiến đấu của Quý Đức Dung cũng chỉ mười tinh.

- Sư muội thực sự là chí khí ngút trời, sức chiến đấu mười tinh ở trong mắt ngươi lại chỉ là hai chữ “cũng chỉ” mà thôi. Vũ Côn Lôn cười to, trong ánh mắt nhìn về phía cô gái kia có ái mộ rõ ràng. Đây là siêu cấp thiên tài quật khởi gần đây của Đại Bi Tông, tên Hoa Ánh Hạm, năm nay chỉ hai mươi hai tuổi, nhưng tu vi đã đạt đến Thần Thai tầng ba! Nàng không có tham gia Thiên Kiêu chiến lần trước, là bởi vì lúc đó cảnh giới của nàng quá thấp, cho đến khi hai năm trước mới đột nhiên quật khởi mạnh mẽ, bằng tốc độ kinh người một đường thăng cấp, đã kinh động cao tầng của Đại Bi Tông, hiện tại được xếp vào đệ tử nòng cốt trọng điểm bồi dưỡng. Lần này Vũ Côn Lôn đến, một là quan chiến, hai là làm hộ hoa sứ giả cho Hoa Ánh Hạm. Hoa Ánh Hạm đối với ánh mắt ái mộ của Vũ Côn Lôn chỉ như không thấy, tâm chí của nàng quá cao, dù Vũ Côn Lôn là thứ nhất trên Thiên Kiêu bảng cũng không thể làm cho nàng động lòng, thần tượng của nàng là thiên tài ở Trung Châu. Nghe nói hai tháng trước còn có một vị thiên tài Trung Châu hiện thân, ở trong Ám Ma Sâm Lâm đại chiến Kim Huyết Ma Viên, che lấp phong quang của Sinh Hoa Cảnh thế hệ trước đến lu mờ ảm đạm, đó mới gọi rồng trong loài người!... Xa xa trên một lầu cao, tay của Trầm Trung Thành không khỏi ấn tới chuôi kiếm, ánh mắt nhìn về phía Lăng Hàn tràn ngập chiến ý, hắn đã bước vào Thần Thai Cảnh, nếu không thể được Thiên Vận Thạch, vậy hắn tăng cảnh giới đến viên mãn tự nhiên chỉ có thể đột phá. Thiếu niên này, đáng giá chiến một trận!... Càng xa hơn, một thiếu niên vóc người mập mạp chen ở trong đám người, lặng yên ra tay, âm thầm lấy xuống không gian giới trên tay một Thần Thai Cảnh trẻ tuổi, hắn đi qua một bên, cười hì hì nói:

- Hắc huynh đệ này của ta, tựa hồ càng ngày càng mạnh rồi!...

- Lăng Hàn, lại gặp mặt. Lại trên một toà tháp cao, thân hình của Nghiêm Thiên Chiếu xuất hiện, lúc này trên người tản mát ra khí tức rõ ràng là Thần Thai đỉnh phong, hai mắt của hắn có hào quang màu xanh lấp lóe, diễn hóa ra các loại mạch văn, cực kỳ quỷ dị.... Lăng Hàn xách Quý Đức Dung lên, hơi vung tay, Hấp Huyết Nguyên Kim hiện ra, trói chặt hai chân, sau đó đi trở về, xẹt xẹt, Quý Đức Dung tựa như khăn lau đường, bị hắn kéo đi. Tất cả mọi người run cầm cập, kia là cao thủ Thần Thai Cảnh a, hơn nữa còn là tồn tại trên Thiên Kiêu bảng, tương lai chỉ cần không chết tất vào Sinh Hoa! Coi người ta như chó chết kéo đi, như vậy được sao? Nhưng Lăng Hàn hoàn toàn không để ý, Sinh Hoa Cảnh hắn lại không phải không có đắc tội qua, đếm một chút nha: Ngạo Phong là một, Cửu Vân Trưởng Lão là hai, Yêu Hồi Nguyệt là ba, còn sợ một người tương lai mới có thể thành tựu Sinh Hoa? Hiện tại hắn muốn đi tìm Thủy Cô Thành, nếu hai người này đánh hỏng tửu lâu của hắn, còn tổn thương hầu bàn của hắn, như vậy ở trước khi hầu bàn lành bệnh, hai người này phải làm tiểu nhị cho hắn! Quý Đức Dung ăn một cước này rất nặng, bị kéo đi còn không có tỉnh lại, cũng còn tốt, Thần Thai Cảnh không ngừng lấy nguyên lực rèn luyện thân thể, tuyệt đối là da dày thịt béo, kéo như vậy cũng không có chuyện gì, bằng không đã sớm máu thịt be bét. Lăng Hàn hỏi thăm hướng đi của Thủy Cô Thành. Nhìn hắn còn kéo một người, vài người bị hỏi sợ phiền phức, không dám nói cho hắn, nhưng có chút thì sợ thiên hạ không loạn, vui vẻ nói cho hắn tăm tích của Thủy Cô Thành, thậm chí còn chủ động dẫn đường. Hiện tại Thủy Cô Thành đang ở trong Thính Vũ Lâu tiêu dao. Thính Vũ Lâu, đây là động tiêu tiền trong thành, có điều bởi vì có thể dùng kim ngân tính tiền, đối với võ giả mà nói cũng không tính là gì, kim ngân nhiều hơn nữa cũng là vật ngoại thân, đương nhiên phải dùng để tìm thú vui. Lăng Hàn kéo cao thủ trên Thiên Kiêu bảng đi, cái này tự nhiên gây nên náo động, hấp thu càng ngày càng nhiều người theo phía sau, một đường cười vui vẻ, cái việc vui này thực sự là quá lớn.

- Thiếu niên này là ai vậy, lại có thể đánh bại Quý Đức Dung?

- Không rõ ràng, có điều, không phải thực lực hắn mạnh hơn Quý Đức Dung, mà là Quý Đức Dung quá bất cẩn, mới bị hắn áp chế!

- Có bất cẩn hơn nữa cũng là Thần Thai Cảnh a!

- Nói đến, Bạch Y Kiếm Vương không phải cũng lấy tu vi Linh Hải tầng chín đánh bại vài Thần Thai Cảnh sao?

- Những Thần Thai Cảnh kia há có thể so sánh với Quý Đức Dung, hơn nữa lại qua một năm, tu vi của Quý Đức Dung làm sao cũng tăng lên rất nhiều, tuyệt đối không nên bị Linh Hải Cảnh đánh bại.

- Ta càng ngày càng hiếu kỳ, đến tột cùng thiếu niên này là ai? Mọi người nghị luận sôi nổi, đều cực kỳ hiếu kỳ, thiếu niên yêu nghiệt như thế sao sẽ đột nhiên xông ra? Hiển nhiên, trên Thiên Kiêu bảng lần này tất nhiên sẽ có một vị trí của Lăng Hàn, hơn nữa xếp hạng chắc chắn không thấp, thậm chí vượt qua Bạch Y Kiếm Vương ba năm trước. Thứ nhất Lăng Hàn mạnh hơn, thứ hai có rất nhiều người qua tuổi ba mươi ra bảng. Lăng Hàn ở trước, mọi người ở sau, đội ngũ có chút mênh mông cuồn cuộn, một đường đi tới Thính Vũ Lâu.

- Thủy Cô Thành, lăn ra đây cho ta! Lăng Hàn kêu lên, tiếng nói của hắn như tiếng sấm, dù thanh âm sáo trúc ca vũ lớn đến mức nào, cũng không che đậy được.

- Quý Đức Dung khốn kiếp, ngươi muốn đánh, ta có thể phụng bồi, nhưng chờ thêm một tháng nữa ngươi sẽ chết sao! Thủy Cô Thành nổi giận đùng đùng, chỉ chốc lát hắn liền vọt ra. Vẻ ngoài của Thủy Cô Thành tốt hơn Quý Đức Dung rất nhiều, vóc người thon dài, dáng vẻ đường đường, da dẻ màu đồng cổ như lau dầu vậy.

- Ồ! Hắn vừa chạy đến liền phát hiện không đúng, Quý Đức Dung lại như chó chết bị kéo ở trên mặt đất. Cái này cái này, làm sao có khả năng? Hắn nhìn lại Lăng Hàn, luận thực lực kỳ thực hắn và Quý Đức Dung sàn sàn nhau, khác biệt thực sự rất nhỏ, nếu như Lăng Hàn có thể đánh bại Quý Đức Dung, vậy dĩ nhiên cũng có thể đánh bại hắn. Ai muốn xấu mặt trước công chúng chứ? Bởi vậy nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hắn tuyệt không muốn khai chiến với Lăng Hàn.

- Thiếu niên, ta nơi nào đắc tội ngươi? Thủy Cô Thành nghiêm nghị nói. Lăng Hàn hừ một tiếng, nhắm Quý Đức Dung đạp tới một cước, nói:

- Ngươi và tên ngu ngốc này ở trên đường đánh nhau, đập nát vách tường tửu lâu của ta, còn tổn thương mấy hầu bàn. Hiện tại chính là thời điểm người dùng thiếu, ta không thể làm gì khác hơn là tóm các ngươi lại, làm phục vụ một tháng cho ta. Mọi người vừa nghe, khóe miệng đều co giật, vì việc nhỏ như hạt vừng đậu xanh, lại đánh một tên cao thủ trên Thiên Kiêu bảng thành chó chết, nếu Quý Đức Dung biết mà nói, tất nhiên sẽ chửi má nó a. Lúc nào cao thủ trên Thiên Kiêu bảng không đáng giá như thế, lại ngang hàng phục vụ phổ thông?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận