Thần Đạo Đan Tôn

Uy uy uy, rốt cuộc là tình huống thế nào?

Ngươi không phải vẫn kêu đánh đòi giết hay sao, vì sao lại động xuân tâm?

Lăng Hàn chần chờ một chút, hỏi:

– Có phải ngươi cầm nhầm kịch bản hay không?

Phong Diệu Lăng cũng không có tức giận, ngược lại nàng còn tươi cười:

– Từ xưa đến nay, ta gặp qua vô số thiên tài, nhưng không có người nào sánh bằng ngươi. Cho nên, có thể xứng với Phong Diệu Lăng ta chỉ có ngươi.

Đánh nhau thành tình cảm?

Chờ chút.

Lăng Hàn kinh ngạc nhìn đối phương:

– Ngươi không phải thế hệ hoàng kim, mà là dùng Thái Cổ Nguyên Nê phong ấn đến bây giờ?

Nếu không, tại sao nàng lại nói thiên tài từ xưa đến nay?

Thế hệ hoàng kim cũng chỉ sống hơn một trăm tuổi, nói thế quá buồn cười.

– Không sai.

Phong Diệu Lăng gật đầu.

Tê, vậy con mụ điên này xuất thế từ lúc nào? Giống như Dương Dịch Hoàn, chẳng lẽ bọn họ có quan hệ gì sao?

Lăng Hàn cười ha ha:

– Con người của ta rất kén chọn, không tiếp thụ người lớn tuổi hơn ta.

– Không sao, ta thích là được.

Phong Diệu Lăng lại giết tới, lần này nàng cũng không phải muốn giết Lăng Hàn, mà là muốn khuất phục hắn.

Oanh, hai người lại chiến đấu.

Ngươi tới ta đi, vẫn là cục diện khó phân thắng bại.

Lăng Hàn không muốn đánh, hiện tại Phong Diệu Lăng đã mất đi địch ý cùng sát cơ, chiến đấu với nàng, chẳng bằng nói là luận bàn, thật không có cảm giác thống khoái.

Chuồn thôi.

Trước đó hắn còn muốn đánh mông con mụ điên này, cho đối phương một bài học, nhưng bây giờ xem ra, nếu thật đánh, nữ nhân này không tức giận, ngược lại sẽ cực kỳ mừng rỡ, càng thân cận với hắn.

Cho nên, hắn nên trốn tránh.

Đúng lúc này, nơi xa có tiếng nổ mạnh vang lên, chỉ thấy một bóng dáng cự nhân xuất hiện, hắn cao lớn đỉnh thiên lập địa

Cự nhân đã thoát khốn.

Vừa đúng.

Lăng Hàn vội vàng phát động Phượng Dực Thiên Tường, trực tiếp lao ra bên ngoài đảo.

Phong Diệu Lăng đuổi theo, nhưng nàng làm sao đuổi kịp.

Nàng nhìn Lăng Hàn biến mất trên bầu trời, khóe miệng còn tươi cười:

– Không hổ là nam nhân ta chọn trúng, chạy cũng chạy nhanh như vậy!

– Ta đã chấm ngươi.

Nàng vội vàng tiến tới bến cảng đuổi theo Lăng Hàn.

Chân đạp sợi tơ quy tắc, Lăng Hàn không hề vận dụng Phượng Dực Thiên Tường, nhưng tốc độ của hắn vẫn nhanh kinh người, dù sao thực lực của hắn hiện tại đã tăng lên

– Không ổn, cảm giác đói bụng lại tới!

– Tê, hiện tại ta không thể chiến đấu?

Lăng Hàn gia tăng tốc độ, hắn tiến lên thật nhanh.

Nhưng cho dù hắn bay đi vẫn cần mười hai ngày mới tới hoàn đảo thứ bảy.

Hòn đảo to lớn kinh người, nó giống sáu hòn đảo khác.

Lăng Hàn lên đảo, đầu tiên đương nhiên là quan sát địa hình.

Thực lực nơi này đều trong suốt, Lăng Hàn cẩn thận bẽ một gốc, lập tức, hấp lực đáng sợ như muốn xé nát hắn sinh ra.

Không gian lực.

Lăng Hàn đi vòng quanh đảo, hắn lập tức phát hiện mình đang đi không đúng.

Bởi vì hắn đi tới nhưng không gian sai chỗ, một chân bước ra, hắn xuất hiện cách đó trăm trượng.

Đây là không gian đảo.

Mặc kệ, hắn đi lại trên đảo, hắn vừa đi vừa tìm kiếm thứ có liên quan tới không gian tinh thể.

Biện pháp đơn giản nhất đương nhiên là đánh giết hung thú trên đảo, khi đó hắn sẽ biết rõ tinh thể là gì.

Vận khí của hắn không tệ, hắn nhanh chóng gặp được hung thú.

Đây là hung thú cấp Giáo Chủ, hung thú rất kỳ quái, toàn thân mọc đầy xúc tu màu đỏ, nó không ngừng lắc lư trong không khí.

Hung thú nhào tới tấn công Lăng Hàn.

Lăng Hàn nghênh đón, mấy quyền mà thôi, hắn đánh chết hung thú và tìm được tinh thể trong suốt.

Đây chính là không gian tinh thể.

Nếu biết mục tiêu, đương nhiên Lăng Hàn không vội đi tìm cự nhân.

Một tháng qua đi, hắn tìm được hơn một trăm viên không gian tinh thể, làm hắn buồn bực là, hắn lại không tìm được không gian cự nhân.

Nơi này không gian phức tạp, thỉnh thoảng sẽ bị truyền tống, cũng khó đi tới nơi cần đến.

Nhưng mà, một tháng này, Lăng Hàn cũng không có lãng phí thời gian, đã tìm được không gian tinh thể, đồng thời cũng ghi chép lại giao điểm truyền tống, trong đầu hình thành một tấm bản đồ.

Như thế, về sau hắn muốn đi tới điểm này trên đảo, hắn biết nên lựa chọn lộ tuyến ra sao.

Lúc này, cuối cùng đã có người lên đảo.

Lại gần một tháng qua đi, Lăng Hàn đã đi khắp hòn đảo, cuối cùng hắn cũng tìm được cự nhân đối ứng.

Cự nhân gần như trong suốt, hắn giống như thủy tinh tạo thành, nhưng bên trong lại có đạo tắc đang chảy, vô cùng thần dị.

Lăng Hàn thở ra, gần đây cảm giác đói bụng của hắn càng mạnh hơn, kém chút ăn cả không gian tinh thể, hiện tại cũng gặp được cự nhân, từ đó có thể tiến hành đổi.

– Lăng Hàn!

Một giọng nói vang lên.

Thạch Hào.

Lăng Hàn vươn tay, hắn nói với đối phương:

– Ngươi chờ một chút.

Hắn quá đói, không có tâm tình đánh nhau.

Da mặt của Thạch Hào co giật, đây là phản ứng gì?

Ngươi xem ta thành cái gì?

– Lăng Hàn!

Hắn đề cao âm lượng và rống lên, sau đó lao tới chém giết Lăng Hàn.

Lăng Hàn lắc đầu, hắn vừa né tránh vừa ném hai trăm viên không gian tinh thể về phía cự nhân:

– Đổi hai giọt long tiên.

– Tiểu gia hỏa rất ra sức đây!

Không gian cự nhân cười nói, hắn vung ra hai giọt long tiên.

Lăng Hàn tránh né công kích của Thạch Hào và nuốt hai giọt long tiên.

Cuồn cuộn năng lượng phun trào, cảm giác đói bụng không cánh mà bay.

Hắn cười ha ha, sau đó hắn nhìn sang Thạch Hào, thản nhiên nói:

– Ta còn chưa có đi tìm ngươi, ngươi lại đưa mình tới cửa.

– Lăng Hàn, hôm nay không giống trước kia, vinh quang của ngươi đã không còn.

Thạch Hào cao ngạo nói một câu.

Hắn thấy, Lăng Hàn bởi vì đám người Dương Dịch Hoàn, Vạn Đạo đột nhiên xuất hiện, từ đó làm hắn gặp áp lực như núi, cho nên, bị ép tu luyện bí pháp quỷ dị gì đó, kết quả xuất hiện vấn đề lớn, tu vi không tiến mà còn lùi.

Hiện tại, ngươi còn muốn đe dọa ta?

Ha ha.

Lăng Hàn mỉm cười, hắn ngoắc ngoắc ngón tay với Thạch Hào:

– Đến, tâm tình của ta bây giờ không tồi, ta chơi với ngươi.

– Không cần giả vờ làm hảo hán.

Thạch Hào hừ một tiếng, nói:

– Chút hư giả của ngươi đã bị ta nhìn thấu, lại cố làm ra vẻ, ngươi không thể che giấu sự thật ngươi yếu ớt.

Lăng Hàn phủi tay, nói:

– Ngươi cũng nói xong rồi, vậy thì đánh đi.

– Đang có ý đó.

Thạch Hào xuất thủ, hắn kiêng kị duy nhất chính là Lăng Hàn bỏ chạy, thực sự đuổi không kịp.

Nhưng lần này Lăng Hàn sẽ chạy sao?

Hắn duỗi ngón tay điể về phía Thạch Hào.

– Không biết mùi vị!

Thạch Hào cười lạnh, nội tâm sinh ra kinh ngạc, tại sao Lăng Hàn dám đánh nhau với mình?

Ngươi lấy đâu ra dũng khí như thế?

Hắn không quan trọng, Lăng Hàn không chạy mà lựa chọn đánh nhau, việc này hợp ý của hắn.

– Tiễn ngươi lên đường!

Hắn hét lớn một tiếng, toàn lực oanh kích, hắn muốn đánh chết Lăng Hàn, ngược lại rút hồn tìm hiểu bí mật của Lăng Hàn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui