Lăng Hàn lắc đầu, hắn vươn tay nhấn một cái, công kích của Thạch Hào bị hắn ngăn chặn.
Tê, Thạch Hào hít khí lạnh.
Quá kinh khủng.
Nhưng hắn là Giáo Chủ nhị tinh, hắn đánh ra một kích kinh khủng cỡ nào, lại bị Lăng Hàn ngăn cản rất dễ dàng, đây là chuyện không thể tưởng tượng nổi ra sao?
Ngươi không phải Hóa Linh cảnh sao? Ngươi không phải tu luyện xảy ra vấn đề lớn sao?
Khốn kiếp, hố cha rồi!
Lăng Hàn cười:
– Đại gia ngươi vẫn là đại gia ngươi, thế nào, chịu phục chưa?
Thạch Hào im lặng, có thể dễ dàng hóa giải công kích của hắn, nói rõ thực lực Lăng Hàn còn hơn xa hắn.
Trong lòng của hắn có một vạn cái không tin, nhưng sự thật thắng hùng biện, cũng làm cho hắn im lặng.
Qua một hồi lâu, hắn mới trầm giọng nói:
– Vì cái gì?
Dù sao cũng là Đế tử, hắn đã khôi phục tỉnh táo.
– Bởi vì ta mạnh.
Lăng Hàn cười nói.
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y |||||
Ngươi trang bức.
Thạch Hào thật muốn đánh Lăng Hàn, nhưng hắn không có phần thực lực như vậy, chỉ có thể nuốt xuống cơn tức này.
– Không có gì để nói, chỉ chiến mà thôi.
Hắn kiên định chiến ý, cho dù không địch lại, hắn cũng không thể làm nhục tôn nghiêm Đế tộc.
Lại nói, cho dù hắn đồng ý buông xuống mặt mũi cầu xin tha thứ, Lăng Hàn sẽ hạ thủ lưu tình sao?
Lăng Hàn gật đầu, vào thời khắc sống chết trước mắt, Đế tộc vẫn còn có chút cốt khí, khó trách thời điểm âm hồn xâm lấn, Đế tộc không có quét tuyết trước cửa.
Dù sao, trong cơ thể của bọn họ còn chảy xuôi huyết dịch Đại Đế năm đó, bọn họ chưa bất tài tới mức không dám đánh một trận.
– Tốt, ta cho ngươi chết thể diện.
Thạch Hào cười ha ha:
– Hươu chết vào tay ai còn chưa thể biết đâu!
Hắn ra tay trước, phát động Đế thuật, rút ra thiên địa đại đạo hóa thành thần mâu, tấn công Lăng Hàn.
Lăng Hàn xuất quyền liên tục, bành, thần mâu vỡ nát.
Quyền đáng sợ của hắn tiếp tục đánh vào người Thạch Hào.
Thạch Hào thở dài, hắn thực sự không bằng Lăng Hàn.
Không có gì để nói nhiều, ông, trong cơ thể hắn xuất hiện chín linh thân, tính cả bản ngã, hắn phân ra mười hướng chạy trốn.
A, không phải nói chỉ chiến hay sao?
Lăng Hàn lắc đầu, thân hình biến mất, hắn phát động Phượng Dực Thiên Tường, tốc độ của hắn tăng lên trạng thái đỉnh phong trong nháy mắt.
Hắn không có linh thân, hắn không cách nào đối phó việc này hay sao?
Bành!
Trong nháy mắt hắn đuổi kịp một đạo linh thân, nắm tay phải oanh ra, năng lượng hủy diệt sôi trào, một kích đánh linh thân băng diệt.
Lăng Hàn lại đuổi theo, đôi cánh hỏa diễm vỗ nhẹ, hắn xuất hiện sau lưng linh thân thứ hai.
Bành, vẫn là một quyền tiêu diệt.
Ở Tiểu Thừa cảnh, linh thân và bản ngã dung hợp với nhau mới có thể hình thành chiến lực mạnh nhất, đây là nguyên nhân Lăng Hàn nhất định phải dung hợp bản ngã và linh thân làm một.
Hiện tại Thạch Hào phóng thích linh thân ra ngoài, từ đó tăng thêm khả năng chạy trốn, nhưng đồng thời cũng làm linh thân và bản ngã suy yếu gấp mười lần.
Hắn vốn không phải là đối thủ của Lăng Hàn, huống chi còn tự gọt chiến lực?
Một quyền, không có gì để nói.
Thạch Hào hoảng hốt, không nghĩ tới hai đạo linh thân chỉ ngăn cản hai quyền của Lăng Hàn mà thôi, căn bản không có hiệu quả triền đấu.
Lúc này, Lăng Hàn tiến lên và đuổi kịp linh thân thứ ba.
Bành, vẫn tiêu diệt.
Nhưng mà, lúc này bản ngã Thạch Hào đã chạy vào tiết điểm truyền tống, xèo, hắn lập tức biến mất không còn tăm tích.
Hắn đã xuất hiện ở cách đó bảy trăm trượng.
Lăng Hàn không để ý đến, tiếp tục đuổi giết linh thân.
Bành! Bành! Bành!
Một quyền một linh thân, chỉ cần bảy quyền mà thôi, hắn đã tiêu diệt tất cả linh thân.
Thạch Hào hoảng hốt, hắn không ngừng tiến vào điểm truyền tống, xèo, lần nữa truyền tống tới phía bên kia của hòn đảo.
Lần này truyền tống khoảng cách rất lớn.
Có lẽ đã vứt bỏ Lăng Hàn.
Thạch Hào nghĩ như vậy, hắn không dám thả lỏng, hắn chạy nhanh về phía trước.
Nhưng mà, hắn chạy được một lúc, trước mặt xuất hiện một người.
Lăng Hàn!
Hắn sợ đến mắt tê cả da đầu, làm sao có thể?
Lăng Hàn lại xuất hiện trước mặt hắn?
Lăng Hàn mỉm cười:
– Ta nắm rõ tiết điểm truyền tống trên hòn đảo trong lòng bàn tay, cho nên xuất hiện ở trước ngươi cũng không kỳ quái.
Còn không kỳ quái? Ngươi là quái vật!
Thạch Hào cũng không biết nên nói cái gì, trước đó hắn còn buông hào ngôn: chỉ chiến mà thôi. Nhưng bây giờ thì sao? Chín linh thân bị diệt, hắn không có tư cách liều mạng.
– Còn có di ngôn không?
Lăng Hàn hỏi.
– Thế hệ hoàng kim hay Dương Dịch Hoàn, Vạn Đạo, tất cả đều có năng lực giết ngươi, ta ở dưới đất chờ ngươi!
Thạch Hào lớn tiếng nói, hắn biết lần này khó thoát khiếp số.
– A, ngươi nên chờ ta tiễn bọn chúng đi gặp ngươi đi.
Lăng Hàn lắc đầu, hắn đấm ra một quyền.
Bành, Thạch Hào bị đánh chết tại chỗ, năng lượng hủy diệt bao phủ, Thế Tử Phù không có khả năng phát huy tác dụng, chết rất triệt để.
Lăng Hàn lục soát một lúc, hắn lấy pháp khí không gian trên người của Thạch Hào.
Hắn nghênh ngang rời đi, tiếp tục tìm kiếm không gian tinh thể, hắn muốn tăng tu vi lên thập biến đỉnh phong.
Đến một bước này, hắn không còn dựa vào cộng pháp tu luyện, chỉ có thể dựa dẫm thiên tài địa bảo.
Thời gian chậm rãi qua đi, Lăng Hàn thu thập càng ngày càng nhiều không gian tinh thể, hắn lại gặp mụ điên Phong Diệu Lăng mấy lần, nữ nhân này quả nhiên quyết tâm muốn thu hắn làm phu quân, gặp một lần sẽ đuổi theo một lần, bất khuất.
Cuối cùng, hơn nửa năm sau, Không Gian Cự Nhân thoát khốn.
Lập tức, người người tan tác như chim muông, tất cả chạy thoát để khỏi chết.
Lăng Hàn đạp không rời đi, tốc độ của hắn cực nhanh, không ai có thể theo kịp
Nhưng mà, lần này có tình huống khác biệt.
Hắn bay trên biển mười lăm ngày, phía trước không xuất hiện đất liền.
A, chẳng lẽ không có hòn đảo thứ tám sao?
Hắn lại bay bảy ngày, cuối cùng, phương xa xuất hiện đường chân trời.
Hòn đảo thứ tám là gì?
Không đúng!
Lăng Hàn kinh ngạc, đó không phải hòn đảo, mà là cánh cửa đá.
Trời ạ, trên biển có cánh cửa đá thật to giống như đất liền, cao vút trong mây, đứng sừng sững ở chỗ đó, chỉ khí thế cũng cảm nhận được uy hiếp.
Lăng Hàn tiếp tục tiến lên, hắn nhìn cửa đá.
Đó không phải cửa đá lối vào Đế lộ, không có to khoa trương như thế, nhưng nó tràn ngập khí tức cổ xưa, dường như nó tồn tại từ thời đại viễn cổ tới bây giờ.
Trên cửa đá có các pho tượng.
Lăng Hàn nhìn thấy phía trên nhất chính là Chân Long, Chân Hoàng, Kỳ Lân các loại thần thú, xuống dưới là hình người, nhưng có hình người còn mọc ra cánh chim, có người thân thể hỏa diễm.
Ồ!
Đột nhiên Lăng Hàn ngẩn ra, hắn nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
Bàn Thạch Tổ Vương!
Lăng Hàn nghe qua rất nhiều Đại Đế trong truyền thuyết, nhưng chân chính “gặp qua” Đại Đế, hắn chỉ gặp được Bàn Thạch Tổ Vương mà thôi.
Bởi vì hắn đạt được một đoạn ký ức của Bàn Thạch Tổ Vương, liên quan tới vị Đại Đế này, ký ức từ một khối đá trưởng thành trở thành bá chủ thiên địa.
Hắn có thể khẳng định, trên cửa đá có mấy tấm điêu khắc liên quan tới Tổ Vương này.
Vì cái gì?
Lăng Hàn kinh ngạc, vì cái gì hình tượng Bàn Thạch Tổ Vương lại xuất hiện ở đây?
Ai khắc hoạ?
Chờ chút, phía trên nhất là Chân Long, Chân Hoàng các loại thần thú, lại có Bàn Thạch Tổ Vương là Đại Đế xuất hiện ở trung hậu kỳ, chẳng lẽ phía trên khắc họa đều là các đời Đại Đế?