Thần Đạo Đan Tôn

– Mặc dù ta cũng biết, thế nhưng ngươi khen ta như vậy, ta vẫn cảm thấy xấu hổ.

Lăng Hàn gãi gãi đầu cười nói.

Tại sao người này không biết xấu hổ là gì?

Tiểu hài cực kì im lặng, hắn chưa từng gặp qua người nào vô sỉ giống như Lăng Hàn.

Được rồi, hắn chuyên tâm ăn, không để ý tới Lăng Hàn.

Lăng Hàn muốn hỏi việc liên quan tới Đế lộ, muốn tìm hiểu kế tiếp sẽ trải qua cái gì, nhưng mà tiểu hài không có đáp lại hắn, chỉ lo ăn.

Xem ra không hỏi ra cái gì.

Lăng Hàn cũng bắt đầu ăn cơm, sau khi cơm nước no nê, tiểu hài liền phủi mông một cái rời đi.

Đi.

Lăng Hàn cũng bước lên đoạn đường của mình, sau khi ra khỏi tòa thành này, hắn quay đầu nhìn thoáng qua, khóe miệng còn nở nụ cười lạnh, không biết đám người Quan Tinh Hán kia liều sống liều chết, cuối cùng quyết ra đệ nhất nhưng vẫn không thấy sứ giả mang Thanh Phong lệnh tới, không biết trong nội tâm sẽ suy nghĩ thế nào.

Đây là khẳng định, nếu như biết mình có được Thanh Phong lệnh, có lẽ bọn họ sẽ bị tức chết.

Ha ha, thú vị.

Không công bằng?

Nói giỡn, sứ giả người ta lại không có nói làm thế nào mới đạt được Thanh Phong lệnh, là bọn họ tự chủ trương, nhất định phải làm ra giải thi đấu luận võ, sứ giả lão nhân gia làm cái gì cũng phải án theo quy củ của các ngươi hay sao?

Các ngươi từ từ chơi, chậm rãi chờ đi.

Lăng Hàn nghênh ngang rời đi, hắn nhất định phải nhanh chóng đột phá Giáo Chủ, nếu không, hắn không địch nổi thế hệ hoàng kim, cho dù hắn có thể chống được mấy chiêu nhưng vẫn sẽ bại lui.

Dù sao chênh lệch cảnh giới quá lớn.

Lăng Hàn liên tiếp tiến lên, hắn phát động Phượng Dực Thiên Tường, tốc độ của hắn nhanh đến mức kinh người.

Ba ngày sau, phía trước xuất hiện một khu rừng đá.

Ánh mắt Lăng Hàn dò xét chung quanh, hắn nhíu mày, khu rừng đá này bị cháy đen, giống như vừa bị lửa lớn quét qua, nhưng vấn đề là, đây là rừng đá, tất cả đều là cột đá cao tận trời, lại không có cây cối nào chung quanh, tại sao lại bốc cháy?

Hắn đến gần và ngước nhìn lên.

Rừng đá thật sự rất cao, những cây cột đá ngắn cũng cao mấy trăm trượng, dài thậm chí cao mấy ngàn trượng, đâm thẳng vào tầng mây.

Rừng đá rất rộng lớn, liếc mắt nhìn cũng không nhìn thấy điểm cuối.

Nghe cư dân Bắc Hưng thành nói, sau khi vượt qua Bắc Hưng thành, Đế lộ sẽ vô cùng nguy hiểm, mà khu rừng đá này chính là nơi bắt đầu nguy hiểm?

Hắn không dám khinh thường, ở nơi này không ai có thể giúp được hắn, chỉ có thể dựa vào chính mình.

Nhưng quan sát ở bên ngoài, hắn không nhìn thấy cái gì.

Lăng Hàn thả người nhảy một cái, hắn bay không trung.

Hắn muốn quan sát từ trên cao.

Nhưng còn chưa bắt đầu tiến lên, chỉ thấy toàn thân những cột đá phát sáng, sau đó hưu hưu hưu, từng cột sáng đánh vào người hắn.

Hắn xuất một quyền, nắm đấm của hắn va chạm với tia sáng và cực kỳ đau đớn, da trên nắm đấm bị phá vỡ, máu tươi đầm đìa.

Lực công kích của cột đá thật mạnh.

Lăng Hàn vội vàng hạ xuống, hắn còn có thể gánh được vài cột đá công kích, nhưng mấy trăm cây thậm chí mấy ngàn cây cột đá cùng oanh kích, hắn không chịu nổi

Nên đàng hoàng đi dưới mặt đất, xem ra không thể đi vòng qua cửa lần này.

Lăng Hàn điều chỉnh hô hấp một chút, hắn nhanh chân tiến vào rừng đá.

Hắn bước vào, mềm nhũn.

A?

Hắn cúi đầu xem xét, trên mặt đất có một tầng tro bụi thật dày, cho nên mới sinh ra cảm xúc mềm như thế.

Bụi ở đâu ra?

Lăng Hàn ngẩng đầu nhìn, những cột đá này từng bị đốt cháy qua, chẳng lẽ là sản phẩm của chúng?

Hắn đào một đống bụi lên, chỉ thấy từ trên xuống dưới có cấp độ rõ ràng.

Đám bụi phía trên mới có gần đây, có lẽ mới có từ hai ngày nay mà thôi.

Lăng Hàn cất bước đi, hắn đi không quá nhanh, bởi vì rừng đá quá dày, từng cây cột đá ngăn cản phía trước, nhất định phải vòng quanh, cho nên tốc độ cũng giảm bớt rất nhiều.

Bước đi, hắn nhìn thấy trên cây cột đá có thứ gì đó sáng lóng lánh.

Hắn vội vàng bò lên.

Còn tốt, không có cột sáng đánh tới.

Hắn nhìn thật cẩn thận, đây là một khối lân phiến giống như bị hỏa diễm thiêu đốt, cho nên nhìn nó sáng lóng lánh.

– Hỏa diễm thật mạnh!

Lăng Hàn dùng nhãn thuật quan sát, hắn là sáng tỏ.

Đây là cấp Tôn Giả, để trái tim của hắn đập mạnh, nếu hắn chạm vào, hắn phải chết không nghi ngờ.

Nhưng mà.

Hắn vận dụng Hỗn Độn Cực Lôi tháp, cũng không dùng niệm lực bao phủ, mà là trực tiếp che lại.

Lấy đi.

Đây chính là Mẫu Kim tạo thành, hỏa diễm cấp Tôn Giả thì thế nào, hắn không sợ.

Có chút thu hoạch, thời khắc mấu chốt ném ra ngoài, cho dù không gây tổn thương cũng có thể hù dọa một chút.

Lăng Hàn cười cười, hắn tiếp tục đi tới.

Sau khi đi một lúc, hắn cảm giác có sức nóng rất mạnh ập tới.

Hắn cho Hỗn Độn Cực Lôi tháp lơ lửng trên đỉnh đầu, nếu thật có hỏa diễm cấp Tôn Giả phun ra, hắn sẽ dùng Hỗn Độn Cực Lôi tháp thu đi.

Càng đi về phía trước, sức nóng càng đáng sợ, dù có Hỗn Độn Cực Lôi tháp sinh ra Hỗn Độn khí bảo vệ, nhưng Lăng Hàn vẫn cảm giác lông tóc như bị đốt trụi.

Dù sao, Hỗn Độn Cực Lôi tháp chỉ là Mẫu Kim tạo thành, mà không phải chân chính Đế binh, cho nên, bản thân vô kiên khả tồi, nhưng Hỗn Độn khí lại không ở trong đám này.

Hắn thử đường vòng, được rồi một hồi về sau, phát hiện hơi nóng hạ thấp một điểm.

Lại đi một vòng, hắn có thể khẳng định, cũng không phải mọi nơi trong rừng đá đều nóng như thế, mà là có những khu vực hình thành sức nóng mà thôi.

Hắn có thể đi đường vòng, nhưng Lăng Hàn vẫn quyết định tìm hiểu vấn đề.

Điều chỉnh phương hướng một chút, Lăng Hàn đi về hướng trung tâm của nguồn nhiệt.

Càng tiến lên phía trước, hoàn cảnh càng ngày càng nóng.

Qua nửa giờ sau, hắn kinh ngạc phát hiện, phía trước xuất hiện một cái hố trời, không biết nó sâu bao nhiêu, bên trong phun ra hơi nóng làm hắn cảm giác làn da như bị đốt cháy.

Với thực lực của hắn bây giờ, hắn miễn cưỡng có thể thừa nhận.

Lăng Hàn yên tâm, hắn thu Hỗn Độn Cực Lôi tháp lại và dùng thể phách gánh chịu.

Hắn xem đây là ma luyện, rèn luyện thể phách.

Chỉ cần tình huống không nguy hiểm tính mạng, Lăng Hàn sẽ không dựa vào ngoại lực.

Hơi nóng cuồn cuộn, đặc biệt đốt người.

Lăng Hàn thăm dò hố trời phía dưới, nhưng nơi này đen nhánh, cũng không nhìn rõ phía dưới có gì, hắn phát động nhãn thuật cũng vô dụng, dường như có quy tắc tạo thành trở ngại.

Phía dưới có gì?

Có phải là thông đạo hay không?

Lăng Hàn nhe răng, nếu là thông đạo, Đế lộ thực sự khó đi.

Hắn tin tưởng, hiện tại hắn đã có thể thừa nhận sức nóng, nhưng nếu tiến vào chỗ sâu trong hố trời, trực tiếp tiếp xúc nguồn nhiệt, có Hỗn Độn Cực Lôi tháp bảo vệ cũng vô dụng, hắn sẽ bị đốt thành tro bụi.

– Dùng hạt châu xem sao?

Lăng Hàn cầm lấy Thánh khí pháp trượng, trên pháp trượng có một viên bảo vật, chính là tiên thiên thần vật, có thể chống cự tất cả hiệu quả mặt trái, điều kiện tiên quyết phải là tự nhiên hình thành, không thể xen lẫn ý chí võ đạo.

Hắn kích hoạt hạt châu, lập tức có một cái quang thuẫn xuất hiện, đem hắn bao phủ ở bên trong.

Nhưng mà, hơi nóng xông lên, quang thuẫn vỡ vụn.

Lăng Hàn biến sắc.

Bản thân hắn có thể chống cự hơi nóng, nói rõ cái uy năng còn chưa vượt qua Tôn Giả, nhưng vì cái gì tiên thiên thần vật lại không ngăn cản được?

Đáp án chỉ có một cái, sức nóng này không phải do thiên địa hình thành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui