Thần Đạo Đan Tôn

Lăng Hàn nằm ngáy o o.

Hắn tiến vào một cái mộng cảnh, chân thực đến mức làm hắn khó phân biệt.

Trong mộng, hắn từ một tiểu võ giả cất bước, không ngừng trưởng thành, đạt đến đỉnh phong, một lần lại một lần, không ngừng lặp lại.

Nhưng trong giấc mộng này, hắn cũng không phải trải qua đều thuận lợi.

Có đôi khi hắn vừa mới bước vào Trúc Cơ đã bị oanh sát, có lúc hắn trở thành Thánh Nhân.

Lăng Hàn thử đủ loại phương pháp tu hành, có rất nhiều không làm được, có con đường đi thông làm hắn mở rộng tầm mắt.

Hắn đang đi ra con đường của mình, loại mộng cảnh chân thật như thế có trợ giúp rất lớn, nó nói cho hắn biết, hắn đi dọc theo con đường này sẽ tiết kiệm không biết bao nhiêu thời gian, không cần đi nhầm.

Cũng không biết trôi qua bao lâu, Lăng Hàn mơ màng tỉnh lại.

Tu vi của hắn không tăng lên, thần thức cũng giống như thế, nhưng Lăng Hàn lại có cảm giác chiến lực của hắn lại mạnh lên.

Bởi vì hắn đã đi ra con đường của mình, lại đi tới mấy phần.

Hắn bò dậy, trong phòng không còn lão giả áo xám, chỉ có bầu rượu như cũ, giống như chứng minh việc Lăng Hàn uống say đều là sự thật.

– Lão nhân gia là người thế nào?

Lăng Hàn cảm thấy bên trong thế giới này có vô số cường giả vượt qua sức tưởng tượng của hắn, từ khi Đa Gia Phật xuất thế, cường giả đỉnh cao liên tục hiện thân, Âm Hà chi chủ, Huyết Hải chi chủ, còn có không ít cường giả tuyệt thế cũng xuất hiện.

Đều là Chuẩn Đế?

Những người một chân bước vào Đế vị, dường như thành đạo gần ngay trước mắt, hắn tranh với bọn họ, hắn có phần thắng không?

Trước đó gặp lão giả áo xám giản dị tự nhiên, hắn không chút thu hút, nhưng chính vì như thế, Lăng Hàn mới phát giác được đối phương cường đại.

Dù sao hắn cũng chỉ là Giáo Chủ, cũng không có tư cách phát hiện đối phương mạnh yếu, chẳng phải hắn cũng nhìn rõ sự cường đại của đối phương hay sao?

– Tê, vị tiền bối này cũng là Chuẩn Đế?

Lăng Hàn nhe răng, hắn mới đạt tới Giáo Chủ, hắn kém Chuẩn Đế bao nhiêu con phố?

– Bất kể như thế nào, ta chỉ có một con đường có thể đi, đó là mau chóng mạnh hơn.

Lăng Hàn rời khỏi nhà tranh, dự định tiếp tục đi tới, nhưng đột nhiên hắn cảm giác có khí tức tới gần.

Hắn ngừng lại và nhìn về phía sau.

Chỉ thấy một bóng người thon gầy hiện thân, đó là người trẻ tuổi khoảng hai mươi lăm tuổi, thân mặc áo lưới màu tuyết trắng, không nhuốm bụi trần, hắn chẳng khác gì trích tiên hạ phàm.

Dung mạo của hắn rất bình thường nhưng đôi mắt lại linh động, ánh mắt càng thâm thúy, bất cứ người nào nhìn vào cũng trầm mê, không thể tự kềm chế.

Hắn lại không bị ảnh hưởng, cho nên, thời điểm hắn nhìn thấy Lăng Hàn thì lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, hắn nhanh chóng nói:

– Đạo hữu xưng hô như thế nào?

Người này cũng là Giáo Chủ, nhưng cụ thể là mấy tinh thì không nhìn ra, có một đám sương mù bao phủ hắn, cho dù sử dụng nhãn thuật cũng không cách nào nhìn thấu.

Lăng Hàn quay về hắn đánh giá vài lần, mới nói:

– Lăng Hàn.

– Lăng Hàn?

Người tuổi trẻ kia giật mình, dường như đạt được một lý do rất tốt, nếu như là Lăng Hàn, hắn đi trước mình cũng không kỳ lạ, đối phương nói:

– Tại hạ Phá Thiên.

Phá Thiên!

Phá Thiên quật khởi trên tinh võng năm xưa? Đặt song song với Vạn Đạo, Thủy Nhất, là Phá Thiên?

Đối phương có thể là người thứ hai vào cung điện, điều này nói rõ đối phương có chiến lực mạnh hơn cùng giai, không hổ là yêu nghiệt đặt song song với Thủy Nhất, Vạn Đạo.

– Lăng huynh, luận bàn chứ?

Phá Thiên chủ động khiêu chiến.

Lăng Hàn nhíu mày, nói:

– Tốt!

Hắn cũng không có ý nghĩ chiến đấu, hắn muốn đi tới nơi tiếp theo, tiếp tục tăng tu vi.

Nhưng lấy cách làm người của hắn, bị người khiêu chiến, hắn sợ chiến?

Tốt, vậy thì đến lãnh giáo ba người mạnh nhất tinh võng năm đó, người cuối cùng cũng ra sân.

Phá Thiên hét dài một tiếng, sau đó lao về phía trước.

Oanh, hai người đều không tránh không né, cũng giao phong chính diện.

Đằng đằng đằng, Lăng Hàn lui lại, mà Phá Thiên lắc lư, bàn tay đổ máu.

Một kích này Phá Thiên chiếm thượng phong về sức mạnh, ở phương diện quy tắc còn thua Lăng Hàn một bậc, bởi vậy, kết quả chính là Lăng Hàn bị đẩy lui, Vạn Đạo lại bị thương nhẹ.

– Ngươi thật sự là Giáo Chủ nhất tinh sao?

Phá Thiên lắc lắc bàn tay, vết thương đã khép lại.

– Không thể giả được.

Lăng Hàn cười cười.

Phá Thiên thu hồi nụ cười, vẻ mặt đầy nghiêm túc.

Một kích vừa rồi là ngang tay, hai người ai cũng có sở trường riêng, nhưng hắn là Giáo Chủ tứ tinh.

Tứ tinh đấu nhất tinh nhưng lại ngang tay, hắn không cách nào tiếp thu được.

Nếu như để Quan Tinh Hán và các thế hệ hoàng kim biết rõ, khẳng định sẽ nhổ nước bọt, bởi vì bọn họ là Giáo Chủ bát tinh cũng chỉ có thể đánh ngang tay với Lăng Hàn.

Ngươi tứ tinh đã làm được, ngươi còn trâu bò hơn thế hệ hoàng kim bao nhiêu?

– Lợi hại!

Phá Thiên nói ra từ đáy lòng, sau đó lại giết tới.

Oanh!

Hắn điều khiển quy tắc và xuất ra một chưởng, không gian bị kéo nứt, năng lượng tầng thứ cao sôi trào, từ đó hóa thành công kích vô biên.

Đương nhiên Lăng Hàn không sợ, hắn xuất quyền nghênh đón.

Bành! Bành! Bành!

Hai người không dùng hoa chiêu, chỉ ngạnh kháng chính diện.

Hơn mười chiêu sau, Lăng Hàn bị đánh bay rất nhiều lần, nhưng trên thực tế lại là Phá Thiên ăn thiệt thòi lớn hơn.

Bởi vì mỗi lần đấu như thế, hắn lại bị thương thật sự.

Không phải phòng ngự của hắn không cao, trên thực tế hắn cũng là thể tu, hắn chỉ hơi kém hơn Lăng Hàn, cho nên mỗi lần đều bị chút vết thương nhẹ, cũng không có đả thương đến căn bản, hoàn toàn không ảnh hưởng chiến lực, nhưng cả người là máu, tràng diện rất chật vật.

– Thống khoái!

Phá Thiên ngửa mặt lên trời cười to.

– Lăng Hàn, ngươi dùng toàn bộ bản lĩnh đi, nếu không, ngươi bị ta miểu sát thì không nên hối hận.

Oanh, trên hai tay của hắn quấn quanh năng lượng màu đen, người nào nhìn cũng cảm thấy tim đập thình thịch.

Mẹ nó!

Lăng Hàn sững sờ, bởi vì hắn quá quen thuộc, năng lượng hủy diệt.

Thông qua hắn và Đinh Thụ là hai ví dụ, có thể chứng minh, chỉ có bá chủ Nguyên thế giới mới có thể nắm giữ năng lượng hủy diệt.

Tê!

Lăng Hàn không nói hai lời, hắn cũng vận chuyển năng lượng hủy diệt, nhưng hắn thoáng khống chế bao phủ hai tay mà thôi.

– A?

Phá Thiên cũng sững sờ.

Hai người nhìn nhau một cái, trong nội tâm rung động, đã hoàn toàn biết rõ lai lịch của đối phương.

– Đến!

Phá Thiên hét lớn một tiếng, sau đó hắn phát động sát khí xung kích hóa thành thần đao tấn công thức hải của Lăng Hàn, hắn muốn trắng trợn phá hư.

Lăng Hàn hừ một tiếng, Đạo quả thụ run lên, thanh thần binh này đã vỡ nát.

Nói đến cường độ thần thức, có Giáo Chủ nào dám so với hắn?

Hắn hết sức tò mò, vốn cho rằng trên đời này chỉ có hắn và Đinh Thụ đến từ Nguyên thế giới, bây giờ lại nhìn thấy người thứ ba.

Thủy Nhất, Vạn Đạo thì sao?

Lăng Hàn sinh ra hoài nghi, hai người này nói không chừng cũng là bá chủ Nguyên thế giới.

Thế có bao nhiêu người như vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui