Thần Đạo Đan Tôn

– Không người dám trêu chọc?

Dương Dịch Hoàn hỏi ngược một câu.

– Đương nhiên!

Lâm Hiên gật đầu, trên mặt hiện lộ ra vẻ mặt cao ngạo.

Đế tộc cao cao tại thượng, việc này đã hình thành vô số năm tháng, cho dù ở thời điểm như vậy, hắn cũng lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo.

Dương Dịch Hoàn buột miệng cười:

– Ta hỏi Lâm huynh một chút, vì cái gì ngươi bị đuổi giết? Nếu không người dám trêu chọc Lâm gia, tại sao cần ta xuất thủ?

Cái này!

Lâm Hiên trực tiếp trợn mắt, hắn không biết nên trả lời thế nào.

Khốn kiếp, ai mà biết Lăng Hàn biến thái như vậy, hắn dám hạ tử thủ với Đế tộc.

Đối mặt với quái vật như thế, ngàn vạn năm khó xuất hiện một người, không chết, tương lai không phải thành Thánh chính là thành Đế.

Tại sao hắn lại không may gặp được?

Thế nhân đều nói, thiên tài đương đại đều không may, bởi vì bọn họ gặp thế hệ hoàng kim, nhất định sẽ bị che lấp hào quang.

Nhưng bây giờ, hắn lại ý thức được, thế hệ hoàng kim mới cực kỳ không may, rõ ràng là thế hệ có hi vọng thành Đế nhất, kết quả lại đụng yêu nghiệt che lấp hào quang của hắn..

– Thế hệ hoàng kim, ha ha.

Dương Dịch Hoàn cảm khái.

– Thật không biết các ngươi lấy dũng khí ở đâu ra mà dám tự xưng như thế! Còn nói có thể so sánh với Đại Đế khi còn trẻ? Ha ha, thật sự chết cười ta!

Đây là trào phúng trần trụi, cũng xem thường thế hệ hoàng kim.

Nếu đổi thành lúc khác, Lâm Hiên khẳng định đã ra tay rồi, sẽ cho hắn biết hậu quả đắc tội với Đế tử và thế hệ hoàng kim là gì.

Mà bây giờ, hắn chỉ thầm hận mà thôi.

– Đại Đế khi còn trẻ, ha ha, bọn họ mạnh hơn các ngươi quá nhiều!

Dương Dịch Hoàn lắc đầu.

– Không nói Đại Đế, cho dù là ta năm đó, cùng giai muốn bại ngươi dễ như trở bàn tay! Cho dù như thế, ta cũng phải ngủ say từ thời đại này sang thời đại khác, không ngừng tăng thực lực lên, như vậy ta mới dám tranh một cơ hội thành Đế trong thời đại này.

– Ngươi? Ha ha.

Đúng là đả kích vô hình.

Mặc dù Lâm Hiên chưa giao thủ với Dương Dịch Hoàn, nhưng khi đó Dương Dịch Hoàn bước ra từ trong ma vụ, liên tiếp đánh bại thế hệ bạch ngân, đã chứng minh thiên tư của hắn có thể so sánh với thế hệ hoàng kim, có lẽ cũng có khả năng vượt qua thế hệ hoàng kim.

Cho nên, Dương Dịch Hoàn xác thực có tư cách nói ra lời này.

Thế hệ hoàng kim? Cái rắm, tự kỷ mà thôi.

Lâm Hiên bị đả kích lớn, hắn vẫn cho rằng mình đã đuổi sát tiên tổ Lâm gia năm đó, tương lai có thể trở thành Đại Đế thứ hai của Lâm gia, sáng tạo ra truyền kỳ và thần thoại.

Nhưng đột nhiên được biết, hắn còn kém xa Đại Đế năm đó, hắn bị đả kích nghiêm trọng cỡ nào?

Lăng Hàn cười nói:

– Như vậy mời Dương huynh thối lui một chút.

– Được.

Dương Dịch Hoàn gật đầu, quả nhiên hắn lui ra phía sau.

Lâm Hiên tuyệt vọng, thật vất vả gặp được một người, hơn nữa còn là yêu nghiệt như Dương Dịch Hoàn, kết quả người ta không muốn xuất thủ.

Thương thế của hắn lại chuyển biến xấu thêm vài phần, tái chiến Lăng Hàn, hắn chỉ có một con đường chết.

Thế nhưng mà, không chiến chính là con đường chết.

Ngoan cố chống cự, huống chi hắn là thế hệ hoàng kim, không đến tắt thở hắn sẽ không ngửa cổ chờ chết.

Hắn vẫn có chút ý chí chiến đấu như thế.

– Vậy liều chết đánh một trận!

Lâm Hiên có giác ngộ, hắn đối mặt Lăng Hàn, mặc dù cụt một chân cụt một tay, hắn vẫn tỏa ra khí thế cường đại.

Một khi người đã có giác ngộ sẽ chết, tự nhiên sẽ sinh ra ý chí chiến đấu cường đại.

Oanh, hắn bắt đầu thiêu đốt đế huyết, cũng đánh cược lần cuối.

Nhưng thiêu đốt đế huyết phi thường dễ dùng khi ở cảnh giới thấp, sẽ gia tăng rất nhiều chiến lực, nhưng thiên phú càng tốt, cảnh giới càng cao, thiêu đốt đế huyết sẽ có hiệu quả càng nhỏ.

Như Lâm Hiên là Tôn Giả như thế, là thế hệ hoàng kim, thiêu đốt đế huyết mang tới tăng lên cực kỳ bé nhỏ, nhưng hắn đã đến mức sơn cùng thủy tận, không có gì là không thể dùng.

Nhưng mà, đế huyết sôi trào, khí thế của Lâm Hiên như biển cả, từng làn sóng rung động tăng lên rất nhiều, chẳng những đạt đến cấp bậc Giáo Chủ cửu tinh, thậm chí còn có khả năng vượt qua rất lớn.

Tê, tại sao lại như thế?

Lâm Hiên cũng không nghĩ tới, hắn dùng ánh mắt bất khả tư nghị nhìn tay cụt, chỉ cảm thấy xương cốt vừa ngứa vừa đau, hắn ngây người khi tay cụt đang phục sinh.

Không chỉ là tay cụt, chân gãy cũng thế.

Phải biết, hoặc là đại dược Thánh cấp, hoặc là Thánh Nhân mới có tư cách đoạn chi trọng sinh, nhưng bây giờ, hắn đã nguyên khí đại thương, chiến lực giảm xuống Giáo Chủ, tại sao hắn có thể đoạn chi trọng sinh?

Hắn có thể không khiếp sợ hay sao?

Đây là kết quả khi thiêu đốt đế huyết.

Không đúng, thiêu đốt đế huyết chỉ có thể tăng chiến lực, lúc nào có thể dùng như Thánh dược?

Lăng Hàn, Dương Dịch Hoàn cũng không nghĩ tới, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Ngươi đang bật hack sao?

Chỉ trong nháy mắt, tay cụt chân gãy của Lâm Hiên lại mọc ra, thực lực của hắn ổn định tại Giáo Chủ cửu tinh, cuối cùng hắn không thể đột phá Tôn Giả.

Nhưng thương thế của hắn đã ổn định, không còn tiếp tục chuyển biến xấu, cho nên hắn hoàn toàn nắm giữ sức tái chiến với Lăng Hàn.

– Ha ha, ha ha ha ha!

Lúc này Lâm Hiên cũng không có nghĩ tới sự tình, nhưng hắn rất vui mừng với kết quả này.

– Lăng Hàn, ngươi không nghĩ tới đúng không? Đây chính là nội tình của Đế tộc!

Nói chuyện giống như tất cả đều nằm trong tầm khống chế của hắn.

– Nhận lấy cái chết!

Lâm Hiên giết tới, hiện tại tay chân của hắn đã khôi phục hoàn toàn, thương thế cũng được khống chế, chỉ kém không có trở lại chiến lực Tôn Giả, hắn tự nhiên không sợ hãi.

Lăng Hàn cười nhạt một tiếng, chỉ cần là Giáo Chủ thì hắn không sợ gì cả.

Đến chiến!

Lăng Hàn vận dụng Hỗn Độn Cực Lôi tháp nghênh chiến với Lâm Hiên, hai người huyết chiến lần nữa.

Dương Dịch Hoàn đứng xem cuộc chiến, hắn thì thào tự nói:

– Thật không đúng, thiêu đốt đế huyết làm sao có thể để đoạn chi phục sinh?

Hắn vắt hết óc suy nghĩ, hắn cũng bị vấn đề này quấy nhiễu.

Qua một hồi lâu, đột nhiên hắn khiếp sợ:

– Trừ khi…

Hắn không hề nói tiếp, mà là gật gật đầu, sắc mặt càng trở nên nghiêm nghị:

– Thì ra là thế!

– Ta có nên giúp hắn một tay hay không?

Dương Dịch Hoàn tự nói.

– Dù sao, chúng ta xem như người mình! Ai, được rồi được rồi, gia hỏa này tư chất bình thường, không có khả năng thành Đế, Đế tử chân chính của Lâm gia tuyệt đối không phải là hắn.

Nếu có người nào nghe thấy lời của hắn, có lẽ sẽ khiếp sợ không nhỏ.

Ở trong miệng của hắn, thế hệ hoàng kim cũng chỉ là kẻ “tư chất bình thường”, đều không đủ tư cách gọi là Đế tử?

Dương Dịch Hoàn nhìn về phía Lăng Hàn:

– Tiểu tử này mới đáng giá coi trọng, chiến lực càng yêu nghiệt như thế, còn mạnh hơn Đại Đế còn trẻ vài phần, ta muốn thành Đế, hắn chính là đối thủ cạnh tranh mạnh nhất.

Hắn cẩn thận quan sát, sắc mặt càng ngày càng ngưng trọng, Lăng Hàn đã đi ra con đường của mình, đây là điểm hắn không làm được.

Lần lượt chém rụng tu vi, bắt đầu lại từ đầu, không phải chôn hạt giống trong phá diệt, chờ đợi có một ngày có thể đi ra con đường của mình sao?

Nhưng người ta chỉ cần một lần là làm được.

– Chẳng lẽ, thành Đế thật sự là chú định?

Hắn cau mày.

– Không phải ngươi, cho dù ngươi cố gắng thế nào cũng vô dụng?

Hắn lại nhìn về phía Lăng Hàn, trong ánh mắt sinh ra sát cơ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui