Thần Đạo Đan Tôn

Lăng Hàn tiến lên, mặc dù rất chậm nhưng đã đi từng bước một, hắn đi rất ổn định.

Hắn đi mỗi một bước đều rất chính xác, cực kỳ chú trọng.

Chỉ có bước lên tiết điểm thì lực cản mới yếu nhất, từ đó hắn có thể tiến lên, nếu không chỉ cần bước sai một bước, hắn sẽ bị đánh bay ra ngoài.

Phía sau, mấy người Dương Dịch Hoàn cũng bắt đầu nếm thử, thiên kiêu như bọn họ làm sao phục người khác, nếu Lăng Hàn có thể, bọn họ cũng cho rằng mình có thể thực hiện được.

Đáng tiếc là, bọn họ lại không có Mẫu Kim, cũng ít đi một kiện lợi khí, bọn họ làm sao so sánh với Lăng Hàn?

Bành bành bành, bọn họ nhiều lần nếm thử, nhiều lần bị đánh bay.

Lăng Hàn không để ý đến, tinh thần của hắn đang tập trung cao độ.

Thời điểm hắn bước ra bước thứ hai, hoa văn màu vàng trong mắt hắn biến mất, hắn chỉ có thể dựa vào trí nhớ của mình, cho nên, hắn vừa đối kháng lực cản kinh khủng, hắn vừa vắt hết đầu óc suy nghĩ con đường tiến lên, đối không thể phạm sai lầm.

Đây là khảo nghiệm song trọng, cho dù làm sai bước nào cũng phải làm lại từ đầu.

Nguy hiểm thật, cho dù thực lực hay ngộ tính của Lăng Hàn đều là đỉnh cấp, hắn không thể phạm sai lầm.

Hắn không ngừng tiến lên, hòn đảo này rất bằng phẳng, cũng không có núi gì, thậm chí tảng đá hơi lớn cũng không có, đây là vùng đất bằng phẳng, tầm nhìn không bị ảnh hưởng.

Sau gần nửa ngày, Lăng Hàn đổ đầy mồ hôi, bởi vì tinh thần tập trung cao độ, hắn cảm thấy mình hoa mắt, nhưng mà, hắn cũng muốn tiếp cận trung tâm hòn đảo.

Phía trước có núi đá nhấp nhô, hơn nữa trên hòn đảo chỉ có hòn đá cao duy nhất.

Trên tảng đá có ba hạt châu óng ánh, đều có màu ngà sữa, nếu nhìn tỉ mỉ sẽ thấy khí tức Hỗn Độn nhấp nhô, lại không giống thể rắn, mà là thể khí.

Lăng Hàn không dám thả lỏng tinh thần, hắn cẩn trọng, tiếp tục đi tới.

Qua mười phút, hắn đi tới trước tảng đá, hắn vươn tay bắt lấy ba hạt châu.

Đây chính là đồ vật đám người Dương Dịch Hoàn muốn có.

Vào lúc ngón tay của hắn chạm vào ba hạt châu, còn không đợi hắn nắm lấy, ba viên hạt châu vỡ vụn và hóa thành khí thể dung hnapaj vào lòng bàn tay của hắn.

A, đây là cái quỷ gì?

Lăng Hàn cảm thấy thức hải chấn động, tư duy của hắn biến hóa nhanh chóng, dường như con đường võ đạo đang trải rộng dưới chân, hắn không ngừng mô phỏng phương hướng sẽ đi.

Cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống rượu Tuế Nguyệt một cách kỳ diệu.

Chờ chút!

Trong mắt Lăng Hàn có quy tắc cụ thể hóa, từ nhất tinh tới cửu tinh.

Trên lý luận mà nói, không đạt Giáo Chủ đỉnh phong thì không thể đụng chạm quy tắc thất tinh, nhưng bây giờ, đâu chỉ có quy tắc thất tinh, còn có quy tắc bát tinh, quy tắc cửu tinh, tất cả đều hiện ra trước mắt của hắn, hắn bắt lấy dễ như trở bàn tay.

Không giống Sơn Hải Thiên, quy tắc chỉ là cụ thể hóa đơn giản, nơi này còn bày ra cả bí mật của quy tắc cho hắn thấy, hắn có thể tuỳ tiện lĩnh hội.

Tê, như vậy càng kinh người.

Khó khăn lớn nhất của võ giả là gì?

Đó là lĩnh ngộ thiên địa đại đạo, mà thiên địa đại đạo là cái gì? Không phải là quy tắc sao?

Hiện tại bí mật của quy tắc đã bị phân tích ra, bình chướng cảnh giới còn tồn tại hay không?

Nhòm ngó bí mật của thiên địa, đừng nói có thể xung kích Thánh Nhân không có vấn đề, thành Đế cũng có khả năng!

Nhưng thời gian chỉ kéo dàu một giây mà thôi, vô tận quy tắc bắt đầu tối tăm và biến mất..

Lăng Hàn biết rõ, đây là hiệu quả cả ba hạt châu, hắn có thể nhìn thấy bí mật của quy tắc trong thời gian ngắn ngủi cũng quá nghịch thiên, không có khả năng bền bỉ, thời gian chỉ có một giây mà thôi.

Trong thời gian ngắn như vậy, hắn làm sao nhớ rõ tất cả quy tắc?

Không có khả năng!

Mỗi một đạo quy tắc đều cực kỳ phức tạp, nếu ham hố, hắn không thể nhớ được một đạo.

Lăng Hàn rất thực tế, hắn đã nhìn chằm chằm một đạo quy tắc thất tinh.

Nhớ, nhớ, nhớ, hắn mở to mắt ra nhìn, hắn muốn ghi nhớ tất cả bí mật của quy tắc này.

Nhưng thời gian chỉ trong nháy mắt, tất cả quy tắc đã biến mất.

Lăng Hàn khó khăn lắm chỉ mới nhớ một phần tư.

– Mặc dù như thế, nhưng ta nghĩ, sau khi ta hiểu rõ một bộ phận quy tắc, ta cũng có thể điều động một cách có hạn.

Lăng Hàn càng hưng phấn, hắn mới là Giáo Chủ, nếu hắn có thể vận dụng quy tắc thất tinh, cho dù chỉ một bộ phận cũng khủng bố cỡ nào?

Quy tắc thất tinh có thể nghiền ép quy tắc lục tinh, đây chính là cấp Tôn Giả!

Vì cái gì không chọn quy tắc bát tinh và cửu tinh?

Khốn kiếp, hắn mới là Giáo Chủ, cho dù nhớ kỹ một bộ phận đạo tắc Thánh cấp thậm chí đạo tắc Đế cấp, hắn có năng lực vận dụng hay sao?

Cho nên, nếu hắn có lòng tham, hắn sẽ bỏ qua cơ duyên, không bằng thực tế một chút.

Lăng Hàn cũng là người thiết thực, chính mình có năng lực lớn bao nhiêu, có thể làm chuyện bao nhiêu.

Hơn nữa, hắn tràn ngập lòng tin vào mình, chỉ cần cảnh giới đi lên, bí mật của quy tắc có thể làm khó hắn hay sao?

Cho nên, hắn chỉ lấy thứ trợ giúp hắn thực tế nhất, mà không phải thứ có khả năng trợ giúp trong tay lai.

Hắn phát hiện, lực cản trên đảo hắn đã vô hiệu với hắn.

Hắn đạt được ba hạt châu, dường như hắn đạt được hòn đảo tán thành, cho nên, hắn có thể đi lại tự do.

Lăng Hàn cũng không có rời đi, mặc dù hắn không nhìn thấy thiên địa quy tắc, nhưng con đường võ đạo đang diễn hóa.

Qua nửa ngày, loại hiệu quả này đã biến mất, hòn đảo cũng không còn lực cản.

Hưu hưu hưu, đám người Dương Dịch Hoàn đã lao tới..

– Lăng huynh, chúc mừng!

Bọn họ đều là ôm quyền nói, cho dù đang tươi cười cũng không thể che giấu thất lạc.

Lăng Hàn gậtđầu, sau đó hỏi:

– Các ngươi biết rõ đồ vật như hạt châu là cái gì không?

– Đế nguyên.

Phong Diệu Lăng nói, thất lạc trong mắt nàng khi nhìn về phía Lăng Hàn đã biến mất, thay vào đó là sùng bái cùng bội phục, trâu bò, bọn họ liên tục bước vào Đế lộ, có lần nào không phải chờ lực cản trên đảo biến mất mới tiến lên?

Nhưng Lăng Hàn thì? So sánh với hắn, chính mình không thể sánh bằng.

Ánh mắt này làm Lăng Hàn hơi sợ, ngươi có cần hoa si như thế không?

Còn tốt, Phong Diệu Lăng nhanh chóng giải thích tác dụng và lai lịch của đế nguyên.

Lăng Hàn kinh ngạc, bởi vì ở Phong Diệu Lăng nói, tác dụng của đế nguyên cũng chỉ có trợ giúp võ giả mở ra con đường võ đạo của mình, là gia tốc con đường võ đạo tiến triển, cũng không nhìn thấy bí mật của quy tắc.

Đây là chuyện gì?

– Các ngươi lúc trước đạt được mấy viên đế nguyên?

Lăng Hàn hỏi.

– Làm sao có thể có mấy viên, đương nhiên chỉ có một viên.

Dương Dịch Hoàn cười nói.

Lăng Hàn rung động, xem ra đây chính là nguyên nhân.

Hắn vượt qua lực cản lên đảo, cho nên thiên địa ban thưởng cho hắn phong phú hơn nhiều, đế nguyên nhiều đến ba viên! Mà ba viên cùng tác dụng sẽ nhìn thấy bí mật của quy tắc.

A, đây mới là ý nghĩa chân chính của đế nguyên?

Dù sao, con đường võ đạo là tự mình đi, có thể đi ra hay không đều do bản thân, có nhắc nhở cũng vô dụng.

Ngươi xem, ba người Dương Dịch Hoàn đã tiến vào Đế lộ không biết bao nhiêu lần, số lần đạt được đế nguyên cũng không ít, nhưng bọn họ vẫn không đi ra con đường võ đạo của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui