Thần Đạo Đan Tôn

Không thể không chịu phục, tốc độ thông qua cửa này không quan hệ tới thực lực, chỉ liên quan tới lĩnh ngộ đại đạo.

Mà việc này liên quan tới thần thức.

Nói cách khác, Lăng Hàn có thần hồn hoàn mỹ hơn bọn họ!

Việc này làm đám người Đinh Thụ bị đả kích lớn, tại sao lại không bằng Lăng Hàn?

Mọi người đều là bá chủ Nguyên thế giới, tại sao chênh lệch lớn như thế?

Rất nhanh, Lăng Hàn đã vượt qua thế hệ hoàng kim, sau đó lại đuổi theo Hầu ca, Dương Dịch Hoàn.

Dù là mấy người Dương Dịch Hoàn không phải lần thứ nhất đi sợi tơ quy tắc, nhưng mỗi lần đi tới sẽ có quy tắc khác nhau, bọn họ chỉ biết rõ nên làm cái gì, trừ việc đó ra, bọn họ không có ưu thế khác

Cho nên, Lăng Hàn từ sau vượt cái trước, vượt qua bọn họ.

Hơn một giờ sau, Lăng Hàn mới đi tới hẻm núi bên kia.

Lúc này, Dương Dịch Hoàn cũng chỉ đi đến ba phần tư, khoảng cách điểm cuối cùng còn xa.

Hơn nữa, bởi vì hắn siêu cấp tốc độ làm đạo tâm của mấy tên Đế tử không ổn định, lập tức mất đi quy tắc cộng minh, trực tiếp rơi xuống dưới, mặc dù sẽ không chết nhưng mất đi khả năng tiến thêm một bước.

Lăng Hàn quyết định chờ Hầu ca một chút, hai huynh đệ từ tiến vào cung điện đầu tiên đã mất đi liên lạc, cho đến lúc này mới lại gặp gỡ, đương nhiên sẽ dắt tay đồng tiến.

Sau khi kết thúc mạo hiểm Đế lộ, bọn họ sẽ cùng nhua quay về Thiên Hải tinh, đi thăm cố nhân, thân nhân, bằng hữu.

Người qua ải thứ hai là Dương Dịch Hoàn, sau đó thứ ba, thứ tư, thứ năm chính là Phong Diệu Lăng, Hà La cùng Hầu ca, kỳ thật tốc độ của người thứ sáu rất nhanh, đó là dám người Đinh Thụ, ngược lại những Đế tử kia đã rớt lại phía sau.

Dương Dịch Hoàn, Hà La nhìn chằm chằm Lăng Hàn, một lát sau mới nói:

– Nếu như giết ngươi có thể thu hoạch được Đế vị, như vậy chúng ta thật không cách nào kháng cự dụ hoặc như thế.

– Vậy các ngươi cũng phải trải qua cửa của lão Tôn!

Hầu ca cầm cây gậy đặt lên vai, hắn cao ngạo nhìn đám người Dương Dịch Hoàn cùng Hà La, chiến ý hiên ngang.

– Ha ha, thì ra là hậu nhân của Đấu Chiến Thánh Hoàng!

Dương Dịch Hoàn cười một tiếng.

– Thất kính! Thất kính!

Hầu ca không có để ý, hắn nói với Lăng Hàn:

– Huynh đệ, đi!

– Được.

Lăng Hàn gật đầu, hắn phất tay với đám người Đinh Thụ.

– Các vị, ta đi trước một bước.

Kỳ thật tất cả mọi người không có hứng thú lưu lại nơi này, lại không có thiên tài địa bảo gì, cho nên tất cả đều rời đi.

– A, Lăng huynh, thật sự đúng dịp, chúng ta lại gặp được.

Tỉnh Hạo Nhiên phát huy tinh thần tìm đường chết, hắn trêu chọc Lăng Hàn.

– Tỉnh huynh, tại sao ngươi sống lâu như thế?

Lăng Hàn tò mò hỏi.

Tỉnh Hạo Nhiên nâng cằm lên làm suy nghĩ, một lát sau mới nói:

– Chủ yếu là khí chất của ta.

Lăng Hàn im lặng, đúng là muốn đạp hắn một cái.

Mọi người đi xuống núi, mơ hồ có thể thấy được phía trước là ngọn núi cao.

Nhưng mà, chờ bọn họ xuyên qua bình nguyên to lớn và đi tới dưới núi cao, bọn họ phát hiện đó không phải là núi cao, mà là một phần mộ.

Trên khối bia đá to lớn có viết rõ ràng: Thiên Đế mộ.

Tất cả mọi người hít sâu một hơi, đế mộ!

Nơi này chôn cất một vị Đại Đế sao?

Hơn nữa, vị Đại Đế nào lại dám danh xưng Thiên Đế, nghe còn muốn trâu bò hơn cả Đại Đế.

Ba người Dương Dịch Hoàn, Phong Diệu Lăng, Hà La nhìn nhau, con mắt bọn họ co rút lại, đó là tâm tình khiếp sợ không thể hình dung.

– Dương huynh, các ngươi biết lai lịch của Thiên Đế mộ hay không?

Tỉnh Hạo Nhiên nhịn không được hỏi.

Hắn trừ thích tìm đường chết ra, lòng hiếu kỳ của hắn to lớn không hợp thói thường.

Dương Dịch Hoàn rất dễ nói chuyện, trầm ngâm một lúc mới nói:

– Lần trước ta đi tới nơi này không có gặp được Thiên Đế mộ.

Cái gì!

– Ta cũng chưa từng gặp qua.

Hà La lắc đầu.

Phong Diệu Lăng không có nói chuyện nhưng nàng lại lắc đầu.

Ba người này đều đi tới Đế lộ rất nhiều lần, có thể nói là khách quen, nhưng Đế lộ xảy ra biến hóa, bọn họ không rõ ràng, chẳng phải việc này rất kinh người?

Thiên địa ý chí sáng tạo ra Đế lộ, nó còn không ngừng diễn hóa?

Cũng đúng, nếu không, vì sao trước cửa đá có khắc hình các Đại Đế?

Bởi vì có thật nhiều Đại Đế đều đi qua Đế lộ mới thành đạo, bởi vì thời gian cách nhau quá xa, cho nên, cách giải thích duy nhất chính là bản thân Đế lộ có biến hóa.

– Cho nên nói, chúng ta tiến vào nơi này sẽ tự thăm dò.

Thủy Nhất trầm ngâm nói.

– Ha ha, đến đâu thì hay đến đó, chúng ta còn gì phải sợ?

Tỉnh Hạo Nhiên lộ ra hào khí vượt mây.

Hầu ca dứt khoát, trực tiếp cất bước đi vào bên trong:

– Đi!

Lăng Hàn gật đầu, hắn sóng vai với Hầu ca rời đi.

Trong quá trình này, Đế tử đều không nói một lời, cho dù là Đế Tử Minh cùng Đế Tử Thiên đều là kẻ thất bại, hoàn toàn mất đi tính tình.

Không có biện pháp, trước đó Đế Tử Minh bị Dương Dịch Hoàn thảm bại, truy sát vô số vạn dặm, cuối cùng mới may mắn thoát được một mạng, trong lòng sinh ra ám ảnh khó có thể hình dung, sao còn dám tự rước lấy nhục?

Nhưng bọn họ đều nói trong lòng, chỉ cần ra khỏi Đế lộ, tất nhiên sẽ mời Thánh Nhân trong tộc xuất thủ xử lý những người này, nếu không, Đế vị sẽ không có quan hệ với bọn họ.

Bộ tộc của Hầu ca cương mãnh bá đạo, thà bị gãy chứ không chịu cong, gặp được nguy hiểm sẽ càng vượt khó tiến lên, hắn đi vào thông đạo mà không sợ hãi.

Lăng Hàn đuổi kịp, thần ý mở ra, cảm ứng chung quanh, hắn cực kỳ cẩn thận.

Đi một lúc, trong thông đạo sáng lên.

Toàn bộ lòng núi đều bị đào rỗng, không gian to lớn, có ngọn lửa bảy màu bốc lên, có thác nước đảo ngược trên bầu trời, có tiên kim mỹ lệ tỏa sáng.

– Cẩn thận!

Đột nhiên Hầu ca quát lớn, sau đó bỗng nhiên giơ cây gậy chỉ về phía trước.

– Yêu nghiệt phương nào, hiện thân đi!

Lăng Hàn ngưng mắt nhìn, hắn nhìn thấy bóng hình mông lung, hoàn toàn không rõ là người hay yêu.

– Tiểu Hầu tử, bản tính rất lớn.

Một tiếng nói già nua vang lên, bóng hình kia hiện ra, khi đi tới gần, tầng mông lung kia biến mất, đó là một lão giả.

Lăng Hàn nói:

– Tiền bối, là ngươi!

Đó là lão nhân mời hắn uống rượu Tuế Nguyệt, lúc hắn tỉnh lại thì lão nhân đã biến mất, không nghĩ tới lại xuất hiện ở nơi này.

Lão giả cười hắc hắc:

– Người trẻ tuổi, ngươi có tạo hóa rất lớn.

Hầu ca gãi gãi đầu, sau đó lại quát to một tiếng:

– Này, ngươi đến cùng là ai?

– Lão phu nha.

Lão giả lộ ra vẻ mặt nhớ lại, nói:

– Lão phu tên là Hàn Vân, người thủ mộ.

Đúng vậy, trước đó trong Tuế Nguyệt mộ đã gặp hắn ở đó, hiện tại lại là Thiên Đế mộ.

– Hàn tiền bối.

Lăng Hàn ôm quyền.

– Ngài đã sớm tới nơi này, không biết có thể chỉ giáo chúng ta hay không?

Lúc này, mấy người Đinh Thụ, Thủy Nhất cũng từ phía sau đi tới, phát hiện nơi này có lão giả thì ngạc nhiên..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui