Thần Đạo Đan Tôn

Thích Vô Úy bật cười.

– Ngươi lấy đâu ra tự tin như thế?

Hắn lắc đầu.

– Ngươi biết ta là ai không?

– Ngươi là một cỗ thi thể.

Lăng Hàn từ tốn nói.

– Cho dù ngươi khi còn sống là ai, sau khi chết chính là một cỗ thi thể, không người nào quan tâm ngươi là ai.

– Làm càn! Thích Vô Úy hừ một tiếng, nhìn quần áo trên người của Lăng Hàn thì hắn giật mình.

– Ta đã biết rồi, hôm nay là thời gian học viện tuyển nhận tân sinh, mà ngươi cũng không có mặc trang phục thống nhất, nói rõ ngươi vừa tiến vào học viện.

Hắn nghĩ thông suốt, khó trách Lăng Hàn phách lối như vậy, hoàn toàn không đặt mình vào trong mắt, thì ra là người mới.

Nhưng mà, hắn càng tức giận.

Rõ ràng chỉ là một người mới nhưng lại làm cho Lăng Hi ôm ấp yêu thương, so sánh với nhau, hắn tính là cái gì? Còn không bằng người mới?

Việc này có thể không làm hắn tức điên hay sao?

Ngươi là tiện nhân, cho dù muốn tìm nam nhân, ngươi cũng nên tìm cao cấp một chút!

– Thật sự là muốn chết!

Thích Vô Úy uy nghiêm đáng sợ nói ra, sát ý đan vào nhau.

Nói, hắn còn nhìn thoáng qua phương hướng của Tiền Binh, cho rằng hắn không có phát hiện sao?

Ngây thơ!

Trái tim của Tiền Binh đập loạn, mặc dù hắn tự cho mình rất cao nhưng hắn cũng hiểu lấy mình, hắn hoàn toàn không có khả năng so sánh với Thích Vô Úy, cho dù bản thân hay gia thế.

Hiển nhiên, đối phương đã xem hắn và Lăng Hàn là cùng một bọn.

Hắn oan, nếu bởi vậy bị Thích Vô Úy giết người diệt khẩu, hắn có làm quỷ cũng không nhắm mắt.

Thế nhưng mà, bị Sinh Đan cảnh liếc mắt nhìn, trong lòng của hắn run rẩy, căn bản không dám động ngón tay, huống chi là quay người chạy trốn.

Xong, xong đời, hắn nói thầm trong lòng.

Hắn chỉ muốn giáo huấn Lăng Hàn một trận, nhưng còn bây giờ thì sao, chính mình đang tự tìm xui xẻo.

Lăng Hàn lắc đầu:

– Không chọn đúng không, ta sẽ quyết định giúp ngươi.

– Muốn chết!

Thích Vô Úy giết về phía Lăng Hàn, hắn xuất ra một chưởng, hắn hoàn toàn không ngại đánh chết Lăng Hàn, với bối cảnh của hắn có thể tùy tiện giải quyết hậu quả.

Oanh, chiến lực của Sinh Đan cảnh bộc phát hoàn toàn.

Lăng Hàn duỗi ra một chỉ, hắn bắn, bành, một đạo kình lực xuyên thủng trán của Thích Vô Úy, xuyên từ trán ra sau lưng và bắn ra một đám máu tươi.

Thích Vô Úy mở to mắt ra, hắn hoàn toàn không thể tin được, bản thân mình lại không địch lại Lăng Hàn.

Chỉ là một tân sinh, ngươi chỉ là một tân sinh mà thôi!

Mang theo dạng không cam lòng này, hắn ngã sắp xuống và sinh cơ toàn diệt.

Khốn kiếp!

Cách đó không xa, Tiền Binh giật mình.

Hắn nhìn thấy cái gì?

Thích Vô Úy lại bị Lăng Hàn đánh chết tại chỗ!

Trời, gia hỏa này có thực lực gì, Sinh Đan cảnh không địch nổi một chiêu của hắn.

Thích Vô Úy chết rồi, hắn vốn nên cao hứng, sẽ không bị tai bay vạ gió, nhưng Lăng Hàn sẽ bỏ qua cho mình sao?

Nhất định sẽ bị giết người diệt khẩu.

Lăng Hàn không có đặt Thích Vô Úy trong lòng, hắn cười nói với Lăng Hi:

– Chịu ủy khuất sao?

– Còn tốt.

Lăng Hi lắc đầu, nàng và Phù Thiên Hành ra ngoài lưu lạc thiên hạ, bọn họ có giác ngộ đối mặt với khó khăn, bởi vì Thích Vô Úy quá mức hèn hạ mới làm cho nàng không biết nên giải quyết như thế nào.

– Đi thôi. Lăng Hàn vỗ vỗ vai nữ nhi, không thể không nói, hắn bất công, trong tất cả con cái, hắn sủng ái nhất đứa con này.

– Ân!

Lăng Hi gật đầu.

Hai phụ tử bọn họ nghênh ngang rời đi, đều không có xem cái chết của Thích Vô Úy là chuyện to tát, cho nên cứ mặc thi thể nằm ở đó.

Thật lâu sau, Tiền Binh mới co quắp nằm trên mặt đất.

– Ta, ta còn sống?

Hắn thở ra, toàn thân của hắn ướt đẫm.

Lăng Hàn không có phát hiện chính mình sao?

Không có khả năng!

Ngay cả Thích Vô Úy cũng phát hiện tung tích của hắn, Lăng Hàn mạnh hơn Thích Vô Úy không phát hiện?

Nhưng đối phương không có giết chính mình, đây là khinh miệt trần trụi.

Tiền Binh bắt đầu còn cảm thấy may mắn, nhưng bây giờ gương mặt đầy dữ tợn,

Hắn bị hoàn toàn không thấy.

Bị đối thủ không nhìn chính là nhục nhã lớn nhất, người ta không ngại sự tồn tại của hắn, cũng xem thường diệt khuẩ.

– Đáng chết! Đáng chết!

Hắn siết chặt nắm đấm, trên cổ nổi gân xanh.

– Ngươi nhất định sẽ hối hận! Không giết ta, đây là sai lầm lớn nhất trong đời của ngươi!

Hắn nhanh chân rời đi đi, hắn đi tới khu vực cao tầng của học viện.

Hắn muốn đi mật báo, hừ, giết Thích Vô Úy, chẳng lẽ ngươi còn không quan tâm, phủi mông một cái là rời đi?

Đi chết đi.

– Phụ thân, không sao chứ?

Sau khi đi một hồi, đột nhiên Lăng Hi hỏi.

– Không sao.

Lăng Hàn lắc đầu.

– Nếu Thích gia tìm tới cửa?

Nàng lại hỏi một câu.

– Vậy thì toàn bộ làm thịt. Lăng Hàn thản nhiên nói.

– Tặc tử kia dám uy hiếp ngươi, đó là bởi vì hắn có bối cảnh, ta không có chủ động đi tính sổ với bọn chúng, bọn chúng còn dám dây dưa không rõ, vậy thì đừng trách ta không khách khí!

Hắn bao che khuyết điểm cỡ nào, mà nữ nhi lại là cục thịt trong lòng của hắn, hiện tại có người sử dụng thủ đoạn hèn hạ ức hiếp nữ nhi của hắn, hắn có thể không phẫn nộ sao?

Dù sao hắn không phải sát thần, hắn sẽ không đuổi tận giết tuyệt, nhưng Thích gia nhất định không biết tốt xấu cũng hợp tâm ý của hắn.

Trở lại nơi ở của Lăng Hi, vừa đúng lúc Phù Thiên Hành đi ra, thấy Lăng Hi thân thiết kéo tay nam nhân xa lạ, hắn đầu tiên là sững sờ, sau đó lại vui mừng:

– Nhạc phụ!

Hắn rất tín nhiệm Lăng Hi, cho nên, có thể làm cho Lăng Hi không tránh hiềm nghi kéo tay như thế, vậy trừ Lăng Hàn còn ai?

Tướng mạo không hợp không thành vấn đề, dưới Tiên đồ cũng có thể tùy tiện thay đổi hính dáng

Lăng Hàn gật đầu, Phù Thiên Hành cũng bước vào Sinh Đan cảnh, thực lực cũng không kém Lăng Hi.

Hắn rất xem trọng tên đồ đệ này, mà Phù Thiên Hành cũng không phụ kỳ vọng của hắn.

Vào trong phòng, Lăng Hi không nhịn được hỏi những chuyện mấy năm qua của Lăng Hàn.

Lăng Hàn nói những sự việc trọng yếu, sau đó lấy ra đại lượng thiên tài địa bảo đưa cho, đầy đủ giúp phu thê Lăng Hi đột phá Chân Ngã cảnh.

Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng nói ồn ào vang lên.

– Người ở bên trong, mau mau ra đây!

Có người quát lớn.

Phù Thiên Hành sững sờ, hắn và Lăng Hi tiến vào Ngân Nguyệt học viện đều rất điệu thấp, tại sao đột nhiên có người tìm tới?

Xảy ra chuyện gì?

Lăng Hi giải thích:

– Phụ thân giết Thích Vô Úy!

– Giết tốt!

Phù Thiên Hành lập tức vỗ tay một cái.

– Ta thấy tên hỗn đản kia nhìn ngươi với ánh mắt là lạ, có phải hắn muốn làm gì với ngươi, nhạc phụ vừa lúc gặp được?

Đoán thật chuẩn.

Lăng Hàn vươn người đứng dậy, hắn đẩy cửa đi ra ngoài.

– Ngươi chính là hung thủ giết Thích Vô Úy?

Ở cửa ra vào có mười mấy người, một người cầm đầu hơn bốn mươi tuổi, nhìn thấy Lăng Hàn đi ra thì quát lớn.

– Hung thủ?

Lăng Hàn lắc đầu.

– Ngươi dùng sai từ ngữ, ta cũng không phải hung thủ.

Ân, không phải ngươi là ai?

– Chính là hắn!

Tiền Binh vội vàng nhảy ra, dùng tay phải chỉ vào Lăng Hàn, hắn cường diệu nói với trung niên kia, dáng vẻ sợ Lăng Hàn chống chế.

Lăng Hàn cười một tiếng:

– Không nên kích động, không nên kích động, người đúng là ta giết, nhưng nên gọi ta là anh hùng vì dân trừ hại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui