Thần Đạo Đan Tôn

Dương Dịch Hoàn, Hà La không biết Ngũ Nguyệt, nhưng nhìn đối phương ra mấy chiêu thì bọn họ có thể kết luận, đối phương cũng giống như mình, là thiên tài thượng cổ thông qua Thái Cổ Nguyên Nê phong ấn đến bây giờ.

Nhưng bối cảnh tương tự, bọn họ đang đau khổ tìm kiếm con đường của mình, nhưng Ngũ Nguyệt đã đi trước, bọn họ rất thất lạc.

Bọn họ tự xưng là thiên tài, hiện tại còn không bằng người mới, càng thua kém “lão nhân”, bọn họ làm sao chịu nổi?

Bọn họ biết rõ, “lão thiên tài” như mình không ít, nhưng có bao nhiêu thì bọn họ không biết.

Trên bầu trời, Đinh Thụ cười lớn một tiếng, thế công tăng vọt.

Hắn cũng đi ra con đường của mình, một chiêu một thức đều ẩn chứa ảo diệu vô tận.

Oanh! Oanh! Oanh!

Đinh Thụ vẫn kém một chút, nhưng chiến ý của hắn hiên ngang, diệu chiêu loạn xạ, mặc dù rơi xuống hạ phong nhưng vẫn có thể chèo chống.

Hắn có lẽ sẽ không địch lại, nhưng tuyệt đối không phải vài chiêu có thể phân ra thắng bại, mà là kéo dài thật lâu.

Thế hệ hoàng kim đều giật mình.

Trong bọn họ có mấy người đi ra con đường của mình?

Không!

Nhưng mà muốn thành đế, đi ra võ đạo bản thân là điều kiện tất yếu.

Ngươi đi ra con đường của mình, chưa hẳn có thể thành Đế, nhưng không đi con đường của mình, không thể thành Đế.

Lăng Hàn chết, ít đi chướng ngại lớn, nhưng nhìn mắt tình huống trước mắt lại không an toàn.

Dù là Đế Tử Minh, Đế Tử Thiên đã là Tôn Giả, ở trên cảnh giới chiếm cứ thượng phong tuyệt đối, nhưng vẫn chưa đi ra con đường của riêng mình, cho dù đạt tới Thánh Nhân cũng bị vây ở cảnh giới này vĩnh viễn, mơ tưởng trở thành Chuẩn Đế.

Không thành Chuẩn Đế, làm sao thành Đế?

Giết! Giết! Giết!

Trong mắt Đế tử sinh ra sát ý, nếu rớt lại phía sau quá nhiều, vậy thì diệt trừ yêu nghiệt giống như Lăng Hàn.

Diệt trừ tất cả kẻ cạnh tranh, kế tiếp bọn họ sẽ tranh với nhau, từ từ đi, ngược lại bọn họ quá trẻ tuổi, có rất nhiều cơ hội.

Đinh Thụ ra chiêu lớp lớp, bởi vì cảnh giới kém hơn nhưng chiến lực không bằng, cho dù ương ngạnh cũng không đền bù nổi.

Chiến đến hơn năm trăm chiêu, Đinh Thụ quả quyết lui ra khỏi vòng chiến.

Ngũ Nguyệt cũng không có truy kích, trong lòng hắn biết rõ ràng, mặc dù mình chiếm ưu thế chiến lực, nhưng muốn đánh bại Đinh Thụ, hắn cần đánh thêm năm trăm chiêu, hơn nữa, hắn cảm thấy Đinh Thụ còn có át chủ bài không sử dụng, nói không chừng sẽ lật bàn.

Bọn họ lại không có thù hận, càng không phải tranh đoạt bảo vật, cần gì mạo hiểm?

Không có người chế nhạo Đinh Thụ, trong tình huống kém hơn ba tiểu cảnh giới vẫn đánh khó phân thắng bại với Ngũ Nguyệt, quả thực chính là yêu nghiệt!

– Cho dù là Lăng Hàn phục sinh, làm sao có thể vượt qua hắn?

– Khẳng định sẽ kém hơn!

– Đúng, mặc dù Lăng Hàn yêu nghiệt hơn thế hệ hoàng kim, nhưng nhiều nhất cùng cấp độ với Ngũ Nguyệt, làm sao có thể so sánh với Đinh Thụ!

– Hắn mới là yêu nghiệt lớn nhất!

Mọi người nghị luận ầm ĩ, nhất trí cho rằng Đinh Thụ mới thật sự là yêu nghiệt mạnh nhất.

– Có ai muốn đánh một trận?

Ngũ Nguyệt tiếp tục khiêu khích, hắn tươi cười, ánh mắt nhìn đám người.

Thủy Nhất, Vạn Đạo không ứng chiến, bọn họ cũng chỉ là Giáo Chủ tam tinh, thực lực tương tự Đinh Thụ, cho dù đánh, kết cục cũng giống Đinh Thụ.

Mặc dù bọn họ thanh danh to lớn, đạt tới độ cao như bọn họ sẽ quan tâm thanh danh hay sao?

Thành Đế, đây mới là trọng yếu nhất, mới có thể chân chính quát tháo phong vân.

– Không có người sao?

Ngũ Nguyệt cười cợt.

– Quá yếu, không có ai đánh hay sao?

Lăng Hàn lắc đầu, cất bước đi tới.

– Đến, ta dạy cho ngươi gọi gia gia thế nào.

– Là ngươi!

Ngũ Nguyệt nhìn chằm chằm Lăng Hàn, ánh mắt mang theo sát khí.

Trước đó Lăng Hàn cạnh tranh kiếm gãy với hắn, nói bản thân tổn thất bốn phần tiên khí ngũ tinh.

Mặc dù tiên khí ngũ tinh với hắn không trân quý, nhưng bốn đạo tiên khí dùng trên người mình, nói không chừng tu vi của hắn sẽ tăng lên.

– Không tệ, không tệ, ngươi còn dám hiện thân trước mặt ta.

Sát ý của Ngũ Nguyệt lưu chuyển, chủ động phóng lên bầu trời.

A?

Mọi người đều kinh ngạc, trước đó người khác đều bay lên không trước, hắn không vội, bây giờ hắn chủ động bay lên, hắn bức thiết giết Lăng Hàn như vậy?

Bọn họ nhìn về phía Lăng Hàn, kẻ này là ai, có thể kéo thù hận lớn như thế?

Nếu như bọn họ biết rõ đây là Lăng Hàn, bọn họ sẽ cảm thấy việc này là bình thường.

Trì Mộng Hàm lộ ra vẻ mặt kỳ quái, nàng nhìn về phía Lăng Hàn, chỉ cảm thấy nam nhân này cho nàng cảm giác từng quen biết.

Lăng Hàn từ từ bay lên không, hắn nhàn nhã như đang đi dạo.

Quá chậm, quá chậm.

Ngũ Nguyệt tay phải cầm kiếm, thấy Lăng Hàn chậm như vậy, hắn cầm chặt chuôi kiếm, sát khí sôi trào.

Quá ghê tởm, ngươi đang đùa giỡn ta hay sao?

– Ngươi chẳng mấy chốc sẽ biết rõ, ngươi sẽ trả giá lớn thế nào.

Hắn từ tốn nói, ngữ khí rất bình tĩnh, lại không thể che giấu sát cơ thật sâu.

Lăng Hàn cũng đi tới độ cao ngang bằng Ngũ Nguyệt, hắn mỉm cười:

– Những ngày qua, ngươi có lãng phí bảo vật của ta hay không?

Mẹ nó!

Ngũ Nguyệt giận dữ:

– Ngươi chẳng mấy chốc sẽ trở thành một cỗ thi thể, ta thấy ngươi sẽ không lải nhải được lâu.

Hắn cầm kiếm chri vào Lăng Hàn.

– Một kiếm lên, phong vân sinh!

Hắn quát lớn, oanh, kiếm khí vô tận tấn công Lăng Hàn.

Kẹp trong kiếm khí còn có quy tắc, làm cho mỗi một đạo kiếm khí đều có lực sát thượng đáng sợ.

Lăng Hàn cười nhạt một tiếng, tay phải duỗi ra, hắn đánh một trảo, tất cả kiếm khí vỡ vụn, lại không một tia uy hiếp.

A? Hả? Nha?

Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Thật mạnh!

Dù là Ngũ Nguyệt không có toàn lực ứng phó, nhưng thực lực của hắn đã đạt được công nhận, mạnh đến mức thế hệ hoàng kim cũng chỉ có thể ngưỡng vọng. Cho nên, hắn chém ra một kiếm tùy ý nhưng rất mạnh, làm sao có thể bị dễ dàng bị hóa giải như thế?

Gia hỏa này không có thanh danh nhưng lại là siêu cấp thiên tài.

Ngũ Nguyệt cũng sững sờ, không nghĩ tới Lăng Hàn mạnh như vậy.

– Ta đã xem thường ngươi!

Hắn thuận miệng nói một câu, hắn không nói nữa, hắn lập tức lao tới.

Lăng Hàn ngưng quyền vung ra:

– Ta cũng không có!

Bành!

Một quyền mà thôi, Ngũ Nguyệt bị đánh bay ra ngoài.

Trời ơi!

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người không tin vào mắt mình.

Quá mạnh.

Ngũ Nguyệt đã dùng thực lực chứng minh, cho dù là Giáo Chủ cửu tinh của thế hệ hoàng kim cũng không thể là đối thủ của hắn nhưng còn bây giờ thì sao, Lăng Hàn chỉ dùng một quyền là đánh hắn bay đi.

Không thể so sánh với nhau, thế hệ hoàng kim tính là gì?

Còn không bằng cặn bã.

Trời ạ, lúc nào lại có quái vật như thế xuất hiện?

Nếu không phải Lăng Hàn chết đi, bọn họ sẽ hoài nghi gia hỏa này là Lăng Hàn dịch dung.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui