Lăng Hàn nhảy ra khỏi không hạm, hắn phát động Chỉ Xích Thiên Nhai, tốc độ cực nhanh.
Hắn nguyện ý cho ba người Lưu Tinh một cơ hội, hắn hi vọng mỗi người đều dùng hết sức đối phó âm hồn.
Mặc dù chỉ là lực lượng mấy người có hạn, nhưng tất cả người trên đời đều xuất lực, có âm hồn không bị đánh tan hay sao?
Quy củ cũ, hắn giết vào nơi sâu nhất và đánh giết.
Thực lực lại tăng lên, cho dù không chất biến nhưng chiến lực của Lăng Hàn tăng lên nhiều, giết âm hồn vô cùng nhẹ nhõm.
Chủ yếu là, trước đó hắn đạt tới lục tinh đỉnh phong không đột phá, thiên địa ban thưởng biến thành tăng lên linh hồn, thể phách của hắn, cho nên hắn có lợi ích cực lớn.
Hắn dẫn động quy tắc và năng lượng tầng thứ cao cần dùng đến niệm lực.
Niệm lực càng mạnh, tốc độ dẫn động quy tắc thì càng nhanh, năng lượng tầng thứ cao càng nhiều, sát thương âm hồn càng lớn.
Lăng Hàn không có cố kỵ, hắn phát động Phượng Dực Thiên Tường, hắn xuyên qua âm hồn, đôi cánh mang theo năng lượng hủy diệt, âm hồn nào đụng phải đều chết.
Thánh Nhân không xuất hiện, hắn không bị ngăn cản.
Tôn Giả thì thế nào, căn bản đuổi không kịp hắn, ngược lại sẽ bị hắn phản kích mà mất mạng.
Không nói Lăng Hàn lấy sức một mình giải quyết chiến đấu, chí ít trong điều kiện tiên quyết Âm Thánh không xuất hiện, hắn thực sự giải quyết rất nhiều âm hồn cấp Giáo Chủ, kéo lại một phần ba âm hồn cấp Tôn Giả.
Công tích như thế quá lớn.
Đáng tiếc, không người biết được.
Lăng Hàn cũng không thèm để ý, hắn làm vậy không phải vì mình vang danh thiên hạ, mà là âm hồn xâm lấn, quan hệ đến mỗi người, hắn không thể không xuất lực.
Tất cả ưu khuyết điểm nên do đời sau đánh giá, hắn hiện tại chỉ nghĩ sống, sống thật tốt.
Một trận chiến này kéo dài nửa tháng.
Thiên địa ban thưởng rất nhiều, tu vi của Lăng Hàn tăng lên thất tinh trung kỳ, dựa vào tốc độ này, bát tinh không xa.
Hắn trở lại không hạm, lúc này, mỗi người đều dùng ánh mắt kính sợ nhìn hắn.
Đây chính là nhân vật trâu bò một kích giết âm hồn cấp Giáo Chủ.
Người mạnh như thế, ai dám bất kính?
Võ đạo tôn ti, đây là thiết luật.
Lăng Hàn cũng không nhiều lời, hắn chỉ ngồi trong góc nhắm mắt dưỡng thần.
Ba người Lưu Tinh đứng sau lưng Lăng Hàn, thái độ cao ngạo và trang nghiêm giống như thủ hộ vương giả.
Không có người nào bảo bọn họ không biết xấu hổ xum xoe, trái ngược, mỗi người đều hâm mộ.
Có thể đi theo bên cạnh cường giả này, đây là chuyện tốt cầu mà không được.
Về sau chỉ cần nói đến chiến dịch hôm nay, bọn họ đã từng đi theo sau lưng đại nhân vật nào đó, đây chính là một phần vinh quang.
Kỷ Vô Danh!
Mặc dù Vô Danh nhưng nhất định vang danh thiên hạ.
Không hạm trở về địa điểm xuất phát, truyền thuyết liên quan tới Kỷ Vô Danh bắt đầu điên cuồng truyền bá, làm cho mọi người rất hâm mộ Kỷ Vô Danh.
Đổi thành người khác, người đó sẽ vui vẻ.
Kỷ Vô Danh kiêu ngạo cỡ nào, hắn không cho rằng đây là vinh quang.
Nhất định là Lăng Hàn!
Lấy Vô Danh làm tên ít đến thương cảm, lại thêm họ Kỷ, thực lực mạnh đến nghịch thiên, không phải Lăng Hàn thì ai mạo danh hắn.
Lăng Hàn rời khỏi không hạm, lập tức có người tiến lên đón.
Thế hệ hoàng kim, Từ Kiến Sơn.
– Kỷ huynh, nghe danh đã lâu.
Từ Kiến Sơn mười phần khách khí, hắn chắp tay nói với Lăng Hàn.
Ngươi nghe danh ta đã lâu làm gì? Tên của ta đều là giả đấy.
Lăng Hàn cười nói:
– Ta hiện tại rất nổi danh đúng không?
Từ Kiến Sơn sững sờ, ngươi bây giờ nổi danh không sai, nhưng cũng không đến mức hỏi ra chứ?
Hắn xấu hổ nhưng vẫn gật đầu, nói:
– Kỷ huynh hiện tại vang danh thiên hạ.
– Vậy ngươi gặp mặt danh nhân như ta có phải rất vinh hạnh, trái tim nhỏ đập mạnh muốn nhảy ra ngoài?
Lăng Hàn lại hỏi.
Từ Kiến Sơn khó hiểu. Bạ𝐧 đa𝐧g đọc t𝘳u𝓎ệ𝐧 tại ~ Т𝘳U𝑚Т𝘳 u𝓎e𝐧.𝘷𝐧 ~
Ta chính là Đế tử, còn là thế hệ hoàng kim, ta thời điểm vang danh thiên hạ, ngươi còn chơi bùn ở xó xỉnh nào đó.
Ta vinh hạnh cái gì?
Tại sao ngươi không biết xấu hổ như thế, nói ngươi béo thì ngươi thở dài sao?
Từ Kiến Sơn quyết định không thể đi theo mạch suy nghĩ của Lăng Hàn.
Hắn không tiếp đề tài này, nói:
– Kỷ huynh, không biết ngươi có nghe nói về Lăng Hàn hay không?
Đến rồi!
Lăng Hàn liền biết, mặc dù hắn ngụy trang rất tốt nhưng khẳng định sẽ có Đế tộc hoài nghi hắn chính là Lăng Hàn. Còn tốt chính là, hắn giải quyết Bùi Quang Trần nhưng không thể so sánh với Đế tử hiện tại.
Cho nên, cũng chỉ bị vài Đế tộc hoài nghi mà thôi.
Lăng Hàn gật đầu:
– Đương nhiên nghe nói, người này cũng đánh qua Đế tử, khó phân cao thấp với ta, đều là anh hùng.
Mẹ nó, có ai khen mình như thế không?
Sắc mặt Từ Kiến Sơn khó coi, sửng sốt một lúc mới nói:
– Không biết Lăng huynh đến từ phương nào?
– Hải Nguyên tinh, Bát Vân sơn.
Lăng Hàn nói, sau đó cười một tiếng.
– Ngươi đang tra ngọn nguồn của ta sao?
– Ha ha, Bạch Vũ Đế tộc vô cùng hi vọng có thể đạt được Kỷ huynh gia nhập, không biết Kỷ huynh có hứng thú hay không?
Từ Kiến Sơn phát ra lời mời Lăng Hàn.
Lăng Hàn trầm ngâm.
Từ Kiến Sơn cho rằng Lăng Hàn đang suy nghĩ, cũng không có thúc giục, chỉ là yên lặng chờ.
Từ gia chỉ hoài nghi hắn là Lăng Hàn, cho nên, thu Lăng Hàn dưới sự giám sát của mình, nếu người nọ thật sự là Lăng Hàn, khẳng định sẽ lộ ra chân ngựa.
Một lát sau, Lăng Hàn cuối cùng mở miệng:
– Ngươi có cảm thấy vinh dự trái tim nhỏ đập mạnh hay không?
Từ Kiến Sơn sững sờ, khóe miệng của hắn co giật.
Hắn cho rằng Lăng Hàn đang tự hỏi có nên gia nhập Từ gia hay không, không nghĩ tới người ta suy nghĩ không bình thường.
– Kỷ huynh, ngươi đang cố ý giả ngo, không nói rõ được sao?
Hắn không vui nói.
– A, rõ ràng là ngươi không có trả lời vấn đề của ta trước, vì cái gì ta không nói rõ?
Lăng Hàn hỏi lại.
Từ Kiến Sơn không phản bác được, đúng là như thế..
Sửng sốt một chút về sau, hắn mới nói:
– Đại danh của Kỷ huynh, ta cảm thấy rất vinh hạnh.
– Trái tim nhỏ!
– Kỷ huynh!
Thấy Lăng Hàn còn muốn dây dưa vấn đề này, Từ Kiến Sơn quát lớn, hắn sắp phát điên.
Vì cái gì hắn muốn đánh người.
– Nha.
Lăng Hàn lắc đầu, trên mặt mang theo thất vọng.
– Thì ra ngươi không kích động, ai, thật sự làm cho ta thương tâm đấy.
Ngươi không nên nói gây hiểu lầm như vậy!
Từ Kiến Sơn nắm chặt nắm đấm, hắn có xúc động đánh gia hỏa này một trận.
Nhưng mà, Đế tộc đạt thành nhận thức chung, xét thấy sự kiện lần trước huyên náo quá lớn, vạn nhất Lăng Hàn xảy ra chuyện gì thì không hay, từ ý nghĩa nào đó mà nói, hắn thậm chí là lá cờ ổn định quân tâm.
Cho nên, Từ Kiến Sơn chỉ có thể nhịn.
– Không hứng thú.
Lăng Hàn lại nói một câu.
Từ Kiến Sơn mờ mịt, cái gì không hứng thú?
Sau đó hắn mới tỉnh ngộ tới, Lăng Hàn nói không hứng thú là không có ý định gia nhập Từ gia.
Cho nên, lúc trước là ngươi đang trêu chọc ta sao?
– Kỷ huynh, ngươi không suy nghĩ nhiều một chút?
Hắn nói rất khách khí, nhưng ngữ ngữ lại lạnh lẽo.
Đế tộc xưa nay không tiếp nhận – không-, không người nào dám!
Lăng Hàn hiếu kỳ, hỏi ngược lại:
– Ngươi thực sự không có cảm giác tim đập mạnh hay sao?
Mẹ nó!
Từ Kiến Sơn triệt để phát điên.