Đòn đánh này bị mọi người nhìn thấy rất rõ ràng.
Lăng Hàn không sử dụng bất cứ mánh khóe gì, hắn rất dứt khoát, lưu loát đến mức hóa giải một đòn.
Nhưng cũng bởi vì như thế, mọi người càng khiếp sợ, hô to không thể tưởng tượng nổi.
Đòn đánh của Mã Bang Dạ có ba đạo quy tắc thất tinh, lấy quy tắc thất tinh làm phong mang, không gì không phá.
Làm sao có thể bị quy tắc lục tinh hóa giải?
– Các ngươi, các ngươi thấy rõ không, Lăng Hàn vận dụng bao nhiêu đạo quy tắc lục tinh?
Đột nhiên có người run giọng, hắn phát hiện, không chỉ Giáo Chủ hóa giải Tôn Giả công kích đơn giản như vậy.
– Đúng, số lượng nhiều đến kinh khủng!
– Ba mươi đạo!
Phốc!
Mọi người rung động lần nữa.
Giáo Chủ xuất ra một đòn có hai mươi đạo quy tắc lục tinh đã là hạn mức cao nhất, Lăng Hàn thì sao?
Ba mươi đạo!
Mẹ nó, quá kinh khủng.
Khó trách hắn phải bị thiên địa trói buộc, bằng không, gia hỏa này đã nghịch thiên rồi.
– Thế nhưng mà, cho dù có ba mươi đạo quy tắc lục tinh cũng không thể địch nổi quy tắc thất tinh!
Có người nói.
Việc này được các Tôn Giả tán đồng.
Bởi vì Giáo Chủ quả thực không có khả năng một đòn đánh ra ba mươi đạo quy tắc lục tinh, Lăng Hàn không tính nhưng Tôn Giả có thể, cũng không phải chưa có người thí nghiệm qua.
Quy tắc lục tinh muốn ngăn cản quy tắc thất tinh, gần số lượng gấp trăm lần.
Một trăm đạo quy tắc lục tinh mới có thể ngăn một đạo quy tắc thất tinh.
– Đúng, muốn ngăn ba đạo quy tắc thất tinh, cần nhiều đến ba trăm đạo quy tắc lục tinh.
– Làm sao có thể dùng ba mươi đạo để giải quyết?
Nghĩ đến điểm này, mọi người khó hiểu nhưng đều khiếp sợ không nói thành lời.
Mã Bang Dạ cắn răng, hắn sẽ trở thành Tôn Giả đầu tiên bị Giáo Chủ đánh bại trong lịch sử hay sao?
Khi đó hắn sẽ lưu lại tiếng xấu muôn đời.
– Ngươi nhất định đã vận dụng bí pháp nào đó, tuyệt đối không có khả năng một mực duy trì trạng thái như vậy!
Hắn hét lớn một tiếng, sau đó điên cuồng oanh kích Lăng Hàn.
Lăng Hàn tùy ý đánh ra, quy tắc đan xen vào nhau.
Đừng nói một đòn của Mã Bang Dạ chỉ có thể đánh ra đạo quy tắc thất tinh, cường đại như Tiểu Thanh Long cũng không phải bị Lăng Hàn cản lại?
Lăng Hàn đang tìm ra nguyên nhân giúp mình đánh lại Tôn Giả.
Đương nhiên quy tắc lục tinh sử dụng vận luật nào đó quấn quanh vào nhau, nhưng vấn đề là, vì cái gì sinh ra biến chất như thế
Cần tìm ra trong chiến đấu.
Oanh! Oanh! Oanh!
Mã Bang Dạ bộc phát, nhưng cho dù đánh thế nào cũng bị Lăng Hàn đỡ được, hơn nữa còn dư lực.
Sao lại có thể như thế?
Ngươi là một Giáo Chủ đánh Tôn Giả, còn có dư lực?
– Cái này!
– Thiên hạ đệ nhất yêu nghiệt!
– Danh xứng với thực!
– Ai muốn nói với ta không phải, ta sẽ cắt đầu của hắn.
– Đáng tiếc, thiên tài như thế lại bị kẹt chết ở cảnh giới Giáo Chủ, bằng không mà nói, hắn có khả năng thành tựu Đại Đế, vô địch thiên hạ.
Nghe mọi người thảo luận, sắc mặt Đế tử và đám người Đinh Thụ đều khó coi.
Thành tựu Đại Đế, dựa vào không chỉ có thiên phú, còn cần đại thế.
Đại thế sở quy, nước chảy thành sông.
Lòng người sở hướng, chính là một loại đại thế.
Khi tất cả người cho rằng ngươi làm được, tự nhiên sẽ sinh ra nguyện lực gia trì lên thân thể.
Chẳng hạn như, Thánh Nhân cần tín ngưỡng lực, không chỉ nhen nhóm thánh hỏa, còn có thể tăng cao chiến lực.
Đây cũng là lòng người, cũng là một loại đại thế.
Vì cái gì từng cái thế lực lớn đều ưa thích khuếch trương lãnh thổ, chẳng phải vì muốn lòng người sở hướng hay sao?
Thậm chí Lăng Hàn không cần đi khuếch trương lãnh thổ gì đó, hắn cũng dễ dàng làm được, hiện tại tinh không có bao nhiêu người bội phục hắn?
Hắn là phế nhân mà!
Đế tử cắn răng, trước đó bọn họ xem thường Lăng Hàn đủ kiểu, chính là bởi vì Lăng Hàn không có chiếm cứ lãnh thổ, không thể thu được tín ngưỡng, cho nên bất kể Lăng Hàn yêu nghiệt làm sao, đều là rễ cỏ, không thể so sánh với bọn họ.
Nhưng bây giờ... Lăng Hàn chinh phục lòng người cũng không chỉ là một thành một trấn, mà là toàn bộ thiên hạ.
Đây mới thực là phong thái Đại Đế.
Nhìn khắp lịch sử, có vị Đại Đế nào lúc tuổi còn trẻ mà không phải vang danh thiên hạ, được thiên hạ cùng kính trọng, thành công hoàn thành bước cuối cùng.
Nếu như những Đế tử này biết trong cơ thể Lăng Hàn còn có một Nguyên thế giới, con dân vô số, tín ngưỡng lực vô cùng vô tận, không biết bọn họ sẽ biểu lộ như thế nào.
Còn có cảm giác ưu việt hay không?
Không nói bọn họ, Mã Bang Dạ sắp nổi điên.
Làm sao Lăng Hàn lại mạnh như thế?
Mỗi khi đánh nhiều hơn một chiêu, hắn có cảm giác trên mặt bị nhiều người tát một cái vô cùng đau đớn.
Đường đường Tôn Giả, thế mà không làm gì được một Giáo Chủ?
Làm sao chịu nổi?
Quả thực là vô cùng nhục nhã!
Vì cái gì bí thuật của Lăng Hàn còn vận chuyển, làm sao không có dừng lại?
Có thể lại có Giáo Chủ cường đại như vậy, môn bí thuật này phải tiêu hao vô cùng to lớn mới đúng, vì cái gì có thể kiên trì thời gian dài như thế?
Lăng Hàn bật cười:
– Không nên sống trong thế giới của mình, làm một con ếch ngồi đáy giếng.
Nghe nói như thế, tất cả mọi người lắc đầu.
Người biến thái như ngươi, từ xưa tới nay có người nào không?
– Ta nhất định sẽ giết ngươi!
Mã Bang Dạ đã mất bình tĩnh, hai mắt của hắn đã đỏ bừng.
– Hừ, ta không thù không oán với ngươi, ngươi vì nịnh nọt Đế tộc nên kịch chiến với ta, muốn đẩy ta vào chỗ chết.
Lăng Hàn cũng thu hồi nụ cười, giọng nói biến thành lạnh lẽo.
– Con người của ta từ trước đến nay ân oán rõ ràng, người khác không chọc đến ta, cho dù yếu hơn nữa, ta cũng không ra tay.
– Nhưng ai muốn lấn ta, cho dù mạnh hơn nữa, ta cũng vung nắm đấm.
Oanh!
Hắn hét lớn một tiếng, hắn không bị động phòng ngự, mà là lần đầu chủ động xuất kích.
Một quyền đánh ra ba mươi lăm đạo quy tắc!
Má ơi!
Mọi người hóa đá lần nữa, ba mươi lăm đạo! Khốn kiếp, bọn họ thấy cái gì?
Đừng xem chỉ nhiều hơn năm đạo quy tắc, nhưng ba mươi lăm đạo quy tắc dùng vận luật xen lẫn vào trong đó, lại bộc phát ra uy năng kinh khủng.
Oanh!
Một đòn này mang theo uy năng kinh thiên động địa.
Mã Bang Dạ không dám lui bước, hắn cắn răng ngăn cản một quyền của Lăng Hàn.
Bành!
Nắm đấm của hai người bộc phát ánh sáng, quy tắc cũng là lực lượng.
Nhưng khi va chạm, công kích của Mã Bang Dạ lập tức tan rã, Lăng Hàn vung nắm đấm thế như chẻ tre, giết tới trước mặt Mã Bang Dạ.
Cái gì!
Mã Bang Dạ há to miệng, hắn khiếp sợ không nói ra lời.
Thì ra Lăng Hàn thực sự thành thạo điêu luyện, hắn còn dư lực.
Xong đời.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, nắm đấm của Lăng Hàn đã đánh tới, đánh vào mặt của Mã Bang Dạ.
Bành, đầu của Mã Bang Dạ bị đánh nát.
Thức hải vỡ vụn, thần tiên không cứu nổi.
Trong tinh không, Lăng Hàn thu quyền đứng ngạo nghễ, mặc dù bốn phía máu tươi như mưa nhưng hắn không dính chút nào.
Giáo Chủ giết Tôn Giả!
Tất cả mọi người đều ngước nhìn lên, hành động vĩ đại như vậy có thể vĩnh viễn ghi vào sử sách, thậm chí thành tựu không thua gì Đại Đế.
Dù sao, Đại Đế mỗi cái thời kì đều xuất hiện một người, Giáo Chủ giết Tôn Giả?
Từ xưa đến nay, lần thứ nhất.