Thần Đạo Đan Tôn

Hai người ác chiến, trong khoảng thời gian ngắn khó phân cao thấp.

Trên đầu tường, người người hưng phấn.

Thiên Thi Tông này vênh váo trùng thiên, kết quả cũng chỉ như thế. Phải biết mặc dù Cổ Chươ ng là một trong ngũ Long, nhưng nếu luận thực lực, ở trong thế hệ trẻ tuổi của Trung Châu, là tuyệt đối tiến không vào một trăm vị trí đầu.

Chỉ có đám người Hiên Viên Tử Quang, Yêu Hồi Nguyệt… mới đại biểu cực hạn của thiên tài trẻ tuổi đời này.

Thiên Thi Tông tốt xấu gì cũng là thượng cổ đại tông, nhưng bồi dưỡng ra đệ tử cũng chỉ như thế, xem ra, niên đại cách trở quá xa, tông môn này cũng sa sút, nếu không có đệ tứ sát trận, là tuyệt đối không đỡ nổi một đòn.

Nhưng Lăng Hàn lại lắc đầu nói:

- Cổ Chươ ng thua.

Hắn nói không thấp, nên rất nhiều người nghe được, không ai không tức giận.

- Này, ngươi là người bên kia hả, sao ngóng trông Cổ Chươ ng thua như vậy?

- Sẽ không phải là gián điệp của Thiên Thi Tông chứ?

- Ta xem rất khả nghi!

Những người kia đều nhìn chằm chằm Lăng Hàn, ánh mắt bất thiện.

Chư Toàn Nhi thông minh, lập tức rõ ràng ý tứ của Lăng Hàn:

- Người kia là đệ tử của Thiên Thi Tông, mà sức chiến đấu chân chính của Thiên Thi Tông... là Thi Binh!

Nghe Chư Toàn Nhi giải thích, mọi người bừng tỉnh.

Đúng nha, vì sao Thiên Thi Tông xú danh lan xa, bị thiên hạ phỉ nhổ? Mấy vạn năm trước còn bị diệt tông? Chính là bởi vì bọn họ luyện Thi Binh!

Thi Binh từ đâu tới? Có võ giả bọn họ sát hại, có trộm thi thể cường giả từ trong nghĩa trang ra.

Thiên Thi Tông không có Thi Binh, vậy thì chỉ là nhị lưu tông môn, nhưng Thiên Thi Tông có Thi Binh, lại có thể so sánh với Thiên Kiếm Tông, Vân Phượng Tông… thậm chí còn vượt qua.

Hiện tại người trẻ tuổi kia chỉ bằng sức chiến đấu bản thân liền địch lại Cổ Chươ ng, như vậy chờ hắn lấy ra Thi Binh... vậy thắng bại còn phải suy nghĩ sao?

Lăng Hàn nói Cổ Chươ ng thua, tuyệt đối không phải nói bậy, cũng không phải đứng bên Thiên Thi Tông, mà là ăn ngay nói thật.

Nhưng Cổ Chươ ng lại không biết, hắn vẫn ác chiến với người trẻ tuổi kia, thực lực hai người tương đương, bởi vậy hắn cũng chiến tận hứng, ở trong thành ngột ngạt mười ngày, để hắn khó chịu đến cực điểm, đang cần một trận đại chiến đến hả giận.

- Thập Thất Sư Đệ, sao vẫn chưa giải quyết a!

- Quá chậm!

- Phải, như vậy cần đánh tới năm nào tháng nào?

Chín người trẻ tuổi khác của Thiên Thi Tông đều gọi lên.

Người trẻ tuổi kia lộ ra nụ cười hung tàn nói:

- Nếu mấy vị sư huynh sư tỷ đều thiếu kiên nhẫn, vậy tiểu đệ liền mau chóng kết thúc cuộc chiến!

Hắn hét dài, chỉ nghe xa xa truyền đến tiếng vang chói tai, bốn chiếc quan tài đồng thời trượt lại.

Thiên Thi Tông người người dưỡng thi, thực lực càng mạnh, có thể dưỡng Thi Binh cũng càng nhiều, như hắn là Sinh Hoa Cảnh, có thể dưỡng sáu con Thi Binh, nhưng yêu cầu này quá cao, bốn con đã là cực hạn của hắn, đệ tử Sinh Hoa Cảnh bình thường cũng chỉ có thể dưỡng một hai con mà thôi.

Thi Binh phải cần phân thần thức ra điều khiển, phân thần thức ra càng nhiều, ảnh hưởng bản thân lại càng lớn, bởi vậy trừ khi thiên phú dị bẩm, bằng không Thi Binh vẫn là trước tiên cầu chất lượng, lại cầu số lượng.

- Ra!

Người trẻ tuổi kia khẽ quát một tiếng, lập tức có bốn con Thi Binh nhảy ra quan tài, mỗi con đều mục nát chỉ còn dư lại khung xương, nhưng xương cốt lại luyện thành màu bạc, giống như kim loại chế tạo.

Ngân Giáp Thi cấp ba, tương đương Sinh Hoa Cảnh.

Người trẻ tuổi kia nhìn chằm chằm Cổ Chươ ng nói:

- Ngươi quá yếu, không có tư cách làm thị vệ của Ti Đồ Diệu ta.

- Nói bậy!

Cổ Chươ ng giận dữ, tuy hắn không có ý làm thị vệ của đối phương, nhưng không chịu được thái độ khinh bỉ kia. Hắn hét dài một tiếng, trong tay có thêm một chiếc gương.

- Canh Kim Kính!

Hắn hét lớn một tiếng, dương động tấm gương, nhất thời có một vệt kim quang phun trào, chiếu về phía Ti Đồ Diệu.

Ti Đồ Diệu lạnh lùng đối mặt, căn bản không có ý tứ chống đỡ né tránh, nhưng một Thi Binh lại dũng cảm đứng ra, chặn lại vệt kim quang kia, tư… trên xương sườn của Thi Binh có thêm một lỗ thủng, có khí thể bay ra.

Thật lợi hại, tuy thể phách của Thi Binh không thể so với trân kim cùng cấp, nhưng cũng rất mạnh mẽ, nhưng dưới một kích liền bị xuyên thủng, đủ thấy linh khí này đáng sợ.

Ti Đồ Diệu lại không thèm để ý, chỉ Cổ Chươ ng nói:

- Giết hắn!

Nhất thời, bốn con Thi Binh như hổ như sói nhào tới Cổ Chươ ng.

Thiên Thi Tông, ở thời kỳ thượng cổ bị tất cả thế lực lớn kiêng kỵ, căm hận, cũng là có đạo lý. Không chỉ bởi vì hành vi của bọn họ ác liệt, còn bởi vì bọn họ mạnh mẽ! Chỉ luận sức chiến đấu cá thể, Ti Đồ Diệu và Cổ Chươ ng cân sức ngang tài, thế nhưng Thi Binh vừa ra, sức chiến đấu của song phương liền hoàn toàn bất đồng.

Bốn con Thi Binh đều là tồn tại Sinh Hoa tầng chín, hơn nữa bị luyện hóa, thể phách mạnh mẽ, không sợ chết, không sợ đau, hoàn toàn chính là binh khí hình người, Sinh Hoa Cảnh nào thấy mà không sợ hãi?

Tuy Cổ Chươ ng lấy ra Canh Kim Kính, sức chiến đấu tăng một đoạn dài, nhưng đối mặt bốn con Thi Binh tu vi Sinh Hoa tầng chín, hắn lại giật gấu vá vai, hoàn toàn ứng phó không được.

- Yếu, thực quá yếu!

Mười tên đệ tử của Thiên Thi Tông đều lắc đầu, có vẻ xem thường.

Trên đầu tường, mọi người lặng lẽ.

Cổ Chươ ng thật không kém, Sinh Hoa tầng hai mà thôi, nhưng sức chiến đấu của bản thân đạt đến bảy tinh, sau khi lấy ra Canh Kim Kính, sức chiến đấu càng trực tiếp tăng mười tinh. Bất quá đối thủ của hắn quá mạnh mẽ, cũng quá nhiều, bốn con Thi Binh đều là Sinh Hoa tầng chín, không sợ chết, không sợ đau, phòng ngự mạnh mẽ, chuyện này làm sao chơi.

Rất nhanh hắn liền tràn ngập nguy cơ, không ra mười chiêu nhất định sẽ bị đánh giết.

- Đủ rồi!

Ân Học Ương trầm giọng nói.

Bạch Nguyên cười ha ha:

- Tiểu bối luận bàn, thế hệ trước xen tay vào làm gì!

- Bản tọa nói rồi, dừng tay!

Ân Học Ương hét lớn một tiếng, tiếng gầm hóa thành từng làn sóng bắn xuống dưới.

Đây chính là Thiên Nhân Cảnh gầm lên, bị tiếng gầm này đánh trúng, bảo đảm Sinh Hoa Cảnh cũng bị chấn chết.

- Tên béo đáng chết, ngươi quản quá rộng rồi!

Bạch Nguyên ra tay, vung ra một làn tử khí, cản lại tiếng gầm của Ân Học Ương.

- A!

Cổ Chươ ng phát ra tiếng kêu thảm, bị bốn con Thi Binh nắm lấy đầu cùng tay chân, xé một cái, liền chia năm xẻ bảy. Hắn lại không phải Thiết Bì Thể, bị tóm lấy tứ chi kéo, tự nhiên chết từ đầu đến đuôi.

- Thập Thất Sư Đệ, sao phân thây người chứ, lưu một bộ thi thể hoàn chỉnh dùng để luyện chế Thi Binh không phải tốt sao?

Có người cười nói.

Ti Đồ Diệu cười cợt:

- Chỉ là Sinh Hoa tầng hai, luyện thành Thi Binh thực lực cũng có hạn. Lại nói, phân thây cũng có thể luyện thành Thi Binh, chỉ là phải phí một ít công phu mà thôi.

- Còn có ai muốn đánh một trận không?

Hắn nhìn mọi người trên tường thành, vẻ mặt xem thường.

Thật hung hăng a!

Thực lực của Cổ Chươ ng đã rất tốt, nhưng vẫn thua ở trên tay người nọ, tên này quả thật có vốn liếng kiêu ngạo.

Chí ít, người tương đương Cổ Chươ ng đã không có tư cách khiêu chiến, bằng không chính là chịu chết.

---------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận