Thần Đạo Đan Tôn

Chỉ là Lăng Hàn và Hiên Viên Tử Quang còn chưa đánh nhau, Ân Học Ương đã ra tay, ngăn mở hai người.

- Ha ha, giữa trưa ngày mai, ngươi ngươi ngươi, có thể dẫn người đi ra, rời khỏi thành này.

Bạch Nguyên chỉ vào đám người Lăng Hàn, Hách Liên Tầm Tuyết nói, nói xong cũng rời đi, thu hoạch đại bại, tự nhiên không còn mặt mũi lưu lại nữa.

- Tiểu Ương, tại sao không lưu hắn lại?

Một lão bà vô thanh vô tức xuất hiện, trong tay chống một quải trượng, nhìn qua tuổi già sức yếu, nhưng chỉ cần nhìn nàng một chút, thì đầu muốn nổ tung, cho thấy thực lực của lão bà khủng bố.

- Mã tỷ, coi như chúng ta liên thủ, có thể đánh bại bảy con Thi Binh Thiên Nhân Cảnh sao?

Ân Học Ương hỏi ngược lại.

Bà lão không nói gì, người của Thiên Thi Tông cảnh giới càng cao sẽ càng đáng sợ, bởi vì có thể điều khiển Thi Binh cũng càng nhiều. Đệ tử bình thường chỉ có thể điều khiển một hai con Thi Binh cùng cấp, thiên tài rất dễ dàng liền quyết định, nhưng nhân vật như Bạch Nguyên, điều khiển Thi Binh đạt đến bảy con, cái này quá kinh người.

Hơn nữa, ai biết những Thi Binh này là cấp bậc gì, Thiên Nhân Cảnh cấp thấp còn tốt, Thiên Nhân Cảnh cấp trung thì có chút phiền phức, Thiên Nhân Cảnh cấp cao vậy hầu như vô địch rồi, Thiên Nhân Cảnh đỉnh cao... chỉ có thể mời Phá Hư Cảnh ra.

Có đại trận thủ thành, Bạch Nguyên khẳng định giết không vào, nhưng hắn cũng không cần giết vào, đệ tứ sát trận lại mài thêm mấy ngày, Vạn Bảo Thành sẽ trở thành một hạt bụi trong lịch sử.

Có điều, cái này còn có rất nhiều tiêu chuẩn ra khỏi thành sao?

Lăng Hàn lấy được chín mươi, Hổ Nữu cũng chín mươi, Hách Liên Tầm Tuyết một trăm, Hiên Viên Tử Quang chỉ có mười, Bàng Hướng Minh cũng bắt được mười tiêu chuẩn, nhưng hắn từ bỏ.

Tổng cộng 190 tiêu chuẩn, nhưng chỉ Lăng Hàn liền nắm giữ 180 tiêu chuẩn.

Bởi vậy, Ân Học Ương ngăn Lăng Hàn và Hiên Viên Tử Quang tử đấu, có một bộ phận nguyên nhân rất lớn ở chỗ những tiêu chuẩn này. Nếu Bạch Nguyên lập Đạo thệ, thì có thể tin tưởng, then chốt là, ở lại chỗ này chỉ có một con đường chết, vậy cho dù mạo hiểm cũng phải thử một chút.

Ai cũng muốn tiêu chuẩn ra ngoài, Lăng Hàn nghĩ nghĩ, liền có chủ ý: Bán đấu giá!

Hắn đối với những cái gọi là hào môn trong thành không có hảo cảm gì, đương nhiên phải nhân cơ hội này tàn nhẫn cắt một dao.

Đêm đó, Linh Bảo Các tiến hành một buổi đấu giá, vật đấu giá giống nhau, là 180 tiêu chuẩn ra khỏi thành.

Lăng Hàn không muốn kim ngân, chỉ cần nguyên tinh, hơn nữa còn phải là Nguyên Tinh Tam Tinh. Đương nhiên, ai muốn cầm tứ tinh ngũ tinh lục tinh ra tranh mua, Lăng Hàn tự nhiên sẽ không từ chối.

Mỗi tiêu chuẩn khởi giá một trăm Nguyên Tinh Tam Tinh, trải qua một phen cạnh tranh kịch liệt, tiện nghi nhất cũng đạt đến năm trăm Nguyên Tinh Tam Tinh, quý nhất thì một vạn bảy, đó là tiêu chuẩn cuối cùng, gây nên tranh đoạt điên cuồng.

Ngoại trừ cho Linh Bảo Các một thành tiền thuê, Lăng Hàn vẫn thu hoạch gần hai mươi vạn Nguyên Tinh Tam Tinh, để hắn mặt mày hớn hở.

Sau khi bước vào Sinh Hoa Cảnh, tốc độ tu luyện của hắn liền chậm lại, nhưng có nhiều Nguyên Tinh Tam Tinh như vậy, tốc độ tu luyện của hắn có thể bão táp. Thu hết nguyên tinh vào Hắc Tháp, Lăng Hàn vô cùng thoải mái, cùng mấy người Chư Toàn Nhi uống rượu ở trong biệt viện.

Uống rượu xong, trong khoảng thời gian ngắn hắn cũng ngủ không được, liền đi dạo bên hồ, Hách Liên Tầm Tuyết tự nhiên lại dính vào bên cạnh hắn, lôi kéo góc áo của hắn, trong tay mang theo cục gạch, một bộ chỉ cần Lăng Hàn dám bỏ mặc nàng, nàng liền dám đập.

Đi tới đi tới, chỉ thấy một bóng đen đang đứng ở bên hồ, một tay cầm hồ lô rượu, đang đổ rượu vào trong hồ, hương rượu thuần hậu truyền đến, để lỗ chân lông cả người Lăng Hàn thư giãn.

Đây là rượu ngon tuyệt thế a, võ giả dùng tất có nhiều chỗ tốt!

Lăng Hàn vội nói:

- Nhân huynh, nhân huynh, rượu ngon như vậy, chà đạp há không phải đáng tiếc?

Người kia quay lưng về phía Lăng Hàn, nghe vậy mới quay lại, quét Lăng Hàn một chút, nhưng thời khắc ánh mắt xẹt qua Hách Liên Tầm Tuyết, thì hơi chậm lại, trong ánh mắt lộ ra một tia mê man, bất quá lập tức liền khôi phục trong sáng.

Hắn cười ha ha, trực tiếp ném hồ lô rượu cho Lăng Hàn:

- Vậy mời ngươi uống rượu.

Lăng Hàn tiếp nhận hồ lô rượu, nhất thời, chỉ cảm thấy một luồng hương tửu kinh người truyền đến, để hắn có cảm giác vũ hóa thành tiên. Hắn ngưng mắt nhìn, chỉ thấy rượu màu vàng óng, như quỳnh tương.

Hắn là đan đạo đại sư, đối với thiên tài địa bảo như thế nào không biết, bật thốt lên:

- Tử Nguyệt Linh Chi, Thiên Phong quả, Tử Hà Tinh Phách, Hư Không Hoa... Đây là, Hầu Nhi Tửu!

Hầu Nhi Tửu, truyền thuyết hầu tử vặt hái các loại linh quả, dược liệu chế thành rượu ngon, không chỉ mỹ vị thuần hương, độ rượu mạnh, hơn nữa còn là vật đại bổ. Yêu Viên cảnh giới khác nhau, sản xuất ra Hầu Nhi Tửu, công hiệu cũng bất nhất, mà có được mấy loại dược liệu Lăng Hàn đọc, này tất nhiên là Yêu Viên cao cấp nhất chế tạo, ngay cả Lăng Hàn kiếp trước cũng không có cơ hội thưởng thức.

Có thể nói, Hầu Nhi Tửu như vậy dù một giọt cũng cực kỳ quý giá, tuy đêm nay Lăng Hàn kiếm lời lớn, nhưng lấy ra toàn bộ cũng không đủ mua một giọt.

Quá quý giá!

- Ồ, không nghĩ tới ngươi lại nhận thức nguyên liệu của Hầu Nhi Tửu?

Người kia cũng có chút kinh ngạc, dưới ánh trăng chiếu rọi, chỉ thấy đây là một đại hán vóc người khôi ngô, người đứng ở đó, liền cho người ta một loại cảm giác giống như núi cao, dù cho trời sập xuống hắn cũng có thể chống.

Lăng Hàn ngẩn ra, hắn lại nhìn không thấu trung niên này. Có điều ngẫm lại cũng bình thường, nơi này là Vạn Bảo Thành, xuất hiện mấy Thiên Nhân Cảnh cấp cao không phải sự tình ngạc nhiên gì.

- Lão huynh, rượu này quá quý giá, ta cũng không dám uống loạn.

Lăng Hàn cười nói, ném hồ lô rượu trở lại.

Đại hán kia cười ha ha nói:

- Nếu nhận ra Hầu Nhi Tửu này chính là hữu duyên, mời!

Hắn ném hồ lô rượu về phía Lăng Hàn lần nữa, đại khí mà chân thành, để người như có thể nhìn thấy nội tâm bằng phẳng của hắn.

Lăng Hàn không lập dị nói:

- Vậy thì cám ơn!

Hắn ngửa đầu, đổ rượu trong hồ lô ra, hóa thành một thác nước chảy vào trong miệng hắn, chỉ một ngụm, Lăng Hàn liền sinh ra cảm giác muốn say, Hầu Nhi Tửu này vừa bổ lại mạnh, trực tiếp tác dụng lên thần thức, cho dù là Linh Anh Cảnh, Hoá Thần Cảnh cũng rất dễ say.

Nhưng Lăng Hàn còn có một tia thần thức của Thiên Nhân Cảnh, hơn nữa ở dưới Hỗn Độn Nguyên Thạch mài giũa, nên không có một ngụm liền ngã, chỉ là hai mắt không khỏi mông lung.

Hắn nếm thử một ngụm, liền ném hồ lô rượu lại cho đại hán kia, nói:

- Lão huynh xin mời.

Đại hán kia tiếp nhận hồ lô, nhưng hắn trâu bò hơn Lăng Hàn nhiều, sùng sục sùng sục, một hơi uống cạn nửa hồ lô.

Lăng Hàn không khỏi nhe răng, nếu như hắn uống nửa hồ lô, vậy tuyệt đối sẽ say chết, trực tiếp đi gặp Diêm Vương. Hết cách rồi, đây là cảnh giới chênh lệch, đối phương tuyệt đối là Thiên Nhân Cảnh cấp cao.

- Ai, uống không say a!

Đại hán kia thở dài nói, như người không liên quan.

Móa, trang bức!

---------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui