Thần Đạo Đan Tôn

Đáng thương nam tử kia, hiện tại ngay cả mắng cũng không còn, bởi vì hắn đã không thở nổi.

Không chạy, chính là bị roi đánh, không chỉ đau vào nội tâm, thậm chí thân thể cũng mất cảm giác, hoàn toàn không thở nổi. Nhưng chạy đi, sức mạnh Lôi đình ở nơi này thật đáng sợ, để hắn biến thành cẩu, mồ hôi rơi như mưa, sắp muốn hư thoát rồi.

Luận thể lực, hắn chỉ mạnh hơn người bình thường một ít, nào chống lại dằn vặt như vậy.

- Thể tu, vẫn là tương đối trọng yếu.

Lăng Hàn gật đầu, cảm thấy thời gian và tài nguyên tiêu hao ở trên Bất Diệt Thiên Kinh, Cửu Long Bá Thể thuật hoàn toàn đáng giá, muốn trở thành cao thủ chân chính, thì phải đạt đến hoàn mỹ ở mỗi phương diện.

Bằng không, ở trong hoàn cảnh này ngươi có thể bễ nghễ, nhưng ở hoàn cảnh khác chỉ có thể nhìn, cái này tính là cao thủ gì đây?

- Không nên đánh nữa!

Nam tử kia cầu xin tha thứ, hiện tại hắn sắp thành chó chết, cả người giống như mới vớt ra từ trong nước, tất cả đều là mồ hôi, quần áo ướt nhẹp.

Nhưng hắn không có thời gian lau, chỉ có thể không ngừng chạy chạy chạy…

- Ngươi nói không đánh thì không đánh, ngươi là thứ gì?

Lăng Hàn từ tốn nói, cho rằng hắn không có hỏa khí sao? Ngược lại, kiếp trước hắn là đan đạo đế vương, tính khí so với ai khác còn mạnh hơn.

Đùng đùng đùng, roi đánh liên tục.

Nam tử kia bắt đầu thổ huyết, không phải là bị đánh, mà là thể lực tiêu hao nghiêm trọng.

- Ồ, này không phải Lý Nguyên Minh sao?

Phía trước có ba người đang nghỉ ngơi, thời điểm nhìn thấy nam tử kia, đầu tiên là sững sờ, ăn mày từ đâu tới a, nhưng định thần nhìn kỹ, lại phát hiện là người quen.

- Siêu Hành huynh! Siêu Hành huynh!

Nam tử kia vừa thấy, nhất thời như được cứu tinh, vội nhảy tới, kích động đến sắp khóc rồi.

- Siêu Hành huynh cứu ta!

Trong ba người, một nam tử vóc người khôi ngô đứng lên, đẩy Lý Nguyên Minh lui ra phía sau, giơ tay tóm tới roi dài, lạnh nhạt nói.

- Người trẻ tuổi, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, không nên đắc ý quên hình!

Trên tay của hắn cũng quấn quanh ánh chớp, nhưng không phải màu trắng, mà là màu xanh lam.

Đùng, roi dài hạ xuống, nam tử khôi ngô này nắm lấy, tia chớp màu xanh lam lập tức theo thân roi lan tràn, đánh tới Lăng Hàn.

Lăng Hàn vứt roi, đứng chắp tay.

Mới nhìn, hiển nhiên là nam tử khôi ngô này chiếm thượng phong, khiến cho Lăng Hàn vứt roi. Chuyện này rất bình thường, đối phương là Linh Anh Cảnh cấp cao, chỉ nói nguyên lực thâm hậu, hiển nhiên là đối phương chiếm thượng phong.

Sức mạnh và sức chiến đấu, đây là hai chuyện khác nhau.

Sức chiến đấu của Lăng Hàn thể hiện ở ba môn thần thông, Bất Diệt Thiên Kinh, kiếm thuật, mười đóa tiên hoa và thể phách kinh người, ngươi bảo hắn và Linh Anh Cảnh liều lực lượng, đây thực sự là lấy kỷ ngắn nghênh địch trường.

Trước đó Lý Nguyên Minh bị sức mạnh Lôi đình nơi đây áp chế, nhưng nam tử khôi ngô này có thuộc tính Lôi, tự nhiên không bị ảnh hưởng, trái lại chiến lực còn có tăng lên.

- Dập đầu bồi tội với Nguyên Minh huynh, có thể tha cho ngươi một mạng.

Nam tử khôi ngô mở miệng nói, thanh âm ầm ầm, như Lôi kêu.

Tuy trong lòng Lý Nguyên Minh khó chịu, càng muốn chém giết Lăng Hàn, nhưng người ta ra mặt thay hắn cũng đã không tệ, hắn cũng không nên yêu cầu quá nhiều. Dù sao đối phương là người tài ba trong đời tráng niên của Triệu gia, Lôi Đình thủ Triệu Siêu Hành bất kể là thanh danh hay địa vị, đều mạnh hơn hắn một đoạn.

Lăng Hàn cười nhạt nói:

- Ngươi ngay cả ngọn nguồn sự tình cũng không làm rõ, liền muốn ta quỳ xuống xin lỗi, cũng thật bá đạo nha!

- Ta bá đạo thì đã làm sao?

Triệu Siêu Hành lạnh lùng nói.

Hắn ngược lại không có giao tình quá sâu với Lý Nguyên Minh, nhưng song phương đều đến từ thế lực của Thiên Nhân Cảnh, thuộc về một vòng, Lý Nguyên Minh bị người đánh như chó, cũng làm cho trên mặt hắn tối tăm.

Vì lẽ đó, cục tức này hắn nhất định phải ra.

- Vậy thì đánh thôi!

Lăng Hàn không sợ, nâng nắm đấm lên, trước đó vung roi chỉ là đùa giỡn, làm sao có khả năng thể hiện ra sức chiến đấu chân chính của hắn?

Triệu Siêu Hành cười ha ha nói:

- Ngươi có thể áp chế Nguyên Minh huynh, chỉ là bởi vì lôi đình nơi này, bị ngươi chiếm tiện nghi, nhưng ta cũng có thuộc tính Lôi, như vậy chính là nói chuyện cảnh giới! Ta là Linh Anh Cảnh, hơn nữa còn tầng chín, ngươi lấy cái gì đấu với ta?

- Ta xem ngươi là Khẩu cảnh tầng chín đi!

Lăng Hàn trêu nói.

- Đánh liền đánh, kỷ kỷ méo mó như thế, ngươi nói ngươi không phải Khẩu cảnh thì là cái gì?

Sắc mặt của Triệu Siêu Hành trở nên âm trầm, hắn tiện tay vứt roi dài cho Lý Nguyên Minh, hai tay nắm chặt, đùng đùng đùng… khớp xương vang rền nối liền không dứt, bắp thịt cả người cũng nhô lên, cho thấy lực lượng thân thể của hắn hết sức kinh người.

Lăng Hàn âm thầm gật đầu, tương tự là xuất thân thế lực lớn, cũng đồng dạng là Linh Anh Cảnh đỉnh cao, nhưng Triệu Siêu Hành lại mạnh hơn Lý Nguyên Minh mười mấy lần!

Bởi vì cho dù là tài nguyên của thế lực Thiên Nhân Cảnh cũng có hạn, khẳng định chỉ có thể tập trung bồi dưỡng mấy người thiên phú cao, vì lẽ đó Lý Nguyên Minh chỉ là cảnh giới đạt đến Linh Anh Cảnh, nhưng sức chiến đấu... vô cùng thê thảm.

Triệu Siêu Hành này không thể khinh thường.

Lăng Hàn khởi động gân cốt, xương cốt trong cơ thể bạo vang lên tiếng vang như tiếng sấm nổ, hơn nữa còn kinh người hơn Triệu Siêu Hành, chấn đến trái tim của người ta muốn nổ tung.

Đồng dạng là thể tu, nhưng Cửu Long Bá Thể thuật truyền thừa từ Thập Nhị Cung, tuyệt đối là Thần cấp, như thế vẫn chưa đủ trâu bò, vẫn chưa thể ở trên bản chất nghiền ép thể tu thuật khác sao?

Triệu Siêu Hành hơi thay đổi sắc mặt, hắn tu luyện thể thuật, nên rõ ràng biết, muốn kiêm tu thể thuật cần trả giá lớn cỡ nào. Đầu tiên công pháp thể tu không nhiều, tu luyện thể thuật thấp kém lại như không học, uổng phí thời gian và tinh lực.

Thứ hai, thể chất vừa mở, thì yêu cầu với thiên tài địa bảo càng cao, càng lên càng kinh người, dù là thế lực của Thiên Nhân Cảnh, mỗi đời cũng chỉ có thể chọn năm tộc nhân tiến hành bồi dưỡng.

Nhưng đối phương rõ ràng trẻ tuổi hơn hắn, cảnh giới thấp hơn hắn, nhưng ở trên thể thuật lại vượt qua hắn, điều này làm cho hắn không thể nào tiếp thu được.

Lẽ nào đối phương đến từ thế lực càng mạnh hơn?

Triệu Siêu Hành có cảm giác phiền phức, lần này nhúng tay thực là bắt phải khoai lang bỏng tay a. Nhưng việc đã đến nước này, hắn đã tiến thoái lưỡng nan, chỉ có thể cắn răng tiếp tục.

- Ra tay đi!

Hắn nói.

- Ngươi chỉ là Sinh Hoa Cảnh, ta nhường ngươi ba chiêu, ngươi có thể biết khó mà lui, chỉ cần nói lời xin lỗi với Nguyên Minh huynh, việc này coi như bỏ qua.

Trong lúc vô tình hắn đã thoái nhượng, không cần Lăng Hàn dập đầu xin lỗi, chỉ cần xin lỗi để mặt mũi của mình không trở ngại là được.

Nhưng Lăng Hàn cười gằn, tại sao hắn phải cho đối phương mặt mũi?

Mặt mũi không phải là người khác cho, mà là dựa vào thực lực của mình tranh!

Hắn hét dài một tiếng, công kích về phía đối phương, cười nói:

- Nhường ta ba chiêu, ta sợ ngươi không có cơ hội ra tay rồi!

- Hừ, nói nhường ngươi ba chiêu liền nhường ba chiêu, Triệu … đệt!

Triệu Siêu Hành biến sắc, đối phương đấm ra một quyền, đánh ra một Long Tượng cao mười trượng, có màu vàng kim nhạt, cả người quấn quanh ánh chớp, cực kỳ đáng sợ.

Hắn vội vung quyền giáng trả, quá mạnh mẽ, quá mạnh mẽ, nếu hắn thật nhường ba chiêu, sẽ bị đối phương triệt để áp chế, vậy thì vĩnh viễn cũng đừng nghĩ vươn mình.

---------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui