Thần Đạo Đan Tôn

- Ngươi thật không nói sai, răng của nha đầu này thật là lợi hại!

Lưu Vũ Đồng giơ tay trái lên. Chỉ thấy bàn tay, khuỷu tay nàng đều dán băng vải, hiển nhiên là bị cắn thương.

Trước đó Lăng Hàn không cẩn thận nên bị cắn trúng, có thể thấy được công lực đánh lén của tiểu nha đầu rất cao, then chốt là, chưa ăn vị đắng, ai có thể nghĩ tới hàm răng của nàng có thể sắc bén như vậy.

- Nha đầu này tuyệt đối là thuộc giống chó!

Lăng Hàn lắc đầu.

- So với chó còn lợi hại hơn, là giống hổ a!

Lưu Vũ Đồng ăn qua vị đắng, lòng vẫn còn sợ hãi lắc đầu. Lần thứ nhất nàng không cẩn thận, nhưng lần thứ hai dưới tình huống có phòng bị vẫn trúng chiêu, đủ thấy dã nha đầu đáng sợ.

Đương nhiên, cái này là vì nàng không muốn thương tổn đối phương, bằng không đã sớm một cái tát đập chết.

- Nàng có lai lịch gì?

Lưu Vũ Đồng tò mò hỏi.

- Một Dã nhân, được một con hổ nuôi lớn, còn cái khác ta cũng không rõ ràng.

Lăng Hàn ngồi xổm ở trước mặt dã nha đầu, đưa tay ra dụ dỗ đối phương.

- Nha đầu, nói vậy ngươi cũng không có tên tuổi, ta đặt cho ngươi một danh tự a.

- Hô! Hô!

Dã nha đầu không ngừng đóng mở miệng nhỏ, hàm răng va chạm vang dội, đuổi theo cắn ngón tay Lăng Hàn.

- Ngươi được con hổ nuôi lớn, liền gọi Hổ Nữu đi!

Lăng Hàn cười nói, sau đó quay đầu hỏi Lưu Vũ Đồng.

- Trên người nàng có đặc thù gì hay không, sau này có cơ hội tìm cha mẹ ruột cho nàng.

- Thật là có!

Lưu Vũ Đồng nói:

- Trên mắt cá chân của nàng có dấu ấn rất kỳ quái, không phân được là trời sinh, hay sau khi sinh bị người làm ra.

Lăng Hàn vạch chăn nhìn, trên mắt cá chân trái của tiểu nha đầu, quả nhiên có một dấu ấn. Kích cỡ như tiền đồng, hoa văn phức tạp, thực sự không nhìn ra đại diện cho cái gì. Theo lý mà nói, phức tạp như thế hẳn là sau khi sinh in lên, nhưng lại hoàn toàn nhìn không ra dấu vết, giống như là trời sinh.

Rất quái lạ.

- Ngươi dự định sắp xếp Hổ Nữu như thế nào?

Lưu Vũ Đồng hỏi, nàng đã sản sinh cảm tình với tiểu nha đầu này.

- Hiện tại tiểu nha đầu này chỉ coi mình là dã thú, nếu như sắp xếp không thoả đáng, nàng nhất định sẽ gặp rắc rối.

Lăng Hàn gật đầu nói:

- Trước để nàng theo chúng ta, chờ linh trí bình thường, lại quyết định sau.

...

Hổ Nữu hoàn toàn không coi mình là nhân loại, mà là một con hổ hoang, mặc y phục cho nàng, nàng sẽ xé đi. Nếu như không cột nàng, nàng tuyệt đối còn linh hoạt hơn con khỉ, mà càng làm cho Lăng Hàn đau đầu là, nàng không ăn thịt chín.

Thịt nướng cũng được, thịt luộc cũng được, đặt ở trước mặt nàng, căn bản động cũng không động. Ngược lại nhìn chằm chằm cái cổ của Lăng Hàn, trong đôi mắt đằng đằng sát khí, hiển nhiên rất tình nguyện ăn hắn a.

Muốn xóa dã tính của nàng, bước thứ nhất chính là thay đổi thói quen ăn uống.

Lăng Hàn ăn thịt nướng ở trước mặt tiểu nha đầu, sau đó thả một miếng thịt ở trước mặt nàng, lui ra.

Hổ Nữu vẫn bất động, nhưng nửa ngày sau, cái bụng của nàng reo lên, ánh mắt càng thêm hung hãn. Nhưng nàng vẫn nhịn không ăn. Đến quá nửa đêm, nàng mới không nhịn được, ngọ nguậy thân thể, cắn miếng thịt nướng.

Hai tay hai chân của nàng đều bị trói, chỉ có thể nhúc nhích như con sâu.

Khẩu vị của nàng lớn kinh người, một cái đùi heo nướng lớn như vậy, rất nhanh đã bị nàng ăn sạch. Tiểu nha đầu còn chưa hết thòm thèm liếm miệng, vẻ mặt rất kỳ quái, bởi vì nàng chưa từng ăn qua thịt ngon như vậy.

Ngày thứ hai, Lăng Hàn tiếp tục xã giao với mọi người, mà đến ngày thứ tư, Lí Hạo cùng bạn cũ mới có cơ hội gặp hắn.

- Thật không nghĩ tới, ngươi có thể đoạt được thứ nhất!

- Đúng vậy, thực sự là quá thần kỳ!

- Ta càng hâm mộ Lí Hạo, có thể đi vào Hổ Dương Học Viện. Hơn nữa còn có Lăng ca phối hợp, không cần lo lắng tân sinh bị người cũ bắt nạt.

Năm người Lưu Đông dồn dập nói, một bên cạn ly, địa vị của bọn họ thấp, chỉ có thể chờ người đi hết, mới dám đến tụ với Lăng Hàn, ngày hôm nay tự nhiên phải tận hứng.

Có điều, rượu đến trung tuần, Trần Bằng Cử lại lộ ra dáng dấp do dự không quyết, thật lâu sau, hắn mới nói:

- Ta có khả năng xông đại họa.

- Làm sao?

Tất cả mọi người hỏi.

Trần Bằng Cử khẽ cắn răng nói:

- Sau khi từ Thiên Bình Sơn trở về, có lần ta uống rượu với một tộc đệ, mê rượu uống nhiều, thật giống như nói tới sự tình Hàng Chiến.

- Cái gì!

Bốn người Lí Hạo đồng thời đứng lên, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Hàng Chiến là tôn tử của Thất trưởng lão Thạch Lang Môn, mấy ngày nay Thạch Lang Môn vẫn đang tìm kiếm hung thủ, nếu như tin tức tiết lộ, tuyệt đối sẽ dẫn ra vị Thất trưởng lão kia của Thạch Lang Môn.

Cường giả Dũng Tuyền Cảnh!

Lăng Hàn không có để ở trong lòng, cũng không phải hắn không có đánh qua Dũng Tuyền Cảnh. Hơn nữa Thạch Lang Môn hẳn phải biết phía sau hắn đứng ba Đan sư Huyền Cấp, tất nhiên không dám lỗ mãng.

Cũng chỉ có vị Thất trưởng lão kia mới có khả năng phát điên xằng bậy, dù sao chết là cháu ruột của mình, phải xem tính nết của hắn ra sao. Nếu như là loại cương mãnh nóng nảy, này xác thực có khả năng giết đến tận cửa.

- Ngươi đến cùng có nói hay không?

Lưu Đông vội la lên. Quách Thạch Trấn thuộc về Thạch Lang Môn quản lý, Thất trưởng lão nắm lý, báo thù cho tôn tử, dù tàn sát mấy nhà bọn họ, Đại Nguyên Vương phủ nhiều lắm là trừng phạt bằng miệng mà thôi.

Dù sao đây là một thế giới cường giả vi tôn.

- Ta thật không nhớ, ngày đó uống quá say!

Vẻ mặt Trần Bằng Cử như đưa đám nói.

Lăng Hàn suy nghĩ một chút, nói:

- Nếu vị kia của Thạch Lang Môn thật giết tới nhà các ngươi, các ngươi liền nói thực cho hắn biết, để hắn đến tìm ta.

- Không, Lăng ca, chúng ta chắc chắn sẽ không bán ngươi!

- Phải, chúng ta sao có thể bất nghĩa như thế!

Năm người Lưu Đông đều dồn dập lắc đầu, còn có thật lòng hay không, vậy thì là chuyện khác.

Lăng Hàn cười nói:

- Không sao, cái này vốn là lời nói thật. Hơn nữa, ta có năng lực tự vệ, không sợ vị Thất trưởng lão kia. Ngược lại các ngươi, ta không cách nào bảo đảm an toàn của các ngươi, vì lẽ đó, nghe ta, nói thực cho biết cũng được.

Thấy hắn kiên trì như vậy, năm người Lưu Đông không thể làm gì khác hơn là gật đầu, một bên hi vọng Trần Bằng Cử say rượu không có nói lỡ, vậy thì vạn sự đại cát.

Mọi người đều có tâm sự, bầu không khí liền có vẻ ngột ngạt, rất nhanh thì tan tiệc, ai về nhà nấy.

Thời điểm Lăng Hàn trở lại Thiên Dược Các, chỉ thấy Lưu Vũ Đồng đang dạy Hổ Nữu nói chuyện. Nhưng dã nha đầu hung tính mười phần, căn bản không để ý tới, chỉ không ngừng nhe răng rít gào, rất giống một con hổ con.

Lăng Hàn cười ha ha nói:

- Ngươi phải nắm lấy nhược điểm của nàng, không phải tiểu nha đầu thích ăn sao, ngươi dùng đồ ăn tới khen thưởng, biểu hiện tốt liền cho, để nàng chậm rãi học nghe lời.

Lưu Vũ Đồng lườm hắn một cái, sẵng giọng:

- Ngươi cho rằng là đang nuôi tiểu miêu tiểu cẩu sao?

- Tiểu nha đầu này còn hung hơn tiểu miêu tiểu cẩu a!

Lăng Hàn chà chà nói, đưa tay muốn sờ đầu Hổ Nữu, nha đầu này lập tức cắn tới, cũng may hắn rút nhanh về.

Cốc cốc cốc, tiếng gõ cửa vang lên, Lăng Hàn và Lưu Vũ Đồng đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy một đan đồng đứng ở cửa, nói:

- Lăng thiếu, bên ngoài có một tự xưng là người Lăng gia ở Thương Vân Trấn, có việc gấp cầu kiến.

- Ồ?

Lăng Hàn đi ra ngoài, là chuyện gì chứ? Phụ thân vừa mới trở lại, theo lý thuyết hẳn là không đại sự gì a?

Lẽ nào... Thất trưởng lão của Thạch Lang Môn?

Trong lòng hắn cả kinh, vội chạy ra, Lưu Vũ Đồng thấy thế, cũng bỏ lại Hổ Nữu đuổi theo.

---------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui