Thần Đạo


"Ò..

ó..o..

o"Tiếng kê lâm gáy như đồng hồ báo hiệu đánh thức các loài động vật sau một giấc ngủ dài thoải mái , những tia nắng đầu tiên sưởi ấm mọi sinh vật khỏi cái sương lạnh sáng sớm.Lúc nàyBên cạnh một dòng suối nước chảy rào rào nghe thật êm tai , có một đứa trẻ ngồi xếp bằng đang từ từ mở mắt, những tia nắng đầu tiên của mặt trời chiếu vào khiến cho da của nó nổi từng mảng gai ốc , đôi mắt vừa hé liền nhắm lại , những tia nắng êm dịu này đối với nó thật quá chói chang.


Vạn Vạn Vạn năm ở trong lòng đất tối tăm mù mịt làm cho nó nghĩ rằng thế giới này chỉ có màu đen , tia nắng này khiến cho nó có chút hưng phấn lại e ngại .Nó từ từ đứng dậy , cố gắng hé nhỏ hai mắt ra để quan sát xung quanh , nắng ấm chiếu vào mắt lâu dần nó cuối cùng cũng có chút quen.Nó bước đi chập chững tò mò nhìn mọi thứ xung quanh , mọi thứ đều là mới lạ , càng nhìn làm cho nó càng thêm tò mò.

Thứ chất lỏng trong suốt đang chảy rì rào bên cạnh rốt cuộc là cái gì? Nó chập chựng đi lại gần , dùng đôi tay non nớt nhúng xuống phía dưới , một cảm giác mát mẻ chảy xuôi từ hai tay truyền lên đến não bộ ,khiến cho nó có chút rùng mình cảm giác này rất mới lạ , rất thoải mái.Nó ghép hai tay lại với nhau thử múc thứ chất lỏng này lên , bây giờ ở cổ họng nó cảm thấy rất đau và khô rát, bản năng khiến nó chắp hai tay lại với nhau rồi múc thứ chất lỏng này lên cho vào trong miệng rút hết chất lỏng trong tay vào cổ.

Tựa như một cơn mưa đổ xuống vùng đất vạn năm hạn hán, dòng chất lỏng vừa chảy xuôi vào cổ đã làm cho cơn đau hoàn toàn biến mất tựa như phép màu, một cảm giác sảng khoái khiến cho nó hưng phấn, cảm giác này thật rất tuyệt , hai tay nó liên tục vớt nước đổ vào miệng , nó uống như ba năm ở sa mạc khô cằn.

Mãi cho Đến khi bụng nó căng phình, rồi nước từ bên trong như quá tải lại trào ngược ra ngoài , nó hốt hoàng bịt miệng lại, nước lại như thủy điện vỡ đê trào ngược qua đường mũi khiến cho nó nằm lăn qua lăng lại ho sặc sụa trên mặt đất.Sặc sụa một lúc lâu cơn buồn nôn mới dịu xuống, nó cố gắng đứng dậy, Bây giờ nó không dám đụng thứ chất lỏng đáng sợ này nữa rút chân co tay bước lên bờ.Nhìn quanh một vòngNó bắt đầu khám phá nơi toàn là thứ lần đầu tiên nhìn thấy này , hắn bước đến một cái cây sờ sờ vỏ cây ghi nhớ cảm giác mới mẻ này rồi nó lại tò mò ngẩng đầu lên nhìn cái cây cao gấp ngàn lần cơ thể hắn , phía trên kia cành lá xanh rập rạp , đan xen các loại quả tròn trịa màu đỏ chót.

Đôi mắt nó sáng lên mấy quả tròn trịa đỏ chót đó khiến nó muốn bỏ vào mồm , nó có cảm giác thứ này rất ngon, có lẻ còn ngon hơn cả nước suối vừa nãy.Đôi tay nhỏ bé yếu ớt của nó dùng sức đẩy cổ thụ như muốn đẩy ngã nó xuống đất, cảnh tượng này nếu có người ở đây có lẽ sẽ há miệng cười vì sự ngây ngô của đứa trẻ.

Đùa gì chứ cho dù là hổ là voi khổng lồ có sức mạnh to lớn còn không đẩy nó lung lay được, còn con người thì phải mài rìu thật sắc bén mà cắm đầu ở đây 1 ngày 1 đêm mới có khả năng bổ ngã cây này.

Nhưng một cảnh tượng vô lý đến đáng sợ lại diễn ra ở nơi này , nếu có ai thấy được cảnh này chắc phải há mồm đến tối không ngậm lại được.Đôi tay nhỏ bé đầy vẻ mềm yếu kia chỉ mới đụng vào không biết nó có dùng sức không nữa.


Cái cây như mọc trên bùn không có một chút khả năng phản kháng ngã rầm trên mặt đất khiến cho bụi bay mù mịt.

Đứa trẻ vô lý kia tỏ ra hưng phấn chạy ù tới phía táng cây , cầm lấy một quả đỏ cho hết vào trong mồm rồi ngấu nghiến như không biết cách nhai.

Một vị ngọt thanh chảy xuôi từ đầu lưỡi rồi xuống cổ , một cảm giác ngon miệng chư từng có , đôi mắt đứa trẻ như hai vì sao lấp lánh thầm nghĩ không ngờ trên đời vẫn có thứ ngon hơn nước suối cả chục lần.Nó như một con khỉ nhảy qua nhảy lại trên táng cây ngấu nghiến hết quả này qua quả khác khuôn mặt mỉm cười đầy vẻ mãng nguyện, hết quả này tới quả khác biến mất , đến khi một tiếng ở dọa cho cả đàn chim nhảy khỏi cây vang lên, nó mới vỗ vỗ bụng, nghĩ đáng tiếc cái bụng này không cho hắn ăn nữa nó nới vắt mình trên cảnh cây thở phì phò vì no.Gió thổi hiu hiu, tiếng suối chảy êm dịu như lời mẹ hát lâu dần đôi mắt nó từ từ nhắm lại cảm giác no nê đưa nó vào giấc ngủ thoải mái trước nay chưa từng có.

Nó ngủ với nụ cười vẫn nở trên môi, một nụ cười rất mãn nguyện, như nghĩ thật tuyệt vời vì hắn được sống trên đời.


Vạn vạn năm trong khối băng làm nó nghĩ nhân sinh này thật vô nghĩa đâu nghĩ tới đó không phải nhân sinh mà là tra tấn.

Thật không nghĩ tới bên ngoài lại tốt như thế này.

Sống ở đây mãi mãi cũng chẳng sao , tốt hơn trong khôi băng cả tỷ tỷ lần..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận