Thần Đế Trọng Sinh

Công Tôn Vô Ngã cười lạnh, nói:

"Ta cũng không sợ nói thật cho ngươi biết! Ta trước khi đến đã phân phó trưởng lão trong môn, nếu như trong vòng bảy ngày ta không có trở về Tu Chân giới thì Kình Thương tông sẽ xuất binh san bằng Lạc Hà tông!"

"Ừm?"

Diệp Trần nghe được điều này thì lập tức nhướng mày, sống chết của Lạc Hà tông thật ra thì hắn chẳng thèm để ý thế nhưng là Hi Nguyệt lại hết sức quan tâm, nếu như một đời này Lạc Hà tông lại bị Kình Thương tông tiêu diệt một lần nữa, vậy Hi Nguyệt chắc chắn sẽ giống với kiếp trước rơi vào bên trong sự áy náy đau khổ.

Mà kết quả này là kết quả mà Diệp Trần tuyệt đối không muốn xảy ra!

Công Tôn Vô Ngã nhìn thấy Diệp Trần chậm chạp không động thủ, lập tức nhận ra, nước cờ này của chính mình là đúng, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trên mặt hiện ra nụ cười đắc ý, nói:

"Diệp tiểu hữu, nói đến thì hai chúng ta thật ra thì cũng không có thâm cừu đại hận gì, chỉ cần ngươi buông tha ta lần này, ta có thể cam đoan sau này ta và Kình Thương tông. tuyệt đối sẽ không làm khó dễ với ngươi, như thế nào?"

Diệp Trần trầm mặc một lát bỗng nhiên cười, tuy nhiên lại là cười lạnh:

"Ngươi cam đoan? Ngươi cảm thấy lời nói của ngươi ta sẽ tin sao?"

Có thể ở nơi lấy mạnh hiếp yếu như Tu Chân giới leo lên vị trí đứng đầu nhất thì lại có mấy cái hạng ngươi lương thiện biết giữ chữ tín?

Liền giống như trước đó, tứ đại Đế Quân vừa mới phát xong lời thề bản mệnh, đảo mắt cái thì đã quên sạch sành sanh, da mặt quả thực không nên quá dày, cho nên hứa hẹn của bọn họ, Diệp Trần tự nhiên là không có khả năng tin tưởng!

Công Tôn Vô Ngã dường như cũng ý thức được, chỉ dựa vào một câu của chính mình, Diệp Trần chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha hắn như vậy thế là cau mày, nói:

"Vậy ngươi muốn thế nào?"

Diệp Trần suy nghĩ một chút, khóe miệng hơi nhếch lên, nói:

"Chuyện này cũng đơn giản! Ngươi chỉ cần dùng Linh Ngọc khắc xuống một cái hình ảnh của ngươi để cho ngươi mang ta về Tu Chân giới, nói cho môn nhân của Kình Thương tông, bọn họ đương nhiên sẽ không hành động thiếu suy nghĩ đối với Lạc Hà tông!"

Không nghĩ tới, Công Tôn Vô Ngã lại cười lạnh:

"Ngươi muốn dùng loại biện pháp này để tới kéo gian thời gian sao, sau đó mang người của Lạc Hà tông tới Hạo Thiên giới, chờ ta không có giá trị lợi dụng nữa thì ngươi lại giết ta, ngươi cảm thấy ta có khả năng đáp ứng ngươi sao?"

Diệp Trần cười nhạt một tiếng:

"Cái này nhưng không phải do ngươi có đáp ứng hay không!"

Nói xong, Diệp Trần duỗi bàn tay ra, hơi nắm một cái:

Xì xì xì ~~

"A!!!!"

Công Tôn Vô Ngã lập tức cảm thấy tất cả các tế bào của chính mình, thậm chí linh hồn đều đang bị xé rách ra một chút xíu, loại thống khổ này quả thực vượt qua bất luận loại hình phạt nào trên đời, mà lấy tâm chí Độ Kiếp Đến Quân như hắn vậy mà cũng có chút khó có thể chịu nổi, không thể không lên tiếng kêu rên liên hồi.

"Họ Diệp! Ngươi trực tiếp giết chết ta đi! Cho dù ta có chết cũng sẽ không chịu khuất phục ngươi! A!!!"

Công Tôn Vô Ngã tuy rằng tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng, nhưng cốt khí vẫn còn tính là cứng rắn, cũng không có lập tức chịu khuất phục.

Diệp Trần cười lạnh, sự lạnh lùng trong giọng nói chứa hàn ý làm cho người nghe phải phát run:

"Công Tôn tông chủ, ta hy vọng ngươi có thể làm rõ được tình hình trước mắt, ở bên trong Hạo Thiên giới ngươi không chỉ không phản kháng được mà ngươi muốn chết trong khi không được sự cho phép của ta thì ngươi cũng không làm được! Nói theo cách khác ta có thể để ngươi muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong!!"

Nói xong lời này, Diệp Trần lại xuất thủ mạnh hơn lần trước, nhưng lại không ảnh hưởng tới tính mạng cảu Công Tôn Vô Ngã, thậm chí thần trí của hắn tỉnh táo hơn so với bất cứ lúc nào!

"A!!!!!"

Sau khi lại một hồi hét thảm thì Công Tôn Vô Ngã cuối cùng không chịu nổi:

"Được được được! Ta nhận thua! Ta đầu hàng! Ngươi nói cái gì thì cái đấy đi!"

Loại này không phải người thống khổ bình thường, người bình thường chỉ sợ là ngay cả một phần triệu giây cũng không kiên trì được, đoán chừng sẽ ngay lập tức hôn mê.

Nhưng nguyên thần của Công Tôn Vô Ngã quá cường đại, hơn nữa ở dưới sự tận lực khống chế của Diệp Trần, vừa vặn sẽ không đả thương tính mạng của hắn, hơn nữa thần thức lại cực kỳ tỉnh táo, cho dù là Độ Kiếp Đế Quân cũng căn bản khó mà chống cự.

Sau đó thì, Công Tôn Vô Ngã dựa theo chỉ lệnh của Diệp Trần dùng Linh Ngọc ghi lại một đạo hình ảnh của bản thân, trọn vẹn ghi chép tới mười mấy lần, thẳng đến Diệp Trần hoàn toàn hài lòng mới chịu bỏ qua.

"Ta đã hoàn toàn dựa theo lời ngươi nói mà làm, không phải bây giờ ngươi sẽ giết ta đi chứ?"

Công Tôn Vô Ngã lúc này đã hoàn toàn không còn lo nghĩ như trước đó, cả ngươi nhìn qua chật vật không chịu nổi, bên trong đôi mắt hiện ra vẻ vô cùng sợ hãi.

Diệp Trần cười nhạt một tiếng, "Yên tâm! Tại trước khi không có bảo đảm được sự an toàn của Lạc Hà tông, ta sẽ không giết ngươi!"

Nói xong lời này, Diệp Trần vẫy tay một trảo, bắt lấy Công Tôn Vô Ngã, sau đó thì cánh tay vung lên:

Rầm rầm!

Thời không xung quanh trong nháy mắt vỡ vụn, phía trước lập tức xuất hiện một mảnh hư không, Diệp Trần lại cong ngón tay búng một cái phong bế tu vi của Công Tôn Vô Ngã, sau đó ném cả người hắn vòa bên trong mảnh hư không kia.

Tuy rằng lấy năng lực của Diệp Trần bây giờ ở trên lý luận bất kỳ người nào cũng có thể thuận tay giết, sau đó lại thuận tay phục sinh, thế nhưng Công Tôn Vô Ngã này dù sao cũng là cường giả Độ Kiếp Đế Quân, nếu như giết chết hắn, ngày sau còn muốn phục sinh thì quả thực khó khăn không nhỏ, cho nên chỉ có thể tạm thời trước phong ấn hắn ở bên trong hư không loạn lưu mới là biện pháp ổn thỏa nhất.

Sau khi xử lý xong Công Tôn Vô Ngã, Diệp Trần cũng không có vội vàng rời đi mà là đi tới lối vào đi về Tu Chân giới, sau khi trầm ngâm một lát, bỗng nhiên thuận tay trên không trung hư điểm mấy lần.

Ầm ầm!

Thông đạo đi về Tu Chân giới lập tức bắt đầu chậm rãi khép lại, cho đến khi biến mất không thấy gì nữa.

Đối với những người ở Tu Chân giới kia mà nói, vẫn như cũ có thể tự do tiến vào Hạo Thiên giới, thế nhưng là một khi bọn họ tiến vào Hạo Thiên giới thì không có sự cho phép của Diệp Trần thì ai cũng mơ tưởng rười đi!

Sau khi làm xong mọi chuyện ở đây, thân thể Diệp Trần nhoáng một cái cũng biến mất tại chỗ không thấy đâu nữa, ngay sau đó thì đã về tới trong căn biệt thự số một ở Vân Châu.

Dịch Sơn Hà vẫn ngồi ở trước bàn đá, thật ra thì từ khi Diệp Trần đột nhiên rời khỏi đến lúc trở về lần nữa thì chẳng qua cũng chỉ mới ngắn ngủi hơn nửa giờ mà thôi.

Nhìn thấy Diệp Trần trở về, Dịch Sơn Hà lập tức đi lên phía trước, mặt mũi đầy vẻ lo lắng nói:

"Diệp soái, không xong! Ta vừa mới đạt được tin tức truyền đến từ Kinh Đô, những cường giả tuyệt đỉnh bên trong Thiên Ngoại Tà Ma kia đột nhiên liên hợp xâm nhập Hoa Hạ, bây giờ đã ở Kinh Đô hơn nữa còn bắn tiếng, nếu như chúng ta không đầu hàng, bọn họ sẽ huyết tẩy kinh đô!"

"Ồ?"

Diệp Trần nghe nói lời này, lông mày lập tức hơi nhíu, trên mặt không thể không hiện ra nụ cười tinh quái.

Lúc trước hắn vì dẫn xuất tứ đại đế quân cho nên mới luôn luôn dung túng ngững người của Tu Chân giới này xâm nhập làm bậy một cách tùy ý, không nghĩ tới thế mà càn rỡ đến trình độ này!

Dịch Sơn Hà thấy phản ứng của Diệp Trần bình thản như thế, hơn nữa thế mà còn cười ra tiếng, trong lòng lập tức cảm thấy mát lạnh, sau đó cắn răng một cái:

"Phù phù!"

Dịch Sơn Hà vậy mà trực tiếp quỳ xuống dưới đất:

"Diệp soái! Lão già ta lại gọi ngài một tiếng Diệp soái cuối cùng! Bây giờ tình thế trước mắt cực kỳ nghiêm trọng, Hoa Hạ nguy cơ sớm tối, lúc nào cũng có thể gặp phải thảm họa hủy diệt, ngài thật sự có thể nhìn được cảnh tượng đó hay sao?"

Diệp Trần lập tức dở khóc dở cười, vội vàng đưa tay đỡ Dịch Sơn Hà dậy, nói:

"Dịch lão nói quá lời! Chỉ là một số con kiến hôi mà thôi, Dịch lão đã mở miệng nhiều lần rồi, vậy thì ta đây diệt bọn hắn là được!"

P/S: Ta thích nào...chương 1.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui