Mưa to đến nhanh thì đi cũng nhanh, chớp mắt một cái thì mưa cũng đã ngừng lại.
Lúc này, một chiếc xe Maserati màu đỏ lao vùn vụt tới, dừng lại cách chỗ hai người không xa.
Sau đó, một đại mỹ nữ trên người mặc bộ đồ công sở, từ trên xe đi xuống, hóa ra chính là Sở Phi Yên đã không thấy nhiều ngày.
"Ông chủ, từ đâu mà ngài tìm được một cái địa điểm tốt như vậy?"
Sở Phi Yên cũng không biết bắt đầu từ lúc nào đã có thói quen gọi Diệp Trần là ông chủ.
Lúc đầu Diệp Trần còn cảm thấy có chút khó chịu, bây giờ cũng đã thích ứng dần dần
Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy Sở Phi Yên đã không được thấy trong nhiều ngày, lông mày Diệp Trần đột nhiên nhíu lại, đột nhiên hỏi tới một câu không đầu không đuôi, "Phi Yên, gần đây nhất có phải trạng thái tinh thần của cô không được tốt lắm phải không? Buổi tối đi ngủ thường xuyên bị mất ngủ?"
Sở Phi Yên lập tức ngây ngẩn cả người, ngay cả Đường Thanh Nhã ở một bên, đồng dạng cũng là vẻ mặt khó hiểu.
"Ông chủ, làm sau đột nhiên ngài lại hỏi chuyện này? Đúng, gần đây nhất đúng là ta cảm thấy trạng thái tinh thần không được tốt lắm, chắc là quá mệt mỏi đi!"
Diệp Trần nhẹ gật đầu, lại tới một câu càng không thể giải thích được, "Đợi lát nữa ta đi tới nhà của cô một chuyến, có lẽ sẽ biết nguyên nhân!"
Sở Phi Yên không rõ ý tứ của Diệp Trần, gương mặt xinh đẹp lập tức hơi đỏ lên, đây là lần đầu tiên Diệp Trần chủ động muốn tới nhà cô ta, để cô ta âm thầm buồn bực cùng với đó còn có chút vội vàng không kịp chuẩn bị.
Mà Đường Thanh Nhã nghe được điều này, trong đôi mắt đẹp lập tức hiện lên một chút khác thường, như thể đang nghĩ về một cái gì đó, vẻ măt ảm đạm một trận.
Trong khi nói chuyện, Sở Phi Yên cũng đã đi tới trước mặt hai người, Diệp Trần đứng ra làm giới thiệu cho hai người.
Sở Phi Yên lập tức lôi kéo bàn tay nhỏ của Đường Thanh Nhã, cười nói:. Truyện Đô Thị
"Hóa ra ngươi chính là vị tiểu công chúa kia của Đường gia a, quả nhiên là có tố chất của mỹ nhân!"
Đường Thanh Nhã cười ngọt ngào, "Chị Sở mới là đại mỹ nữ nổi danh thành phố Vân Châu a!"
...
Rất nhanh, hai người mang theo Sở Phi Yên nhìn quanh nhà hàng một lần nữa, Sở Phi Yên có kinh nghiệm phong phú hơn so với hai người, sau khi xem xong chỉnh thể cấu tạo và phong cách của nhà hàng, lúc này lại đưa ra một số đề nghị rất không tệ, nói rõ ràng đâu ra đấy.
Cuối cùng, Diệp Trần nói:
"Phi Yên, chuyện này ta giao cho cô toàn quyền xử lý, quay đầu cô đi giao thiệp với Đường lão gia tử một chút, ông ấy sẽ cung cấp cho cô một số trợ giúp cần thiết, còn về phương diện tiền bạc, chắc chắn không thể bạc đãi Đường gia, mặc khác, chuyện khai trương nhà hàng, cũng phải nhanh chóng thực hiện!"
Vẻ mặt tự tin của Sở Phi Yên, "Yên tâm đi! Ông chủ, bây giờ những việc khó khăn nhất đều đã giải quyết, chuyện tiếp theo thì đơn giản hơn nhiều, không có bất ngờ gì xảy ra thì khoảng mười ngày sau nhà hàng chúng ta có thể khai trương!"
...
Sau khi nói xong chuyện chính, cả ba người cũng đã đến lúc nên trở về.
Vốn, Diệp Trần và Đường Thanh Nhã ở cùng một cái tiểu khu, nhà của Sở Phi Yên thì ở một hướng khác, theo những gì diễn ra trước đó thì Diệp Trần và Đường Thanh Nhã nên trở về cùng nhau, Sở Phi Yên tự mình lái xe trở về.
Không nghĩ tới, Diệp Trần lại trực tiếp ném chìa khóa xe cho Đường Thanh Nhã, nói:
"Thanh Nhã, cô lái xe của ta đi về trước đi, ta muốn đi tới nhà của Phi Yên một chuyến có chút việc cần phải xử lý!"
Nói xong, trực tiếp lên chiếc xe Maserati kia của Sở Phi Yên.
Đường Thanh Nhã nắm chìa khóa vào trong tay, thần sắc lập tức ảm đạm, mà Sở Phi Yên thì có chút được sủng ái mà lo sợ.
...
Trên đường về nhà của Sở Phi Yên, Sở Phi Yên thận trọng nói:
"Này, ông chủ, ngài đối với bạn gái của ngài như vậy không được tốt a?"
Diệp Trần lập tức sững sờ, "Ngươi hiểu nhầm! Ta và Thanh Nhã chỉ có quan hệ bạn bè thôi, cô ta không phải là bạn gái của ta!"
Sở Phi Yên nghe được điều này, trong đôi mắt đẹp hiện lên một chút vui mừng, gương mặt xinh đẹp cũng hơi ửng hồng, lại thấp giọng nói:
"Thật ra thì ngài cũng không cần cố ý tiễn tôi về nhà..."
Nghe được điều này Diệp Trần lập tức mỉm cười nói:
"Phi Yên, có phải cô đang hiểu lầm chuyện gì rồi hay không? Sở dĩ ta muốn tới nhà của cô, thật ra thì có chuyện rất qua trọng!"
Suy nghĩ của Sở Phi Yên lập tức bay tán loạn, cũng không biết suy nghĩ cái gì, gương mặt xinh đẹp càng trở nên đỏ bừng, cúi đầu nói:
"Chuyện quan trọng gì mà cứ nhất định phải tới nhà tôi a?"
Diệp Trần thấy thế, biết Sở Phi Yên chắc là đã hiểu nhầm, không thể không lắc đầu nói:
"Cô còn nhớ chuyện lúc nãy ta hỏi cô không? Gần đây nhất có phải trạng thái tinh thần của cô không được tốt lắm phải không? Buổi tối đi ngủ thường xuyên bị mất ngủ?"
Sở Phi Yên thấy vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Trần, biết chắc chuyện này không có đơn giản như vậy, vội vàng nhẹ gật đầu, "Đúng vậy, chẳng lẽ ngài biết được nguyên nhân trong đó?"
Diệp Trần nhẹ gật đầu,
"Bây giờ thì chưa rõ lắm nhưng khi tới nhà cô, mọi chuyện chắc sẽ rõ! Nếu như ta đoán không sai, xung quanh nhà cô chắc là bị người nào đó bố trí loại trận pháp tinh thần, cho nên mới ảnh hưởng tới trạng thái tinh thần của cô!"
Sở Phi Yên nghe được điều này, sắc mặt lập tức thay đổi lớn.
...
Nhà của Sở Phi Yên cũng là khu biệt thự có danh tiếng trong thành phố Vân Châu, tuy rằng kém hơn so với tiểu khu Tử Kim Sơn, nhưng cũng không kém bao nhiêu.
Mà lúc này, ở trong một căn biệt thự đối diện với căn biệt thự của Sở Phi Yên.
"Sư phụ, ngài nói xem Diệp Cuồng Tiên có thực sự sẽ đến không? Chúng ta chờ ở chỗ này đã mấy ngày rồi, xem ra Diệp Cuồng Tiên và cô nàng này hơn phân nửa là không có loại quan hệ đó a!"
Nói chuyện chính là một người đàn ông trung niên khoảng ba mươi tuổi, mà sư phụ ở trong miệng hắn, thì là một lão giả áo xám dung mạo cực xấu, hóa ra người này chính là Huyền Âm đại sư mà Vạn Quán Tài nhà giàu nhất Đông Giang mời tới để đối phó Diệp Trần!
Huyền Âm đại sư lập tức khặc khặc cười một tiếng, "Ta đã nghe ngóng qua, Diệp Cuồng Tiên vì nữ nhân này, chẳng những giết chết con trai bảo bối của Vạn Quán Tài, còn giao công ty trên mười tỷ cho cô ta tới toàn quyền quản lý, nếu như nói cô ta không phải là nữ nhân của Diệp Cuồng Tiên thì ai mà tin được?"
Nói đến đây, trên mặt của Huyền Âm đại sư hiện ra nụ cười hèn mọn, nói:
"Với cả cô nàng này xinh đẹp cực phẩm như thế, nam nhân nào có thể cầm cự nổi? Nếu như không phải sợ Diệp Cuồng Tiên nổi lòng nghi ngờ, còn phải lấy nàng ra làm mồi dụ, ta sớm đã..., hắc hắc!"
Lúc hai người đang nói chuyện, Huyền Âm đại sư bỗng nhiên tâm niệm vừa động, trên mặt đã hiện ra vẻ vui mừng, "Nhắc tới Tào Tháo thì Tào Tháo đến rồi! Con mồi đã mắc câu rồi, ngươi ở chỗ này chờ ta, nhìn ta hôm nay lấy đầu của Diệp Cuồng Tiên kia như thế nào!"
Nói xong lời này, Huyền Âm đại sư đã như là linh hồn người chết, biến mất ngay ở trong phòng không thấy gì nữa.
...
Cùng lúc đó, Diệp Trần và Sở Phi Yên đã lái xe đi tới trước biệt thự.
Hai người xuống xe, Sở Phi Yên đang muốn đi vào trong biệt thự, lại được Diệp Trần kéo lại, "Xung quanh biệt thự của ngươi quả nhiên được kẻ nào đó bố trí một loại trận pháp tinh thần, hơn nữa ẩn tàng vô cùng tốt, nếu không phải ta sớm đã có lòng nghi ngờ, chỉ sợ ngay cả ta cũng bị qua mặt!"
Sở Phi Yên lập tức quá sợ hãi, "Chẳng lẽ là hướng tôi mà tới? Thế nhưng tôi gần đây ngoài tinh thần có chút uể oải ra, những thứ khác không có gì thay đổi a?"
Diệp Trần cười lạnh, "Người này chắc là hướng về phía ta! Cũng được, cô chờ ta ở bên ngoài, ta thế nhưng là muốn xem xem, đây là thần thánh phương nào?"
Nói xong lời này, trong đôi mắt Diệp Trần hiện lên vẻ tàn khốc, chậm rãi đi vào trong biệt thự.
Gần đây hăn giết quá nhiều người, hơn nữa mọi người đều là nhân vật có bối cảnh không tầm thường, bị người lập mưu hãm hại cũng là chuyện bình thường, thế nhưng hắn ghét nhất là người khác động đến người nhà và bạn bè của hắn, đây là nghịch lân của hắn, kẻ nào động kẻ đó chết!
P/S: Ta thích nào, Kim Phiếu á á, chẳng nhẽ mọi người đọc truyện mà không nạp tiền không có Kim Phiếu sao ;))