Thần Đế Trọng Sinh

Chút mánh khóe đó của hắn, há có thể giấu giếm được đôi mắt của Diệp Trần?

Chỉ có điều, khiến cho Diệp Trần có chút tò mò chính là ai đã tiết lộ tin tức của bọn họ cho lão già này? Mục địch là gì?

Tâm tư Diệp Trần hơi đảo một cái, mơ hồ đã đoán được người sai khiến phía sau, tuy nhiên hắn cũng không có lập tức vạch trần lời nói lừa bịp của vị đại sư trước mắt này, dứt khoát tương kế tựu kế nhìn xem lão già này tiếp tục muốn làm gì, mục địch cuối cùng là như thế nào!

Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần đứng ở cửa nhìn lấy Lữ đại sư này đang tiếp tục lừa dối đối với Đường Thanh Nhã, "Nữ thí chủ, lão đạo nhìn giữa trán ngươi đầy đặn, địa các phương viên, mặt phượng môi anh đào, lông mày mượt cái mũi nhỏ, xem qua chính là tướng đại phú quý! Chỉ có điều..."

Lữ đại sư nói tới đây, cố ý lộ ra vẻ mặt ngưng trọng hơi chần chừ, Đường Thanh Nhã quả nhiên trung kế, vội vàng hỏi ngay:

"Đại sư, chỉ bất quá cái gì?"

Lữ đại sư làm bộ vuốt buốt sợi râu hoa dâm kia, tiếp tục lừa dối nói:

"Chỉ có điều, lão đạo xem ấn đường hai người các ngươi đều biến thành màu đen, chỉ sợ hôm nay sẽ có họa sát thân!"

Đường Thanh Nhã nghe được điều này, lông mày lập tức nhíu lại, "Đây là chuyện không có khả năng a?"

Theo suy nghĩ của Đường Thanh Nhã thì có đại cao thủ như Diệp Trần này ở bên cạnh, làm sao sẽ có họa sát thân?

"Khụ khụ!"

Lữ đại sư kia thấy Đường Thanh Nhã nổi lên nghi ngờ, lập tức ho nhẹ một tiếng, tiếp tục chững chạc đàng hoàng lừa dối nói:

"Trời có mưa gió thất thường, người thì sớm tối họa phúc! Nữ thí chủ, lão đạo có lời tốt muốn khuyên bảo, nếu là ngươi không nghe, đến lúc đó hối hận cũng không kịp!"

Nói đến đây, Lữ đại sư dừng lại một chút, lại nói tiếp:

"Như vậy đi! Bản đạo có duyên với hai vị, hôm nay sẽ không ngại nói cho hai vị biết phương pháp phá giải!"

"Phía sau núi đạo quán chúng ta, có một chỗ gọi là miếu Lão Quân, hương hỏa rất là linh nghiệm, hai vị không ngại thì đi bái một cái, chẳng những có thể lấy bảo đảm bình an, còn có thể vượng nhân duyên!"

Đường Thanh Nhã nghe được lời nói trước đó đã nổi lên một chút nghi ngờ, nhưng khi nghe được câu cuối cùng vượng nhân duyên kia, lập tức vui mừng nhíu mày suy nghĩ, thà rằng tin là có không thể tin là không! Dù sao bọn họ nhàn rỗi cũng không có việc gì, không ngại đi bái một cái, nhỡ đâu linh nghiệm thật thì sao?

Nghĩ tới đây, Đường Thanh Nhã vội vàng hướng về phía Lữ đại sư, lần nữa cung kính thi lễ một cái, "Đa tạ đại sư chỉ điểm bến mê!"

Diệp Trần ở một bên nhìn tất cả vào trong mắt, lập âm thầm cười lạnh tuy nhiên cũng không nói thêm gì.

...

Sau khi rời khỏi Vấn Thiên các, Đường Thanh Nhã hứng thú bừng bừng lôi kéo Diệp Trần, hướng về phía núi ở phía sau đạo quán mà đi tới.

Diệp Trần không thể không âm thầm buồn cười, nhịn không được nói:

"Tôi nói lớp trưởng đại nhân, cô thật sự tin những lời nói bậy nói bạ của lão đầu kia sao?"

Đường Thanh Nhã nói:

"Thế nhưng là Lữ đại sư người ta tính toán xác thực cũng rất chuẩn a!"

Diệp Trần cười nói:

"Nói không chừng là mấy người bạn cùng lớp trước đó đã đi qua chỗ của hắn, nói ra tin tức hai người chúng ta cho lão già này thì sao?"

Đường Thanh Nhã hơi sững sờ, chợt đảo mắt một cái nói:

"Thôi đi, ai sẽ nhàm chán như vậy?"

Tuy ngoài miệng nói như vậy, Đường Thanh Nhã sau khi được Diệp Trần nhắc nhở như vậy, thật ra thì cũng đã nổi lên lòng nghi ngờ, chỉ có điều cô ta vừa nghĩ tới câu nói cuối cùng kia của Lữ đại sư "Vượng nhân duyên", thì cho dù có nói cái gì đi nữa cũng không muốn cứ như vậy mà từ bỏ.

Rất nhanh, sau khi hai người từ cửa đạo quán đi ra ngoài, thẳng tiến trên núi mà đi.

Phía sau núi, có rất nhiều cây tùng cao lớn, tuy rằng bây giờ đã là mùa đông khắc nghiệt, nhưng vẫn xanh um tươi tốt.

Hơn nữa, không biết có phải nguyên nhân là bởi vì khí hậu hay không, vừa tiến vào trong khu rừng này đã làm cho người ta đều có cảm giác rất âm lãnh, thậm chí còn khiến cho người ta không tự chủ được mà rùng mình!

Diệp Trần không thể không híp hai mắt lại một cái, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, xung quanh đây có rất nhiều oán khí, ở đằng sau núi này chắc là có không ít người chết!

Ngược lại ở đây còn là một nơi tốt để giết ngươi cướp của!

Ngay sau đó, sau khi thần niệm của Diệp Trần đảo qua, đã phát hiện ở một nơi cách hai người khoảng trăm mét ở phía trước, thế mà còn có sáu người đang mai phục ở chỗ đó!

Diệp Trần lập tức giật mình, đông thời trên mặt hiện ra nụ cười lạnh, "Liễu Mộ Bạch ngươi được lắm, ngươi nhưng lại có lòng dạ độc ác, thế mà muốn giết ta!"

Vốn còn muốn sau khi giải quyết Tần Đạp Thiên xong, lại đi thu thập Liễu gia các ngươi, bây giờ xem ra, thật đúng là không giữ lại được các ngươi!

Trong lòng nghĩ như vậy, Diệp Trần vẫn không nhanh không chậm cùng Đường Thanh Nhã từ từ đi về phía trước.

Cuối cùng, bước vào vòng mai phục của sáu người!

Bạch! Bạch! Bạch!

Trong nháy mắt sáu người từ trong rừng cây tùng chạy ra, bao vây hai người vào giữa.

Từ thân thủ động tác tới xem, hiển nhiên đều không phải là người bình thường, mà là sáu tên võ giả nội kình.

"A!"

Đường Thanh Nhã lập tức kinh hô một tiếng, gần như theo bản năng ôm lấy cánh tay của Diệp Trần, khuôn mặt nhỏ hơi trắng bệch.

Diệp Trần khẽ cười với nàng, trực tiếp đưa đầu của nàng kéo lại ôm vào trong lồng ngực của mình, thấp giọng nói: "Đừng sợ, có tôi ở đây, chỉ là một đám tiểu lâu la mà thôi! Nhắm mắt lại đi tôi đưa đi qua!"

Đường Thanh Nhã được Diệp Trần không nói lời nào đã ôm vào trong ngực, đồng thời bên tai nghe thấy giọng nói ôn nhu kia, lập tức vừa thẹn vừa mừng lại vừa sợ, cái cảm giác căng thẳng sợ hãi trước đó, trong nháy mắt đã biến mất không thấy dấu vết đâu nữa, lập tức cảm giác được cho dù trời có sập xuống cũng không có cái gì đáng sợ.

Còn về sáu người kia, nghe được điều này thì tất cả đều tức giận đến oa oa kêu to, bọn họ tuy rằng còn chưa bước vào hàng ngũ cao thủ đỉnh cấp, nhưng tốt xấu gì cũng đều là nhân vật có uy danh hiển hách, thế mà bị một tên thiếu niên mới chỉ có mười mấy tuổi khinh thường như thế, vậy làm sao có thể để cho bọn họ nhẫn?

"Tiểu tử! Ngươi muốn chết!"

Một tên tráng hán có dáng người khôi ngô, hét lớn một tiếng, dẫn đầu đánh về phía Diệp Trần, khí thế hùng hổ!

"Hừ!"

Diệp Trần nhìn cũng không thèm nhìn một chút, trực tiếp tiện tay vung lên.

"Bành!"

Tráng hán kia cách Diệp Trần còn hơn mười mét, thế mà trực tiếp nổ tung ra, trong nháy mắt hóa thành một đống thịt vụn!

"Cái gì!"

Năm người còn lại mọi người lập tức trừng lớn hai mắt, bị dọa đến hồn vía đều nhanh muốn bay lên mây.

"Ngươi lại là... tông sư Hóa Kình!"

Người đàn ông trung niên cầm đầu trong năm người, chỉ vào Diệp Trần, hai chân đã run lẩy bà lẩy bẩy, giống như gặp phải ma quỷ, vừa run vừa mở miệng nói.

Mà ở trong lòng hắn sớm đã mắng chửi mười tám đời tổ tông nhà Liễu Mộ Bạch.

Nếu như biết đối phương là tông sư Hóa Kình, nói như thế nào thì hắn cũng không nhận cái nhiệm vụ này.

Diệp Trần cười lạnh,

"Nói cho ta biết người sau lưng các ngươi là ai? Ta có thể cân nhắc lưu các ngươi một cái toàn thây!"

Năm người còn lại liếc nhau một cái, cuối cùng người đàn ông trung niên đầu trọc kia nói:

"Được rồi, ta nói! Người sau lưng chúng ta là..."

Người đàn ông trung niên kia nói tới đây, năm người bỗng nhiên nhanh chóng lui lại phía sau, hơn nữa trước tiên thi nhau móc ra từ bên hông một khẩu Desert Eagle.

Ầm! Ầm! Ầm!...

Năm viên đạn phân biệt từ năm vị trí khác nhau bắn vào các vị trí yếu hại của Diệp trần!

Rất rõ ràng, năm người này không cam tâm bó tay chịu chết, còn muốn làm giãy dụa cuối cùng.

Năm người hiển nhiên là thường xuyên phối hợp với nhau, kế hoạch vạch ra rất tốt, đồng thời hướng năm cái phương hướng khác nhau chạy thoát thân, lại thêm có súng ngắn quấy nhiễu, coi như không thể giữ lại được tính mạng tất cả nhưng cũng không đến mức toàn quân bị diệt.

Tuy nhiên rất nhanh, bọn họ triệt để tuyệt vọng.

Chỉ thấy, đối mặt với năm viên đạn từ năm cái phương hướng khác nhau bay tới, Diệp Trần tiện tay cong ngón búng ra.

Sưu! Sưu! Sưu!

Năm viên đạn bắn ngược lại mà đi, trong nháy mắt xuyên thấu đầu của năm người...

P/S: Ta thích nào... chương thứ 7


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui