Thần Đế Trọng Sinh

Hoá ra, chủ nhân của thể xác mà Vũ Hạc đại tiên đoạt xá tên là Giang Khẩu Anh Tử, đồng thời cũng là sư tỷ của Tuyết Cơ.

Tuyết Cơ là một đứa trẻ mồ côi, từ lúc còn nhỏ đã được Thiên Chiếu thần cung nuôi dưỡng, trước mười tuổi vẫn luôn được vị sư tỷ này chăm sóc lớn lên, cho nên hai người có tình cảm rất sâu đậm.

Mà ở hơn mười năm trước, cũng chính là lúc Tuyết Cơ lên mười tuổi, Giang Khẩu Anh Tử bỗng nhiên mất tích một cách bí ẩn, đến tận bây giờ cũng không có bất cứ tin tức gì.

Tuyết Cơ đã từng khổ cầu sư phụ của mình mấy lần, hy vọng có thể phái người đi điều tra tung tích của sư tỷ, đáng tiếc mỗi lần đều bị từ chối một cách vô tình.

Mà bây giờ, chính vị sư tỷ mà mình mong nhớ ngày đêm này, thế mà đột nhiên lại xuất hiện ở trước mặt mình, Tuyết Cơ vô cùng kích động lẫn kinh ngạc đồng thời cảm thấy không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

"Anh Tử sư tỷ làm sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Sư phụ lại ở đâu?"

Ngay vào lúc Tuyết Cơ nghĩ mãi mà không hiểu, vị "Ảnh Tử sư tỷ" kia của nàng mới mở miệng, lập tức để tất cả mọi người đều phải đứng chôn chân tại chỗ, "Diệp Cuồng Tiên! Ngươi dám phá hỏng chuyện tốt của lão phu! Hôm nay lão phu phải cho ngươi chết!"

Tiếng nói gào thét tràn ngập sự tức giận này khiến mọi người kinh ngạc.

"Đây...tình huống này là như thế nào?"

"Là ta xuất hiện ảo giác sao? Đây rõ ràng chính là giọng nói của Vũ Hạc đại tiên a! Sao lại thế..."

"Ta thèm gái rồi hay sao? Ta có bị hoa mắt không vậy!!!!"

"Ta muốn điên rồi!"

...

Tại sao một cô gái lại có chất giọng này chứ? Nhưng nghe kỹ thì mọi người không thể nghi ngờ gì nữa, chất giọng của người phụ nữ trước mặt họ chính là giọng của Vũ Hạc đại tiên!

Tất cả mọi người đều có vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, thực sự không thể nào tiếp thu được mọi thứ đang xảy ra ở trước mắt.

Tuyết Cơ thì lúc này đang lấy hai tay ôm đầu, liều mạng lắc đầu.

Lúc này, một vị nào đó của Âm Dương sư Đảo quốc bỗng nhiên mở miệng nói:

"Vũ Hạc đại tiên không phải là dùng một loại pháp thuật vô thượng trong truyền thuyết của Đạo gia tên là "Đoạt xá" chứ?"

Lời nói của người này vừa mới thốt ra, tất cả mọi người đều sững sờ, có người nhịn không được hỏi:

"An Đằng đại sư, đoạt xá là cái gì?"

Ông lão tên là An Đằng đại sư kia, lần nữa nhìn vào thân ảnh xinh đẹp đang đánh nhau với Diệp Trần kia, trong đôi mắt lộ ra vẻ mặt vô cùng sợ hãi, từ từ nói:

"Căn cứ truyền thuyết mà Âm Dương Liêu chúng ta lưu truyền tới nay, khi tu luyện tới cảnh giới Tiên Nhân thì tinh thần lực sẽ trở nên cô cùng cường đại, từ đó ngưng tụ ra nguyên thần!"

"Lúc này, nếu như đến thời kỳ già yếu, không có cách nào duy trì tiếp nữa thì nguyên thần có thể từ trong thân thể bay ra, sau đó chiếm thể xác của người khác thành của mình từ đó mà kéo dài sinh mệnh..."

Mọi người nghe được lời giải thích này của An Đằng đại sư thì lập tức thi nhau hiện ra vẻ mặt hoảng sợ.

"Chiếm thân thể của người khác thành của mình, đây cũng quá..."

Nếu như đặt ở tình huống bình thường mà bọn họ nghe được những chuyện này thì khẳng định sẽ khịt mũi coi thường, kiên quyết không tin trên đời này thế mà còn có loại pháp thuật tà ác tới như vậy.

Thế nhưng bây giờ sự thật đã bày ra ở trước mắt, bọn họ không thể không tin.

Duy chỉ có vẻ mặt của Tuyết Cơ trong nháy mắt đã trắng bệch vô cùng, sau đó liều mạng lắc đầu, thấp giọng lẩm bẩm nói:

"Ta không tin! Ta không tin!..."

Nếu quả như vị An Đằng đại sư này nói, Vũ Hạc đại tiên sư phụ của mình đã đoạt xá sư tỷ Giang Khẩu Anh Tử của mình, vậy người trước mắt này đến cùng là sư phụ của mình hay là sư tỷ của mình đây?

...

Một bên khác, Vũ Hạc đại tiên bị Diệp Trần vạch trần chuyện đoạt xá thì vào lúc này tức giận đến phát điên, hai mắt như muốn phun ra lửa!

Đáng tiếc, lấy tu vi cảnh giới Kim Đan sơ kỳ của hắn cản bản không tạo thành uy hiếp quá lớn đối với Diệp Trần.

"Vũ Hạc lão nhi! Ngươi không phải là đối thủ của ta, ngoan ngoãn giao phần bản đồ kia trong tay ngươi ra, có lẽ ta có thể tha cho ngươi một cái mạng già!"

Hai người đánh nhau được một lúc thì Diệp Trần không nhịn được mà mở miệng trào phúng.

Vũ Hạc đại tiên lập tức giận dữ, "Nếu không phải tu vi của lão phu còn chưa có khôi phục tới trạng thái đỉnh phong há lại sẽ bị ngươi áp chế?"

"Tuy nhiên ngươi muốn đánh bại ta cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy!"

Diệp Trần cười lạnh, "Thật sao? Vậy hôm nay ta sẽ để cho ngươi thua tâm phục khẩu phục!"

Lời nói rơi xuống, khí thế trên người Diệp Trần bỗng nhiên kéo lên, kiếm khí trong tay hạ xuống, "Bát Phương Vô Địch!"

Bá bá bá!

Ở trong chốc lát, kiếm khí đã tung hoành đầy trời, trong nhá mắt phong bế tất cả đường lui của Vũ Hạc đại tiên.

Vũ Hạc đại tiên thấy cảnh này muốn tránh cũng không tránh được thì vẻ mặt biến đổi, ngay lập tức vận khí thành cương.

Rầm rầm rầm!

Kiếm khí đầy trời lập tức chém xuống vào cương khí hộ thể xung quanh hắn.

Bành!

Cương khí hộ thể chỉ chống đỡ được một lát thì trong nháy mắt vỡ vụn.

"A!"

"Không được!"

Mấy người Quy Điền Tam Lang ở xa xa thấy cảnh này thì thi nhau thay đổi sắc mặt.

Cho dù trước đó bọn họ đối với chuyện Vũ Hạc đại tiên đoạt xá còn có chút khó mà tiếp nhận, thế nhưng Vũ Hạc đại tiên vào lúc này đã là con át chủ bài cuối cùng của bọn họ, nếu như vẫn bại dưới tay của Diệp Cuồng Tiên vậy thì phóng tầm mắt toàn bộ Đảo quốc, không còn một ai có thể ngăn chặn người này!

"Hừ!"

Mắt thấy cương khí hộ thể không thể chống đỡ được thêm nữa, Vũ Hạc đại tiên bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, "Bát Chỉ Kính!!"

Theo giọng nói này rơi xuống, trên người của Vũ Hạc đại tiên lập tức phát ra ánh sáng chói mắt, sau đó một tấm gương có ánh sáng màu vàng kim chói lọi xuất hiện ở trên đỉnh đầu của hắn và đang xoay chầm chậm.

Ngay sau đó, những kiếm khí đầy trời ở xung quanh kia lập tức bị ánh sáng vàng đột nhiên phát ra bởi tấm gương mà thi nhau bay ra.

Ngay cả Diệp Trần cũng lập tức cảm nhận được một cỗ phản lực cường đại để cho hắn không thể không lùi lại hai ba bước!

"Chặn!"

Trên mặt của mấy người Quy Điền Tam Lang lập tức tràn đầy vẻ vui mừng.

"Lại là Thánh khí! Hơn nữa còn là một kiện Thánh khí phòng ngự!"

Diệp Trần nhìn qua cái gương ở trên đỉnh đầu của Vũ Hạc đại tiên này thì không thể không nhướng mày, trước đó là Thảo Trĩ Kiếm ở trong tay Liễu Sinh Chính Long, về sau là Thập Quyền Kiếm của Bán Tàng Chân Nhất, bây giờ lại là Bát Chỉ Kính trong tay của Vũ Hạc đại tiên!

Chỉ trong thời gian nửa tháng ngắn ngủi vậy mà đã thấy được ba kiện Thánh khí!

Phải biết, cho dù là Tu Chân giới, Thánh khí cũng là đồ vật rất hiếm có, một cái Đảo quốc nho nhỏ lại có tới ba kiện Thánh khí, hoàn toàn khiến người ta cảm thấy không thể ngờ được.

Tu vi của Bán Tàng Chân Nhất và Liễu Sinh Chính Long có hạn, hơn nữa không phải tu tiên giả chân chính, căn bản không có cách nào phát huy ra toàn bộ thực lực của Thánh khí, thế nhưng Vũ Hạc đại tiên ở trước mắt này thì khác hẳn rồi.

Nhất là ở trong tay đối phương còn là một kiện Thánh khí phòng ngự, lấy Linh khí Xích Diễm kiếm của hắn chỉ sợ chưa chắc có thể phá vỡ được kiện Thánh Khí phòng ngự này của đối phương.

"Diệp Cuồng Tiên! Ta thừa nhận ta đã đánh giá thấp thực lực của ngươi, tuy nhiên trong tay ta có Bát Chỉ Kính, ngươi sẽ không làm gì được ta! Không bằng chúng ta giảng hòa, cùng nhau đi đoạt phần bản đồ thứ ba, sau đó cùng nhau đi tới Bồng Lai tiên đảo, ý của ngươi như thế nào?"

Vũ Hạc đại tiên nâng Bát Chỉ Kính trong tay, từ từ mở miệng nói.

Thực lực mà Diệp Trần thể hiện ra hoàn toàn chính xác là nằm ngoài dự liệu của hắn.

Hắn vốn cho rằng, lúc ở trong thần cung là có thể dễ dàng giết chết Diệp Trần rồi, thế nhưng hắn không thể ngờ được chẳng những tên nhóc ấy không chết còn khiến hắn phải sử dụng đến lá bài tẩy. Bản thân đã sống trên hai trăm năm, cảnh giới cũng đã đạt đến Kim Đan hậu kỳ thế mà còn chưa phải là đối thủ của một thên thiếu niên mới chỉ có tu vi cảnh giới Trúc Cơ.

Dưới sự bất đắc dĩ, hắn đành phải thay đổi sách lược.

Tuy nhiên nói tới đây, hắn và Diệp Trần cũng không có thâm cừu đại hận gì, cũng không nhất định cần phải đưa đối phương vào tình huống không chết không thôi.

Tuy nhiên, đối với lời đề nghị này của hắn thì Diệp Trần lại cười lạnh, "Không làm được gì ngươi sao? Vậy thì chưa chắc!"

Nói xong lời này, Diệp Trần thuận tay một chiêu từ trong Càn Khôn Trạc lấy ra một trường kiếm có phong cách cổ xưa, hóa ra chính là thanh kiếm lúc trước đoạt được ở trong tay Liễu Sinh Chính Long.

"Thảo Trĩ Kiếm!"

Nhìn thấy Diệp Trần lấy ra thanh kiếm này thì sắc mặt của Vũ Hạc đại tiên lập tức vì đó mà thay đổi.

P/S: Ta thích nào....cảm ơn các bạn đã ủng hộ KP nha....mong rằng các bạn khác tiếp tục ủng hộ kim phiếu a...đồng thời đề nghị các đồng chí đề cử truyên 90-100 nha. Chương thứ 5


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui