Thần Đế Trọng Sinh

Đêm đã khuya, mặt trang trên trời không biết vì sao bỗng nhiên mất đi bóng dáng, toàn bộ thành phố Vân Châu đã hoàn toàn bị bóng tối bao phủ, hơn nữa bỗng nhiên gió lạnh nổi dậy.

Đêm về khuya, đêm của sự giết chóc!

Ở tại một nơi ẩn nấp nào đó của một cái nhà máy bị bỏ hoang trong thành phố Vân Châu, "Hôm nay ta triệu tập các vị đến nơi đây, chủ yếu là thương lượng với các vị một chút, làm sao mới có thể giết chết mẹ con Tô thị kia để báo thù rửa hận!"

Người nói chuyện là một người đàn ông trung niên Á Châu khoảng bốn mươi tuổi, mà lúc này ở trong toàn bộ nhà máy có khoảng hơn trăm người!

Những người này ít nhất đều có thực lực tông sư Hóa Kình trở lên, hơn nữa có các loại màu da khác nhau, các loại cách ăn mặc khác nhau đều có mặt ở đây hiển nhiên là không thuộc về cùng một tổ chức

Giọng nói của người đàn ông trung niên Á Châu kia vừa mới rơi xuống thì lập tức có người thi nhau hưởng ứng, "Không sai! Không nghĩ tới họ Diệp kia, người tuy rằng đã chết rồi vậy mà căn cơ ở Vân Châu vậy mà lại thâm hậu như thế, bên cạnh mẹ con Tô thị kia càng là có cường giả cấp Tiên Nhân bảo hộ!"

"Cộng với Thần Long vệ của Hoa Hạ đang âm thầm bảo hộ, nếu như những người như chúng ta cứ tiếp tục năm bè bảy mảng như vậy thì sợ rằng sẽ chẳng bao giờ báo thù được!"

"Hơn nữa, nếu lại cứ tiếp tục như vậy nữa thì sợ rằng quân đội của Hoa Hạ cũng phải xuất động!"

"Có đạo lý, chúng ta nhất định phải cùng lúc ra tay, như vậy mới có thể có cơ hội giết chết người nhà của Diệp Cuồng Tiên!"

...

Ngày vào lúc các nhân vật thủ lĩnh của mỗi loại thế lực lớn đang nghị luận sôi nổi.

Ầm!

Cái cửa sắt của nhà máy bị bỏ hoang này lại đột nhiên phát ra một tiếng vang!

Sau đó, mọi người thấy một tia sáng màu đỏ thắm phá cử mà vào! Mà ở phía trên cánh cửa sắt lớn kia cũng xuất hiện một cái lỗ thủng rất lớn!

"Ai?"

"Là người nào?"

"Có chuyện gì xảy ra?"

...

Tất cả mọi người lập tức thi nhau đứng lên, từng người đều lộ ra vẻ cảnh giác.

Thế nhưng là, chờ khi mọi người nhìn vào xem xét thì ngay lập tức tất cả đều sợ ngây người, bởi vì bọn hắn kinh ngạc phát hiện, tia sáng vừa mới phá cửa mà vào kia lại không phải là người mà là một thanh phi kiếm!

Thanh kiếm này toàn thân hiện lên màu đỏ như lửa, trên thân kiếm còn mang theo ngọn lửa!

Sau khi xông vào bên trong nhà máy thì nó bị treo lơ lửng trên không, giống như được giữ lại bởi một cỗ lực lượng vô hình nào đó.

"Kiếm này...hình như là thanh phi kiếm kia của Diệp Cuồng Tiên!"

"Không thể nào! Diệp Cuồng Tiên rõ ràng đã chết ở Bắc Cực, kiếm của hắn làm sao có thể xuất hiện ở đây?"

"Có thể lấy ý niệm điều khiển binh khí thì bản thân binh khí này dĩ nhiên không phải binh khí bình thường, thế nhưng người điều khiển nó cũng phải có tinh thần niệm lực rất cường đại a!"

"Đến cùng là ai? Hắn muốn làm cái gì?"

...

Mọi người đang bàn tán ầm ĩ.

Mà thanh phi kiếm kia lại lẳng lặng lơ lửng ở trên đầu mọi người, như thể được một cỗ lực lượng vô hình nào đó nâng lên.

"Cố Lộng Huyền Hư! Nhìn ta thu phục ngươi!"

Một tên cường giả cấp bậc Thần Cảnh thấy thế thì trực tiếp hét lớn một tiếng, tung người nhảy lên, chộp về phía thanh phi kiếm màu đỏ thắm kia!

Nhưng mà đúng vào lúc này, thanh kiếm kia, cuối cùng cũng động!

Sưu!

Tốc độ của phi kiếm nhanh tới tình trạng khó mà có thể tưởng tượng nổi, tất cả mọi người ở đây đều chỉ càm thấy hóa mắt một cái, một đạo kiếm mang như sao băng bay xét qua trên không trung!

Mà cái tên cường giả Thần Cảnh xuất thủ trước đó vậy mà không có một chút sức chống cự nào, trong nháy mắt bị đạo kiếm mang màu đỏ thắm này chém thành hai nửa!

"Cái gì!"

Mọi người thấy cảnh tượng này thì lúc này mới hoảng sợ, lập tức dọa đến thi nhau lùi lại.

Đáng tiếc tốc độ của bọn hắn ở trước mặt thanh phi kiếm màu đỏ thắm kia lại giống như là tốc độ của một con rùa đang bò.

Sưu sưu sưu!

Thanh phi kiếm màu đỏ thắm kia cứ mỗi lần ở trên không trung bay xoẹt qua một lần thì đã có mấy cái đầu người bay ra!

Ngay cả cường giả Thần Cảnh cùng không thể ngăn cản một kích của thanh phi kiếm này một chút nào thì cũng đừng có nói tới những người khác.

Xen lẫn từng tiếng kêu thảm thiết, toàn bộ bên trong nhà máy bị bỏ hoang này, lập tức trở nên hỗn loạn, tất cả mọi người vội vàng tứ tán chạy thoát thân.

"Má ơi! Chạy mau a!"

"Con mẹ nhà nó đây đến cùng là đồ vật gì? Làm sao lại sẽ lợi hại như thế?"

"Phi kiếm! Cái này chẳng lẽ chính là Ngự Kiếm thuật trong truyền thuyết cổ đại phương Đông sao?"

"Thật là đáng sợ!"

...

Mọi người kinh hô, tru lên, thậm chí còn có cả cầu khẩn, đáng tiếc căn bản không làm nên chuyện gì.

Xích Diễm Kiếm vẫn ở trên không trung bay xoẹt qua từng đọa quỹ tích, không ngừng thu gặt lấy sinh mệnh của những người này.

Cuối cùng ở trong mấy phút mọi thứ đều trở nên yên tĩnh lại, hơn một trăm tên cao thủ trong nhà máy không có một ngoại lệ nào toàn bộ đều mất mạng!

...

Sau khi giết chết trên trăm tên cao thủ thì phi kiếm phá không bay ra, cuối cùng bay đến trên mái nhà của một tòa nhà cao chỉ cách một cây số và rơi vào tay một thiếu niên.

"Không nghĩ tới bọn chúng vậy mà tập trung lại một chỗ, ngược lại đỡ phải để cho ta đi tìm từng người một!"

Sau khi thu hồi Xích Diễm kiếm vòa trong Càn Khôn Trạc, trên mặt Diệp Trần lộ ra nụ cười thản nhiên, "Cũng nên về thăm nhà một chút!"

Giọng nói rơi xuống, thân ảnh Diệp Trần hơi chao đảo một cái, người đã từ trên mái nhà của tòa nhà cao tầng biến mất không thấy đâu nữa.

...

Biệt thự số một, tiểu khu Tử Kim Sơn, Tô Lam, Tuyết Cơ, Lâm Vũ Y, còn có Đường Thanh Nhã và Ngô Lỗi, tất cả vậy mà đều ở trong biệt thự.

Rất rõ ràng, Sở Phi Yên đã nói ra tin tức Diệp Trần trở về cho bọn họ biết.

"Sư phụ!"

Lâm Vũ Y nhìn thấy Diệp Trần thì trực tiếp bay nhào vào trong ngực của hắn, rồi mới bắt đầu oa oa khóc lớn lên,

"Sư phụ, Vũ Y thật...thật rất nhớ ngài a! Mấy tháng này ngài đi đâu vậy? Ta còn tưởng rằng ngài không cần ta nữa chứ! Ô ô ô"

Chuyện xảy ra ở trên đảo Lang Vương, Sở Phi Yên và Tuyết Cơ đều không có nói cho tiểu nha đầu này, mà chỉ nói rằng Diệp Trần đi nơi khác làm việc, dần dần, tiểu nha đầu này tự nhiên khó tránh khỏi việc suy nghĩ nhiều.

Diệp Trần không thể không xoa xoa đầu tiểu nha đầu này, cười nói:

"Vũ Y nhà chúng ta đáng yêu như thế, sư phụ làm sao có thể bỏ được?"

Nhẹ giọng an ủi một lát cuối cùng để tiểu nha đầu nín khóc mỉm cười, lúc này Diệp Trần mới nhìn về phía mấy người Tô Lam, "Dì Lam, Thanh Nhã, Lỗi tử, Tuyết Cơ đã để mọi người phải lo lắng cho ta rồi!"

Tô Lam nhìn qua Diệp Trần, trong đôi mắt ngậm tràn nước mắt, vui đến phát khóc, "Tốt rồi, trở về là được rồi! Trở về là được rồi!"

Tuy rằng Sở Phi Yên cũng không có nói chuyện bom nguyên tử ra cho Tô Lam thế nhưng Tô Lam dù sao cũng không phải là một đứa bé, nhiều hoặc ít còn có thể đoán ra được một vài thứ.

Nhất là trong một tháng gần đây liên tiếp có mười muốn gây bất lợi cho cô, cô ta đã đoán được hơn phân nửa là Diệp Trần đã có chuyện gì xảy ra. truyện ngôn tình

Tuy nhiên cô ta cũng không có hỏi Sở Phi Yên, thứ nhất là bởi vì không muốn làm khó Sở Phi Yên, thứ hai là tâm lý của cô ta, cô ta rất sợ khi nghe được tin tức xấu gì cho nên lựa chọn trốn tránh.

Cũng may, Diệp Trần bây giờ cuối cùng đã trở về, tâm lý của cô ta vốn đang rất căng thẳng thì cũng đã được giải tỏa.

"Diệp tử! Ông cái tên không tử tế này a! Vây mà một mình đi ra ngoài chơi thời gian lâu như thế!"

Ngô Lỗi tiến lên phía trước, trực tiếp đấm một quyền lên trên lồng ngực của Diệp Trần, hốc mắt hơi đỏ bừng nói.

Tuy rằng Ngô Lỗi cũng không biết được tình huống cụ thể, thế nhưng hắn đại khái cũng có thể đoán được, chính người bạn thân này của mình khẳng định là gặp phải rất nhiều rắc rối.

Diệp Trần cười ha ha một tiếng, "Đợi lúc nào có cơ hội mang ông cùng đi được chứ? Đúng, chú Ngô gần đây còn tốt chứ?"

Không nghĩ tới, nghe thấy Diệp Trần hỏi câu này thì sắc mặt của Ngô Lỗi lập tức hơi đổi, chợt gượng cười nói:

"Còn tốt, còn tốt!"

Diệp Trần khẽ chau mày, không nói thật với ta sao, đến cùng là có chuyện gì xảy ra?

Ngô Lỗi còn muốn che giấu nhưng Sở Phi Yên ở một bên mở miệng nói:

"Là tập đoàn Cửu Châu! Bọn họ chẳng những lợi dụng uy vọng của chính mình ở giới thương mại, chèn ép tập đoàn Tô Diệp tính cả Đường gia, Tào gia và Ngô gia cũng nhận liên lụy!"

"Mà bản thân tập đoàn Ngô thị thực lực vẫn còn yếu, ở dưới sự cố gắng chèn ép của tập đoàn Cửu Châu thì bây giờ kiện cáo quấn thân thì cũng đã sắp bị phá sản..."

Sau khi nghe xong lời giải thích của Sở Phi Yên thì hai mắt của Diệp Trần không thể không khẽ híp một cái, "Tập đoàn Cửu Châu sao? Xem ra lá gan của nhà giàu nhất Hoa Hạ này thật đúng là không nhỏ a!"

P/S: Ta thích nào, chương thứ 5


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui