Thần Đế Trọng Sinh

Trong lúc nhất thời, mấy chục chiếc máy bay chiến đấu thi nhau cất cánh.

Tàu tuần dương, tàu khu trục, tàu hộ tống cũng được điều động toàn bộ, các loại đạn đạo thi nhau bắn ra, giống như mưa sao băng đầy trời, đều hướng Diệp Trần nổ bắn mà tới.

"Bát Chỉ Kính!!"

Diệp Trần tâm niệm vừa động, tế ra pháp bảo phòng ngự, đồng thời quơ Tử Quỳnh Kiếm, liều lĩnh giữa làn đạn đạo đầy trời, chủ yếu hướng về cái hạm đội tàu sân bay lao tới.

Oanh! Oanh! Oanh!

Đạn đạo đầy trời thi nhau nổ tung lên trên không trung, nhưng mà lại căn bản là không có cách nào làm Diệp Trần bị thương một chút nào, trong lúc đó Diệp Trần ở trong làn đạn pháo xuyên không tiến lên, quả thực thành thạo điêu luyện.

"Chém!"

Tốc độ của Diệp Trần thực sự quá nhanh, tăng thêm khả năng sử dụng xuyên toa không gian, gần như trong nháy mắt đã vượt qua làn đạn đạo đầy trời kia, đồng thời thuận tay chém ra mấy kiếm phá hủy toàn bộ mấy chục chiếc máy bay chiến đấu ở trên bầu trời.

"Lại chém!"

Sau khi Diệp Trần dễ dàng phá hủy lực lượng ở trên không trung thì bỗng nhiên thân thể đột nhiên dừng lại, từ trên trời lao xuống một chiếc tàu tuần dương, rồi mới hung hăng chém ra một kiếm nữa!

Ầm ầm!

Nguyên một chiếc tàu tuần dương, trong nháy mắt đã bị Diệp Trần chém thành hai đoạn!

"A a a!!"

Sau khi tàu tuần dương bị Diệp Trần chém ra làm đôi thì lập tức bắt đầu nhanh chóng chím xuống, từng tiếng kêu thảm thiết liên tiếp kêu lên ở trên mặt biển.


Oanh!

Diệp Trần lại đạp vào ở một bên nửa của chiếc tàu tuần dương một cái, cả người đã nhào về phía chiếc quân hạm tiếp theo.

Thực lực hải quân của Mỹ quốc tuy rằng cường hãn, thế nhưng một khi để Diệp Trần tới gần, thì lập tức bị mất sức chiến đấu, tính cơ động không thể so sánh được với tính có động của Diệp Trần.

Như vậy cũng có thể so với dùng một cây tú hoa châm đi đâm một tờ giấy trắng, tờ giấy trắng tuy rằng rất lớn, thế nhưng lại căn bản không có biện phá ngăn cản tú hoa châm này, chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình bị đối phương đâm thành nát bét!

"Cái gì!"

Quan chỉ huy hạm đội thấy cảnh này thì lập tức vẻ mặt trắng bệch, tuy rằng hắn nhận được chiến báo phía trước, trong lòng sớm đã có chuẩn bị, nhưng vẫn là không nghĩ tới, thế mà lại thua nhanh tới như vậy, thê thảm như thế!

"Rút lui! Toàn quân rút lui!"

Cuối cùng, quan chỉ huy hạm đội lập tức hạ đạt mệnh lệnh rút lui.

Dù sao cấp trên phân công nhiệm vụ cho bọn họ cũng chỉ là tới để kéo dài thời gian mà thôi, để cho hậu phương tranh thủ thời gian chuẩn bin phát động vũ khí hạt nhân.

Tuy nhiên, bọn họ muốn rút lui, Diệp Trần há lại sẽ đáp ứng?

Rầm rầm rầm!

Từng đạo kiếm mang màu tím dài hơn ngàn mét, bay xẹt qua ở trong trời đêm, mà mỗi khi có một đạo kiếm mang bay xẹt qua thì lại có một nhánh quân hạ bị chém thành hai nửa, dần dần đắm chìm ở trong hải hương.

Trước sau chẳng qua mới hai mươi phút, cả nhánh tàu sân bay chở máy bay chiến đấu cũng đã bị đánh phá thành mảnh nhỏ, chỉ còn lại vài tàu tiếp viện, bảo vệ ba chiếc tàu sân bay, phân biệt hướng các phương hướng khác nhau nhanh lùi lại mà đi.


Sau khi thân ảnh của Diệp Trần lấp lóa một hồi ở trên không trung, đã đuổi kịp một chiếc tàu sân bay, trực tiếp đưa tay chính là vài kiếm!

Rầm rầm rầm!

Một chiếc tày sân bay nặng gần mười vạn tấn bỗng nhiên lại bị chỉ mấy kiếm của Diệp Trần chém thành một đống sắt vụn!

Theo đó chính là từng tiếng kêu rên, chiếc tàu sân bay này cùng với hàng ngàn hải quân Mỹ quốc ở trên tàu, toàn bộ đắm chìm vào trong Thái Bình Dương...

"Quá hung tàn!"

"Tiểu Diệp tướng quân quả thực chính là siêu nhân!"

"Cho dù là thần linh, chẳng qua cũng chỉ như tiểu Diệp tướng quân mà thôi?"

...

Ở phía trên chiếc tàu chiến đấu của Hoa Hạ, mọi người vẫn luôn mật thiết chú ý tới nhất cử nhất động của Diệp Trần.

Nhìn thấy một mình Diệp Trần lật tung tàu sân bay và nhóm máy bay chiến đấu thì ngay lập tức tất cả mọi người đều kích động không thôi, nhịn không được hô to.

Duy chỉ có hai người Diệp Thiên Ca và Lâm Chấn Nam thì chau mày, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.

Hai người liếc nhau một cái, Lâm Chấn Nam nói:


"Diệp tướng quân, ngươi thế nhưng là nhìn ra cái gì?"

Diệp Thiên Ca hít sâu một hơi, chậm rãi gật đầu nói:

"Trải qua trận chiến trước đó của Trân Bảo cảng, phía Mỹ quốc không có khả năng không biết, hải quân bình thường đã không tạo thành uy hiếp gì đối với tiểu Trần, thế nhưng bọn họ lại còn phái ra một nhóm tàu sân bay, máy bay chiến đấu...đến để ngăn cản, quả thực chính là đang cố ý chịu chết!"

Lâm Chấn Nam cũng gật đầu nói:

"Không sai! Bọn họ làm như thế rất rõ ràng chỉ là đang kéo dài thời gian, nếu như ta không có đoán sai, tiếp theo bọn họ sợ là sẽ phải sử dụng cái đó..."

Diệp Thiên Ca tự nhiên biết, cái đó mà Lâm Chấn Nam nói tới là cái gì, vẻ mặt lập tức càng phát ra ngưng trọng, thân thể đều có chút run nhè nhẹ, không thể không thấp giọng lẩm bẩm nói:

"Tiểu Trần, có chừng có mực đi! Con thực sự không thể tiếp tục đi về phía trước nữa!"

...

Ngay khi nhóm tàu sân bay chở máy bay chiến đấu đi ngăn cản bước tiến của Diệp Trần, thì tòa nhã quốc hội của Mỹ quốc, "Ngài tổng thống, ngài bộ trưởng hơn một trăm quả bom hạt nhân, toàn bộ đã chuẩn bị sẵn sàng, mục tiêu cũng đã khóa chặt, có phát động tấn công hay không?"

Phổ Lãng Khắc tổng thống của Mỹ quốc và Lạp Mỗ Tư bộ trưởng bộ quốc phòng, sau khi hai người liếc nhau một cái, thi nhau nhẹ gật đầu,"Công kích!"

Theo một tiếng ra lệnh của tổng thống Mỹ quốc.

Rất nhanh, vô số dân chúng Mỹ quốc nhìn thấy, một đạo ánh lửa như một ngôi sao chổi, từ bang Đắc Khắc Tát Tư bay ra, vượt qua hơn nghìn dặm, ở trên không bay thẳng đến phía tây Thái Bình Dương bay đi.

Mà cùng lúc đó, động tĩnh bên trong Thái Bình Dương từ lâu đã kinh động tới cao tầng của mỗi một quốc gia.

Đảo quốc cách gần nhất, hơn nữa lại là nước đồng minh với Mỹ quốc, cho nên muốn biết được tình báo nhất.

Mà giờ khắc này, mấy người Thủ tướng Quy Điên Tam Lang đang nhìn chòng chọc vào hiền ảnh tác chiến ở phía trước được vệ tinh truyền về, trong đôi mắt lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc và chấn động:


"Không nghĩ tới mới có mấy tháng ngắn ngủi, thực lực của người này vậy mà so với trước đó còn cường đại hơn nhiều như thế!"

"Vốn sau khi Diệp Cuồng Tiên này mất tích, một loạt các kế hoạch tiến hành phản công đối với Hoa Hạ mà chúng ta lập ra, còn may đều không có biến thành hành động, bằng không hậu quả thật đúng là không thể tưởng tượng nổi!"

"Chúng ta chuẩn bị lâu như thế, chẳng lẽ từ bỏ như thế sao?"

"Đừng vội! Bây giờ ai có thể là người cười tới cuối cùng nhất, còn chưa chắc chắn đâu!"

...

Lúc mọi người ở đây còn đang nghị luận ầm ĩ, bỗng nhiên tiền tuyến truyền về tin chiến sự, "Báo cáo Thủ tướng đại nhân! Căn cứ hạt nhân của Mỹ quốc tại bang Đắc Khắc Tát Tư, hình như xuất hiện động thái mới!"

Đám cao tầng của Đảo quộc nghe được tin tức này thì tất cả lập tức đều cảm thấy hưng phấn, thi nhau lộ ra vẻ mặt vui mừng, "Ta nói rồi a! Mỹ quốc chắc chắn sẽ không chịu từ bỏ như vậy!"

"Số lượng hạt nhân trong tay Mỹ quốc, đủ để dễ dàng phá hủy toàn bộ Trái Đất, chỉ là một cái Diệp Cuồng Tiên cũng dám khiêu khích tới uy nghiêm của một cường quốc lớn nhất trân thế giới, quả thực chính là không biết sống chết!"

"Nếu như sau khi hắn tiêu diệt Trân Bảo cảng xong, lập tức trở về Hoa Hạ thì có lẽ Mỹ quốc còn có điều cố kỵ, thế nhưng hết lần này tới lần khác hắn không biết sống chết, vậy mà lại còn muốn đặt chân lên lãnh thổ Mỹ quốc, Mỹ quốc khẳng định không tiếc bất cứ cái giá nào, cũng phải tiêu diệt người này!"

...

Một đám cao tầng Đảo quốc, tất cả để hiện ra vẻ mặt hớn hở, dường như cũng đã thấy tình cảnh Diệp Trần chết dưới của bom hạt nhân.

Mà cùng lúc đó, quân đội Hoa Hạ cũng nhận được tình báo này, vẻ mặt của mọi người lập tức vô cùng khó coi, "Mỹ quốc cuối cùng vẫn phải sử dụng vũ khí hạt nhân sao?"

Song quyền Diệp Thiên Ca nắm chặt, nhìn lên trên màn hình, nhìn lấy luồng ánh sáng màu tím kia vẫn đang bay nhanh hướng về phía Mỹ quốc, vẻ mặt vô cùng trắng bệch, thấp giọng lẩm bẩm nói:

"Tiểu Trần, dừng lại! Mau dừng lại!"

P/S: Ta thích nào......Kim Phiếu kim phiếu a các đạo hữu ơi...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận