Thần Đế Trọng Sinh

Sưu!

Trên không trung lại có một đạo kiếm mang màu tím bay xẹt qua.

Phốc!

Cánh tay phải của Mạc Trường Lâm trong nháy mắt bị chém rụng xuống.

"A!!!"

Mạc Trường Lâm lập tức hét thảm một tiếng, che lấy cánh tay, cúi đầu, trên mặt lộ ra vẻ oán giận, tuy nhiên chẳng mấy chốc lại biến mất không thấy đâu, cung cung kính kính hướng về phía Diệp Trần thi lễ, "Đa tạ...ân tha mạng của Diệp tiền bối!"

Mặc dù trên miệng hắn nói như vậy, nhưng sâu trong đôi mắt lại lộ ra vẻ oán giận.

Tuy rằng ở trong Tu Chân giới có một ít pháp môn có thể làm cho tay cụt mọc lại, thế nhưng trải qua chuyện này, thực lực của hắn chắc chắn sẽ giảm lớn, mà ở trước mắt nhiều người như vậy phải tận lực hướng Diệp Trần cầu xin tha thứ, cũng làm cho mặt mũi của hắn mất hết, cái chức chưởng môn Lưu Quang phái này sợ là làm không lâu!

Diệp Trần tự nhiên cũng phát giác ra được Mạc Trường Lâm có ý oán hận, tuy nhiên hắn chẳng thèm đi để ý, thuận tay hướng Vân Linh Nhu ở một bên vung tay lên, Vân Linh Nhu được một cỗ lực lượng vô hình nâng lên, không tự chủ được liền đứng lên.

"Mang ta đi Truyền Tống trận!"

Diệp Trần không có nói nhảm, hắn phải lập tức rời khỏi tinh vực Thiên Lang, tiến về tinh vực cấp cao hơn.

Vân Linh Nhi vội vàng gật đầu đồng ý.

...

Chẳng mấy chốc, được Vân Linh Nhi dẫn đường, Diệp Trần đi tới trước Truyền Tống trận mà Lưu Quang phái bố trí.

"Cái Truyền Tống trận này xa nhất có thể truyền tống đến đâu?"

Diệp Trần trực tiếp nói ngay vào điểm chính.

Vân Linh Nhi lập tức giải thích nói:

"Diệp tiền bối, đây là Truyền Tống trận cấp ba, nơi xa nhất có thể truyền tống đến là tinh vực Thiên Huyền! Tuy nhiên, tinh vực Thiên Huyền thế nhưng là địa bàn của Xích Dương phủ, ngài vừa mới giết Nam Nhật Sơn cho nên vẫn nên đi nơi khác đi a! "

Diệp Trần nghe được điều này cũng không thể không khẽ chau mày, tinh vực Thiên Huyền có lẽ là một cái tinh vực trong mấy chục cái tinh vực xung quanh đây là tinh vực có cấp bậc cao nhất.

Mặc dù là như thế, chỉ sợ cũng phải mất tới ít nhất vài ngày mới có thể đến, mà Diệp Trần muốn tiến về tinh vực cao cấp hơn thì nhất định phải cần Truyền Tống trận cao cấp hơn.

Mà Truyền Tống trận cao cấp thì chắc chắn đều được các thế lực càng mạnh mẽ hơn nắm giữ ở trong tay.

Nếu như Diệp Trần lách qua tinh vực Thiên Huyền thì cũng chỉ có thể ở một số tinh vực cấp thấp trước đó, không ngừng qua lại, tất nhiên phải đi qua rất nhiều con đường quanh co, kể từ đó, cũng quá lãng phí thời gian.

Mà hắn bây giờ cái thiếu nhất thì lại chính là thời gian!

Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần khoát tay áo,

"Không cần! Tinh vực Thiên Huyền lớn như vậy, Xích Dương phủ muốn tìm được ta gây khó dễ cũng không có dễ dàng như vậy, phải đi tinh vực Thiên Huyền thôi!"

Vân Linh Nhi thấy Diệp Trần kiên quyết như thế cũng không dám khuyên bảo thì không còn cách nào khác ngoài gật đầu, hướng Càn Khôn Trạc ở trên cổ tay vỗ một cái lấy ra mấy khối Linh thạch thượng đẳng để vào bên trong lỗ khảm của Truyền Tống trận.

Chỉ chốc lát, sau khi Linh thạch được rót vào trong Truyền Tống trận bị Vân Linh Nhi thi pháp kích hoạt, bắt đầu vận chuyển, "Diệp tiền bối, truyền tống thông đạo đã mở ra!"

Diệp Trần nhẹ gật đầu, cũng không có vội vàng tiến vào bên trong, tay phải bỗng nhiên lật một cái, trong lòng bàn tay đã xuất hiện một chiếc gương, chiếc gương này bỗng nhiên chính là Bát Chỉ Kính có được từ trong tay của Vũ Hạc ở Đảo quốc.

"Linh Nhi cô nương, lần này ta vội vàng đi ra ngoài, không mang thứ gì, cái này đưa ngươi, coi như là lễ gặp mặt đi!"

Nói xong, trực tiếp ném Bát Chỉ Kính cho Vân Linh Nhi, sau đó quay người bước vào bên trong Truyền Tống trận, chẳng mấy chốc biến mất không thấy đâu nữa.

Vân Linh Nhi cầm cái gương kia, trọn vẹn sửng sốt một hồi lâu, bỗng nhiên đôi mắt đẹp sáng lên, lộ ra vẻ vô cùng sợ hãi lẫn vui mừng, "Cái này...cái này thế mà là một kiện pháp bảo Thánh khí? Vị Diệp tiền bối này...cũng quá hào phóng đi?"

Phải biết, ở tinh vực Thiên Lang của bọn họ, cho dù là đại nhân vật như tông chủ, sử dụng pháp bảo chẳng qua cũng chỉ là cấp bậc Linh khí mà thôi.

Diệp Trần vừa ra tay chính là một cái Thánh khí phòng ngự, hơn nữa ở bên trong Thánh khí có lẽ cũng có phẩm giai không thấp.

Cái này nếu để cho những người khác biết, đoán chừng không thể không bị tranh đoạt tới sứt đầu mẻ chán!

Vân Linh Nhi vừa mừng vừa sợ, vội vàng nhét Bát Chỉ Kính vào bên trong Càn Khôn Trạc, sau khi trở về phòng của mình thì tự mình lại cẩn thận nghiên cứu ảo diệu trong đó.

Một bên khác, Mạc Trường Lâm và nhóm các trưởng lão của Lưu Quang phái, sau khi xác định Diệp Trần đã rời khỏi tinh vực Thiên Lang thì lập tức tất cả đều thở dài nhẹ nhõm.

"Đáng sợ! Thật là đáng sợ! Người này đến cùng có lai lịch gì? Vậy mà một hơi giết chết Nam Nhật Sơn và mấy chục teien cao thủ Liệt Nhật tông!"

"Còn may hắn không có truy cứu Lưu Quang phái chúng ta, bằng không cho dù có Huyền Ly sư huynh ở đây, chúng ta cũng không có lực chống lại người này mà phải bị hắn diệt môn!"

"Thật sự là may mắn trốn qua một kiếp a!"

...

Mọi người thi nhau cảm khái, bỗng nhiên một tiếng cười lạnh lùng vang lên, "Hừ! Các ngươi coi là việc này đã kết thúc dễ dàng như vậy rồi sao?"

Người nói chuyện bỗng nhiên chính là Mạc Trường Lâm chưởng môn Lưu Quang phái trước đó bị Diệp Trần phế bỏ một cái cánh tay.

Mạc Trường Lâm lại cúi đầu nhìn vết thương trên cánh tay phải của chính mình, trong đôi mắt nổi lên một hơi khí lạnh, lạnh lùng nói:

"Các vị cũng không nên chỉ nhìn qua Xích Dương phủ chỗ dựa phía sau kia của Liệt Nhật tông, còn có ông cậu của Nam Nhật Sơn, chính là một trong tam đại Thái Thượng trưởng lão của Xích Dương phủ, nếu để cho hắn biết được Nam Nhật Sơn chết ở Lưu Quang phái chúng ta, ngươi cảm thấy hắn sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?"

"Cái này..."

Mọi người nghe được lời nói này của Mạc Trường Lâm thì sắc mặt lập tức thi nhau thay đổi.

Quả thật, Diệp Trần tuy rằng lợi hại nhưng cũng chỉ có một người, hơn nữa chưa chắc đã là cường giả cảnh giới Hóa Thần.

Mà Xích Vũ thiên quân kia thế nhưng thực sự là cường giả cảnh giới Hóa Thần, hơn nữa lưng dựa vào Xích Dương phủ, tuyệt đối là đại nhân vật cấp độ bá chủ một phương.

Chớ nói một cái Lưu Quang phái nho nhỏ, coi như diệt đi toàn bộ tinh vực Thiên Lang thì đó cũng chỉ là chuyện vài phút!

Nếu như để mà so sánh thì đây mới thật sự là tai họa ngập đầu a!

"Chưởng môn nói có lý! Toàn bộ tinh vực Thiên Lang chúng ta, thật ra thì đều phụ thuộc vào Xích Dương phủ, vị Xích Vũ thiên quân kia nói thế nào đi nữa thì chúng ta cũng không đắc tội nổi!"

"Bây giờ Nam Nhật Sơn chết ở Lưu Quang phái chúng ta, tuy rằng không phải do chúng ta gây nên nhưng cũng khó thoát liên quan a!"

"Phải làm sao mới ổn đây?"

...

Mọi người hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời cũng không có biện pháp, tất cả đều có vẻ mặt vàng như đất.

Cuối cùng, vẫn là Mạc Trường Lâm chậm rãi mở miệng nói:

"Biện pháp thật ra thì cũng không phải không có! Chuyện mà chúng ta phải làm bây giờ chính là phải nhanh chóng rũ sạch quan hệ với họ Diệp kia, cùng đứng chung một trận chiến tuyến với Liệt Nhật tông, như vậy mới có thể trong khe hẹp cầu một chút hi vọng sống!"

Mạc Trường Lâm nói ra lời này, mọi người nhất thời ngạc nhiên nhìn nhau, trong lúc nhất thời ai cũng không có nói ra lời nào.

Hết cách rồi, cảnh tượng Diệp Trần giết chết Nam Nhật Sơn và các cao thủ Liệt Nhật tông trước đó vẫn còn rõ mồn một trước mắt, bây giờ trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Mạc Trường Lâm thấy mọi người do dự bất định lập tức nóng nảy, "Các vị cần phải biết, tiểu tử kia tuy rằng lợi hại, thế nhưng so sánh với Xích Dương phủ cũng chẳng qua chỉ là một con kiến hôi mà thôi!"

"Chỉ cần chúng ta báo hành tung của kẻ này cho Xích Dương phủ, chẳng những có thể rũ sạch liên quan cho chúng ta, còn có thể mượi tay Xích Dương phủ diệt trừ đi tiểu tử này, có sao mà không làm?"

Sau khi moi người trầm ngầm một lát, cuối cùng thi nhau gật đầu đồng ý.

...

Diệp Trần tự nhiên không biết, chân hắn vừa đi một cái, cao tầng Lưu Quang phái vậy mà bắt đầu có âm mưu tính toán với hắn!

Hắn lúc này, chân đang đạp Tử Quỳnh kiếm xuyên qua thông đạo không gian.

P/S: Ta thích nào....chương 2....Kim phiếu a mọi người ơi


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui