Thần Đế Trọng Sinh

Không đợi Diệp Trần và Minh Thương Tầm mở miệng, Kim lão đã một năm một mười nói ra toàn bộ chân tướng sự tình.

Hóa ra:

Lúc trước Kim lão bị Minh Thương Tầm khiển trách một trận, đồng thời còn muốn đuổi hắn ra khỏi Minh gia, Kim lão lập tức ghi hận trong lòng, ở trên đường trở về Minh gia lại vừa vặn gặp được Minh Thương Sơn.

Hai người ăn nhịp với nhau, quyết định sẽ phối hợp vu hãm Minh Thương Tầm và Diệp Trần, chính là làm loạn trắng đen sai trái.

Kim lão vốn là hộ vệ của Minh Thương Tầm, bây giờ đứng ra xác nhận chủ tử của mình thì người của Minh gia tự nhiên không nghi ngờ gì, ngay cả Minh Chiến cũng không thể không tin tưởng là Minh Thương Tầm phối hợp với người ngoài giết chết đại trưởng lão Minh gia, muốn giết chết ca ca ruột của chính mình, thế là mới có một màn trước đó.

Vốn là ở Kim lão nhìn ra, thực lực của Diệp Trần tuy rằng có chút biến thái nhưng dù sao thì cũng chỉ có cảnh giới Nguyên Anh mà thôi, hơn nữa nơi này là địa bàn của Minh gia, cho dù hắn có lợi hại hơn nữa thì còn có thể chống lại với Minh gia sao?

Nhưng làm sao hắn cũng không có nghĩ tới, người trẻ tuổi trước mặt này vậy mà có năng lực cường đại như thế, ngay cả tam đại gia chủ đều sợ hãi đối với hắn như thế!

Xoạt!

Đợi đến sau khi Kim lão nói hết ra tất cả mọi chuyện thì mọi người của Minh gia ngay lập tức xì xào bàn tán.

"Hóa ra những chuyện này đều là âm mưu của đại công tử a!"

"Ta đã nói rồi, đại tiểu thư có tâm địa thiện lương, làm sao có thể làm ra loại chuyện này?"

"Thật là đáng chết a! Cũng bởi vì hắn mà suýt chút nữa thì liên lụy đến toàn bộ Minh gia chúng ta!"

...


Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người bắt đầu lên tiêng phê phán đối với Minh Thương Sơn.

Minh Thương Sơn thấy cảnh này thì lập tức đều nhanh muốn sụp đổ, sau đó lộn nhào đi tới trước mặt Minh Chiến, đau khổ cầu khẩn, "Phụ thân đại nhân! Ta biết sai, ta thật biết sai! Van cầu ngài mau cứu ta, nhất định phải mau cứu ta à!"

Minh Chiến lập tức một mặt vẻ không đành lòng nhưng là hắn dường như cũng biết, dưới loại tình thế như bây giờ, quyền giết hay tha cho Minh Thương Sơn căn bản không còn ở trên tay hắn, mà quyền quyết định thì là nằm ở trong tay người trẻ kia.

"Ầm!"

Minh Chiến nhấc chân lên chính là một cước, trực tiếp đá Minh Thương Sơn tới trước mặt Diệp Trần và Minh Thương Tầm, quát lạnh nói:

"Đồ hỗn trướng! Người mà ngươi có lỗi không phải là ta, mà là Diệp tiền bối và muội muội của ngươi!"

Minh Chiến mặt ngoài là chửi rủa Minh Thương Sơn thế nhưng người khôn ngoan cũng có thể nhìn ra được, đây chính là đang gián tiếp nhắc nhở nhi tử của mình, yêu cầu xin tha thứ cần phải hướng Diệp Trần và Minh Thương Tầm mới đúng.

Minh Thương Sơn cũng không ngốc, rất nhanh đã hiểu dụng ý của Minh Chiến, lập tức lại liên tục lăn lộn tới trước mặt Diệp Trần, "Diệp tiền bối, ta sai rồi! Van cầu ngài tha cho ta đi!"

Diệp Trần một mặt đạm mạc, không nhúc nhích chút nào, thậm chí nhìn cũng không thèm nhìn xuống Minh Thương Sơn.

Minh Thương Sơn thấy Diệp Trần hoàn toàn mặc xác hắn, đành phải bò về phía Minh Thương Tầm, khóc ròng ròng cầu khẩn, "Thương Tầm muội muội, đều là ca ca sai! Ca ca không nên tranh đoạt vị trí gia chủ đời sau với ngươi, lại càng không nên vũ hãm ngươi và Diệp tiền bối, cầu ngươi xem ở chúng ta có huyết mạch tương liên tha cho ca ca lần này đi!"

Minh Thương Tầm đến cùng thì vẫn chỉ là một tiểu nữ hài mười mấy tuổi, nhìn thấy bộ dáng thê thảm như vậy của Minh Thương Sơn thì lập tức cũng có chút mềm lòng, không thể không quay đầu nhìn về phía Diệp Trần, "Diệp đại ca..."

Diệp Trần cũng nhìn ra, nha đầu này lại muốn mềm lòng, không thể không âm thầm thở dài một hơi, nghiêm sắc mặt, nói:


"Còn nhớ rõ vừa rồi ta nói những gì với ngươi sao? Quên nhanh như vậy!"

Minh Thương Tầm nghe được lời này của Diệp Trần thì không thể không nghiêm sắc mặt, sau khí xoắn xuýt một phen, cuối cùng cắn răng một cái gương mặt xinh đẹp xoay sang một bên, mặc cho Minh Thương Sơn dập đầu cầu xin tha thứ cũng không tiếp tục để ý tới.

Minh Thương Sơn thấy thế, đầu tiên là một trận tuyệt vọng, sau đó thì càng ngày càng bạo, trong hôi mắt bỗng nhiên hiện ra sự hận thù nồng đậm:

"Tiện nha đầu! Ngươi đã vô tình như thế vậy cho dù ta có chết cũng phải kéo thêm một cái đệm lưng!!!"

Minh Thương Sơn từ tuyệt vọng đến hận ý ngập đầu, trực tiếp gầm nhẹ một tiếng, giơ song chưởng lên hướng trên người Minh Thương Tầm hung hăng đánh ra!

Oanh!

Minh Thương Sơn này tuy rằng không tính là thiên tài đỉnh cấp, nhưng tu vi cũng không yếu, so với Minh Thương Tầm thì chỉ hơi kém hơn một chút mà thôi, hơn nữa hắn lại đột nhiên đánh lén, cho dù là Minh Thương Tầm trong lúc nhất thời cũng không kịp phản ứng.

Mắt thấy một chưởng này muốn đập xuống trên người Minh Thương Tầm, Minh Thương Tầm hiển nhiên cũng không nghĩ tới, Minh Thương Sơn đột nhiên xuất thủ, đôi mắt đẹp lập tức trừng một cái muốn ngăn cản nhưng đã có chút không kịp.

Mọi thứ xảy ra quả thực quá đột nhiên, cho dù là Minh Chiến ở một bên cũng hoàn toàn chưa kịp phản ứng, lúc này muốn cứu cũng không kịp.

"Tiện nha đầu, ngươi đi chết đi cho ta!".

Mặt mũi Minh Thương Sơn đầy vẻ dữ tợn, dường như đã thấy được tình cảnh Minh Thương Tầm chết ở dưới bàn tay của mình.

Tuy nhiên.


Ngay lúc này, một bóng người đột nhiên ngăn cản đường đi của song chưởng của hắn, giống như một ngọn núi cao ngăn ở trước mặt Minh Thương Tầm.

"Ầm!"

Một tiếng vang thật lớn, song chưởng của Minh Thương Sơn hung hăng rơi đập vào trên người của thân ảnh đột nhiên xuất hiện.

"Diệp đại ca!!"

Sau khi Minh Thương Tầm kịp phản ứng thì lập tức kinh hô một tiếng.

Thân ảnh đột nhiên ngăn ở trước mặt nàng kia tự nhiên chính là Diệp Trần.

Mà Minh Thương Sơn đầu tiên là sững sờ, chờ hắn thấy rõ ràng khuôn mặt của Diệp Trần thì lập tức hiện ra vẻ vui mừng, "Tiểu tử, ngươi đây là đang muốn chết!!!"

Hóa ra, Diệp Trần không biết có phải là vội vàng xuất thủ hay không, vậy mà không có vận khởi chân nguyên hộ thể, đơn thuần chỉ dùng nhục thân chặn một kích này của Minh Thương Sơn.

Oanh!

Minh Thương Sơn cực hận Diệp Trần, rót toàn bộ chân nguyên vào trên song chưởng của mình.

Phải biết, cho dù là Hóa Thần tiên quân, ở dưới tình huống không vân khởi chân khí hộ thể, nhục thân cũng mạnh không đến nơi đâu.

Huống chi, đối phương chỉ có cảnh giới Nguyên Anh?

Vào lúc này, ngay cả nhóm gia chủ tam đại gia tộc ở một bên cũng thi nhau trừng lớn hai mắt.

Theo suy nghĩ của bọn hắn thì cho dù Diệp Trần có lợi hại hơn nữa thì lần này cũng có chút khinh thường.


Tuy rằng một chưởng này của Minh Thương Sơn còn chưa đủ để giết chết hắn, nhưng kinh mạch bị chấn đứt mấy cái chỉ sợ cũng không tránh được.

Tuy nhiên, ngay sau đó, kết quả lại làm cho tất cả mọi người phải trợn mắt há hốc mồm.

Diệp Trần dùng nhục thân vững vàng đón đỡ lấy một kích toàn lực của Minh Thương Sơn, vậy mà tự nhiên như không có chuyện gì, thậm chí lay động cũng không có!

"Làm sao sẽ như vậy!"

Minh Thương Sơn cảm thây hai tay của mình giống như đánh vào trên mặt đá cứng rắn nhất trên đời, chẳng những không thể rung chuyển đối phương một chút nào, song chưởng ngược lại đau nhức kịch liệt vô cùng, xương tay rõ ràng đều bị chấn vỡ!

"Loại kiến cỏ tầm thường! Chỉ bằng ngươi cũng muốn làm tổn thương ta?"

Diệp Trần đạm mạc mở miệng, đồng thời thân thể hơi chấn động một chút, một cỗ khí tức hủy diệt tuôn ra từ trong thể nội của hắn:

"Bành!"

Cả người Minh Thương Sơn lập tức huyết nhục bay tứ tung, lại rõ ràng bị chấn vỡ, hóa thành một đám sương máu!

"Thương Sơn!!"

Minh Chiến ở đầu sau lập tức không nhịn được rống lớn một tiếng, đáng tiếc hắn căn bản không có dũng khí ra tay với Diệp Trần, cuối cùng bùi ngùi thở dài một tiếng, một mặt buồn bã lui về trong đám người.

Diệp Trần dễ dàng tiêu diệt Minh Thương Sơn, ngược lại lại nhìn về phía Kim lão kia, nhàn nhạt mở miệng nói:

"Ngươi, phản bội chủ của mình vốn không tha, nể tinh ngươi kịp thời nhận sai, tự đoạn một tay, sau này không được đặt chân tới tinh vực Nam Đẩu!"

P/S: Ta thích nào.....chương 4....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận