Thần Đế Trọng Sinh

Trọn vẹn sửng sốt một lúc lâu, Diệp Trần vẫn còn chưa có hiểu rõ ràng nguyên do trong đó, nữ nhân này trước đó rõ ràng còn rất tốt, làm sao lại trở mặt liền trở mặt?

Chẳng lẽ là bởi vì trước đó ta xuất thủ làm mất đi thể diện của nàng ta, cho nên mới như vậy sao?

Ngay vào lúc Diệp Trần nghĩ mãi mà không có cách giải, Vân Phá Thiên vừa oán hận nhìn Diệp Trần, cuối cùng cũng ngoan ngoãn đi tới khu mười cái đạo trường tu luyện chọn một trong chín cái còn lại rồi vào trong đó.

Khoảng thời gian từng chút xíu một trôi qua, chẳng mấy chốc thế mà lần lượt đi tới tầng tinh vực thứ bảy.

Người thứ năm đến chỗ này rõ ràng là Nhạc Vô Kỵ.

Khi Nhạc Vô Kỵ nhìn thấy, Diệp Trần ngồi ở vị trí đỉnh cao nhất, hiển nhiên cũng cảm thấy ngoài ý muốn, tuy nhiên hắn dường như cũng không có ý tứ muốn tranh đoạt vị trí của Diệp Trần, ngược lại hướng về phía Diệp Trần hiện ra nụ cười ấm áp:

"Diệp huynh đệ, trước đó đa ta ngươi nhường yêu đan Băng Giáp Mãnh Tượng cho ta, chờ ra khỏi Mê La Tinh Hải, huynh đệ ta chắc chắn có thâm tạ khác!"

Diệp Trần có ấn tượng đối với Nhạc Vô Kỵ này cũng tính là không tệ, thế là khẽ mỉm cười nói:

"Nhạc huynh khách khí! Chúng ta là giao dịch công bằng, không cần nói cảm ơn!"

Nhạc Vô Kỵ cười ha ha một tiếng, nói:

"Diệp huynh đệ rõ ràng nhường yêu đan cho ta vậy mà vẫn còn có thể chạy tới tầng tinh vực thứ bảy trước ta, thật là khiến người bội phục!"

Mấy người còn lại nghe được đối thoại của hai người, ngoại trừ Lạc Huyền Băng biết chân tướng chuyện này ra thì ba người khác tất cả đều thi nhau hiện ra vẻ chấn kinh.

Nghe ý tứ trong lời nói này của Nhạc Vô Kỵ, Diệp Trần trước đó vậy mà bá yêu đan cho Nhạc Vô Kỵ!

Hơn nữa bởi vì cái nguyên nhân này, có lẽ làm mất không ít thời gian, không nghĩ tới cuối cùng vẫn đi tới trước Nhạc Vô Kỵ, thậm chí chỉ vẻn vẹn đến sau Long Thần một đoạn thời gian ngắn mà thôi

Điều này không thể không khiến người một lần nữa đi suy nghĩ năng lực của tiểu tử này!

Nhất là Long Thần vẻ mặt vẫn luôn vô cùng lạnh nhạt, sâu trong đôi mắt cũng không thể không hiện ra vẻ ngưng trọng nồng đậm.

Tuy rằng biểu hiện của Diệp Trần có chút nằm ngoài sự dự liệu của hắn, nhưng theo như hắn thấy, chắc vẫn còn năm bên trong phạm vi kiểm soát.

Thế nhưng là mấy câu nói vừa rồi của Nhạc Vô Kỵ lại thêm ân oán gút mắc giữa Vân Phá Thiên và Diệp Trần, Lạc Huyền Băng trước đó, hắn đại khái có thể đạt được một cái kết luận.

Diệp Trần ở tầng tinh vực thứ tư, có lẽ mất một đoạn thời gian rất dài, nếu như lúc trước hắn không có cứu Lạc Huyền Băng, không có bán yêu đan Băng Giáp Mãnh Tượng cho Nhạc Vô Kỵ vậy thì chẳng phải là có tốc độ vượt ải so với mình nhanh hơn rất nhiều sao?

Vừa nghĩ đến đây, Long Thần vẫn luôn tính trước mọi việc, lập tức cũng có chút mất bình tĩnh, thậm chí ở sâu trong đôi mắt mơ hồ hiện ra một vệt sát ý, tuy nhiên chẳng mấy chốc lóe lên rồi biến mất.

Sau khi Nhạc Vô Kỵ vừa mới ngồi xuống không lâu:

Ầm ầm!

Ầm ầm!

Thế mà có hai lần rung mạnh liên tiếp, gần như đồng thời truyền đến từ đằng xa.

Chẳng mấy chốc, lần này thế mà cùng một lúc có hai người tới!

Chẳng mấy chốc, hai đạo nhân ảnh kia liền xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Đây là một nam một nữ, nam thân hình khôi ngô, sát khí ngút trời, nữ nhân thì xinh đẹp yêu kiều, trên người hiện ra vẻ quyền rũ.

Một nam một nữ này bỗng nhiên chính là hai vị khác bên trong thập đại Thiên Kiêu, Tuyệt Vô Địch và Phong Hoa Vũ!

Đến tận đây, Mê La Tinh Hải mở ra lần này, bảy vị bên trong thập đại thiên kiêu lúc này đã tề tựu toàn bộ.

Đợi đến khi hai người trước mặt nhìn thấy mấy người Long Thần và Lạc Huyền Băng, tuy rằng cảm giác có chút thất bại, tuy nhiên cũng không kinh ngạc chút nào.

Dù sao những người ở trước mắt này, xếp hạng vốn ở trên bọn họ, tới nơi này trước hai người bọn họ cũng không phải là không thể chấp nhận.

Thế nhưng là khi hai người nhìn thấy người sánh vai cùng Long Thần và Lạc Huyền Băng không phải là Vân Phá Thiên hay là Yến Cuồng Sinh, thay vào đó lại là Diệp Trần không có danh tiếng gì, cả hai người lập tức đều ngây ngẩn cả người.

Nhất là Tuyệt Vô Địch, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Trần một lát, gần như đều hận không thể ăn sống nuốt tươi hắn ngay lập tức!

"Tiểu tử! Chỉ bằng ngươi, cũng xứng cùng Long lão đại, Huyền Băng tiên tử đứng ngang hàng sao?"

Diệp Trần liếc qua Tuyệt Vô Địch, lạnh lùng nói:

"Ta không xứng, chẳng lẽ người xứng sao?"

Thật ra thì Diệp Trần từ đáy long là mong mỏi Tuyệt Vô Địch khiêu chiến chính mình, như vậy hắn có thể thừa cơ một lần hành động giết chết người này, hoặc là đuổi hắn ra khỏi Mê La Tinh Hải!

Không nghĩ tới, Tuyệt Vô Địch khẽ chau mày, nhìn thấy Vân Phá Thiên và Yến Cuồng Sinh ở phía dưới thì dượng như nghĩ tới điều gì, cuối cùng vậy mà không có tiếp tục mở miệng phản bác, ngược lại ngoan ngoãn nhẩy vào đạo tràng tu luyện đẳng cấp thứ hai nghĩa là khu mười cái đạo trạng, rõ ràng là Tuyệt Vô Địch trực tiếp từ bỏ.

Kết quả này ngược lại là có chút vượt qua ngoài sự dự liệu của Diệp Trần, để cho người ta có chút hơi thất vọng.

Nếu như Tuyệt Vô Địch chủ động khiêu chiến hắn, hắn có thể danh chính ngôn thuận ra tay với Tuyêt Vô Địch, bằng không lấy tiểu tính của Long Thần kia hơn phân nửa lại muốn xuất thủ xen vào việc của người khác.

Hơn nữa, lúc trước hắn đầu tiên là đắc tội Yến Cuồng Sinh và Vân Phá Thiên, thậm chí còn có Long Thần kia, Diệp Trần cũng không tính toán được ý định thực sự của người này.

Nếu như hắn cố tình ngang nhiên ra tay với Tuyệt Vô Địch, khó đảm bảo những người này sẽ không liên hợp lại trước tiên giải quyết chính mình con hắc mã này!

Cho nên, sau khi trải qua suy nghĩ một phen, Diệp Trần quyết định trước tiên vẫn nên án binh bất động.

Sau khi Tuyệt Vô Địch và Phong Hoa Vũ đến, sau đó thì mọi người lại đợi trọn vẹn liên tiếp hai ngày, cuối cùng ở ngày thứ ba mới tiếp tục thấy có người đi tới tầng tinh vực thứ bảy.

Bởi vậy cũng có thể từ khía cạnh này nhìn ra được, những người bình thường vượt quan kia, tuy rằng cũng đều là nhân vật thiên tài của các đại môn phái, thế nhưng so với thập đại thiên kiêu cuối cùng vẫn là có khoảng cách lớn không thể nào vượt qua!

Chỉ chớp mắt, thời gian đã trôi qua được mười ba ngày!

Tu vi của Diệp Trần lúc này đã khôi phục tới cảnh giới Nguyên Anh tầng sau, ngang với Long Thần.

Mà tới khi người thứ ba mươi ba bước vào tầng tinh vực thứ bảy này thì trên trời cao đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng hùng hậu:

"Chúc mừng các vị! Tất cả người vượt ải lần này, toàn bộ đều đã đến đông đủ, Thông Thiên tháp ngay lập tức sẽ mở ra, mời các vị tập hợp trước Thông Thiên tháp, ngay lập tức sẽ tuyên bố quy tắc thông quan lần này!"

Bá bá bá!

Theo giọng nói này vang lên, những người kia vốn đang tu luyện ở trên đài cao, tất cả lập tức đều thi nhau nhảy xuống, nhanh chóng đi tới trước tòa tháp cao hùng vĩ kia.

Lúc đầu tiến vào Mê La Tinh Hải có tổng cộng tới một trăm người, đến bây giờ thì chỉ còn lại có hơn ba mươi người, hơn sáu mươi người còn lại hiển nhiên không phải chết thì cũng chính là bóp nát ngọc giản truyền tống không gian, đã rời khỏi Mê La Tinh Hải.

Sau khi tất cả mọi người tập hợp trước Thông Thiên tháp, giọng nói lạnh lùng kia lập tức vang lên lần nữa:

"Các vị, tòa Thông Thiên tháp trước mắt này có tổng cộng mười tám tầng, mỗi một tầng đều sẽ có một người giữ cửa, ai xông qua được càng nhiều cửa ải, thành tích cũng sẽ càng cao, mà trong những người các ngươi, cuối cùng chỉ có tám người đứng đầu mới có thể tiến vòa tầng tinh vực thứ tám..."

Sau khi giọng nói này vang lên, những tên thiên tài bình thường khác ở xung quanh lập tức bắt đầu nhỏ giọng bàn tán:

"Nói như vậy, chúng ta chẳng phải là đều không có cơ hội? Dựa vào chúng ta lấy cái gì đi tranh với thập đại thiên kiêu?"

Lúc này, giọng nói lạnh lùng kia lại vang lên lần nữa:

"Các vị! Mỗi một người giữ cửa ở một tầng sẽ căn cứ vào tu vi của các ngươi mà áp súc thực lực bản thân đến tỷ lệ nhất định, cho nên, trước mắt tu vi càng cao ngược lại thì càng ăn thiệt thòi!"

P/S: Ta thích nào...chương 6.. Không thấy KP đâu nữa nhỉ:)). thôi để dành sang tháng mọi người nhé, có khi Top 4 vẫn hoàn top 4 không khá hơn được mấy...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui