Nghe thấy thanh âm hào hùng kia lọt vào trong tai, tâm thần Địch Áo có chút hoảng hốt, hắn đã từng cho rằng mình không có quan hệ gì tới Thần Vực, đã từng xem Lan Bác Tư Bản chỉ là lợi dụng mình mà thôi. Nhưng vì cái gì thân ở trong tình cảnh này, từ tận đáy lòng lại dâng lên một cảm giác rung động không nói nên lời?Chẳng lẽ đây chính là đồng cảm? Hay là huyết mạch Bất Hủ Vương sinh ra cộng hưởng? Địch Áo không biết đáp án, nhưng rõ ràng cảm giác được trên vai mình lại chất thêm một trách nhiệm nặng nề.Lần lượt nhìn qua từng khuôn mặt xa lạ, Địch Áo đột nhiên cảm thấy những người này đều đáng để hắn tôn kính. Bởi vì bọn họ cũng có mơ ước, hơn nữa còn đang cố gắng bước đi trên con đường hoài bão ấy.Ngay lúc này, từ phương hướng đế đô đột nhiên truyền đến một tiếng cười vang dội: "Lan Bác Tư Bản lão huynh, hùng phong không giảm nha, ha hả, thật sự là đáng mừng."Địch Áo quay đầu lại thì thấy một nhóm người từ trong đế đô đi ra, xem ra Hoắc Phu Mạn đã biết được tin tức, tự mình chạy ra đón tiếp. Địch Áo đột nhiên nhớ tới một chuyện, bản thân mình tới nơi này chính là muốn gặp Lan Bác Tư Bản, Hoắc Phu Mạn đã biết thân phận của hắn, rồi lại nhìn ánh mắt nóng bỏng ở bốn phía, Địch Áo cảm thấy hơi khó xử."Nhất thời cao hứng mà thôi, để ngươi chê cười rồi." Lan Bác Tư Bản cười cười đáp lại, sau đó giao hoàng kim chiến kỳ giao cho một gã kỵ sĩ bên cạnh."Đi, cùng ta đi gặp Hoắc Phu Mạn." Sau đó hắn dẫn Địch Áo đi vào trong đế đô, Mạc Lâm và những người khác theo ở phía sau.Địch Áo cảm thấy rất là xấu hổ, những người đi cùng Mạc Lâm đều là thành viên Nguyên lão hội, tùy tiện đi ra một người đoán chừng cũng là Thánh giả, thế mà một gã Võ Tôn như hắn lại đi trước cả đám cường giả.Mặc dù trước đó Địch Áo đã đoán được Bất Hủ truyền thừa cực kỳ trọng yếu đối với Thần Vực, nhưng vẫn không thể ngờ được nó lại đạt tới trình độ như vậy, trong lúc nhất thời trong lòng hắn áp lực đại tăng.Mắt thấy khoảng cách đế đô càng lúc càng gần, Địch Áo không quản đám người Mạc Lâm ở phía sau có thể nghe được hay không, nhẹ giọng nói với Lan Bác Tư Bản: "Hoắc Phu Mạn đã biết thân phận của ta."Lan Bác Tư Bản đúng là ngạc nhiên, vội vàng hỏi lại: "À, chuyện khi nào?""Vài ngày trước.""Hoắc Phu Mạn đi tìm ngươi?""Ừ." Địch Áo gật đầu xác nhận.Lan Bác Tư Bản trầm ngâm một lát rồi nói: "Cũng tốt, nói thật ra chuyện này chúng ta có lỗi với Sư Tâm Vương. Không cần lo lắng, biết thì biết vậy thôi, không thể nào ảnh hưởng đến đại cục. Có ta ở đây, hắn sẽ không làm gì được ngươi đâu."Từ đầu tới cuối, Lan Bác Tư Bản không hề hỏi tại sao Hoắc Phu Mạn biết được thân phận chân thật của Địch Áo. Ngược lại còn an ủi Địch Áo không nên lo lắng làm cho hắn lại càng xấu hổ.Phía sau Hoắc Phu Mạn là một hàng võ sĩ giáp đen xếp thành quân trận chỉnh tề, khí thế nghiêm trang. Đám võ sĩ của Lan Bác Tư Bản cũng đồng loạt ưỡng ngực lên thật cao, hình như có ý phân cao thấp với đối phương.Hoắc Phu Mạn sải bước tiến lên, mỉm cười ôm Lan Bác Tư Bản một cái thật chặt, nhìn từ ngoài mặt thì hai người bọn họ rất bằng hữu lâu ngày gặp lại, nhưng Địch Áo đứng gần đó lại nghe thấy mọi chuyện không có đơn giản như vậy."Lão huynh, lừa ta nhiều năm như vậy, nói chung cũng phải khai báo cho ta một lời công đạo chứ?" Hoắc Phu Mạn kề sát bên tai Lan Bác Tư Bản nhẹ nhàng nói.Lan Bác Tư Bản bình thản trả lời: "Sẽ không để cho ngươi thất vọng."Nói chuyện với nhau vài câu, hai người Hoắc Phu Mạn và Lan Bác Tư Bản sóng vai đi vào đế đô. Địch Áo dĩ nhiên không có ngu đến mức tiếp tục đi sau hai người, mà chậm rãi lui về sau mấy bước, đi ngang hàng với đám người Mạc Lâm.Mặc dù lúc trước Lan Bác Tư Bản từng đi tới đế đô gặp gỡ Hoắc Phu Mạn, nhưng gióng trống khua chiêng như hiện tại mới là lần đầu tiên kể từ khi Thần Vực bị hủy.Điều này tương đương với lời tuyên cáo với thiên hạ, qua nhiều năm tích lũy như vậy, Thần Vực rốt cuộc chính thức bước lên sân khấu một lần nữa.Gần ngàn võ sĩ của Lan Bác Tư Bản được an bài ở lại quân doanh, các thành viên Nguyên lão hội đi theo Lan Bác Tư Bản tham gia yến hội do Hoắc Phu Mạn tổ chức. Nói là yến hội, trên thực tế chính là một quá trình.để cho mọi người quen thuộc lẫn nhauTrong bữa tiệc không tránh được có người nói lên vấn đề tham chiến, nhưng cách nhìn của Hoắc Phu Mạn và Lan Bác Tư Bản đều nhất trí, đó là chờ Nguyệt Ảnh đế quốc xuất ra lực lượng cao cấp rồi mới tính tiếp. Từ phương diện này là có thể thấy hai người kiêng kỵ Quân Đồ Minh đến mức nào, bởi vì bọn họ không biết Quân Đồ Minh đến tột cùng có chủ ý gì. Theo lý thuyết ngay khi chiến tranh vừa mới bắt đầu, thừa dịp Thần Vực và Thiên Không Thành không kịp phản ứng, dốc toàn lực tiến công Sư Tâm đế quốc mới là hành động tốt nhất.Việc Quân Đồ Minh đang làm lại giống như đang chờ đợi ba phương liên hiệp chung một chỗ vậy.Chuyện khác thường tất có quái sự, Hoắc Phu Mạn và Lan Bác Tư Bản phải cẩn thận ứng phó đề phòng bẫy rập trong đó. Trước mắt so đấu chính là kiên nhẫn, bên nào xuất ra lực lượng cao cấp đầu nhập chiến trường trước tiên sẽ chịu thiệt thòi rất lớn. Bạn đang đọc truyện được tại Hoắc Phu Mạn đã an bài ở chiến khu nam bộ số lượng Thánh giả nhất định, dự phòng tình huống bất ngờ, đồng thời cũng là vì giảm bớt tổn thất. Dĩ nhiên, Hoắc Phu Mạn và Lan Bác Tư Bản sẽ không chờ đợi quá lâu, làm như vậy sẽ không tránh khỏi bị động. Đợi đến lúc lực lượng của Thiên Không Thành chạy tới đế đô, thế lực ba phương hội hợp cùng nhau sẽ bắt đầu bàn bạc thế công. Nếu đến lúc đó Quân Đồ Minh vẫn có thể bảo trì bình thản, bọn họ sẽ hóa bị động thành chủ động, cứng đối cứng với Quân Đồ Minh.Đoạn cuộc sống kế tiếp, Địch Áo ở chung với Lan Bác Tư Bản một chỗ, dần dần quen biết với một số thành viên Nguyên lão hội. Trải qua đợt thanh tẩy lần trước, thành viên Nguyên lão hội căn bản đều là trực hệ của Lan Bác Tư Bản, thái độ nói chuyện với Địch Áo tự nhiên thân cận.Một ngày nọ, Lan Bác Tư Bản từ Vương cung của Hoắc Phu Mạn trở lại, Địch Áo đang ở cùng Mạc Lâm và một đám thành viên Nguyên lão hội tán gẫu, nhìn thấy Lan Bác Tư Bản đi tới, mọi người vội vàng đứng dậy chào đón."Địch Áo, đi theo ta." Lan Bác Tư Bản chỉ gật đầu chào những người khác, sau đó trực tiếp dắt Địch Áo đi ra ngoài."Ngài tìm ta có việc?" Ở bên ngoài hoa viên, Địch Áo chú ý tới thần sắc Lan Bác Tư Bản có phần nghiêm túc, hắn chưa từng thấy chuyện này bao giờ.Lan Bác Tư Bản nhíu mày lại thành một đường, trầm giọng nói: "Đương nhiên là có chuyện, nghe nói mấy ngày nữa ngươi sẽ đi chiến trường nam bộ?""Đúng vậy !" Lúc này Địch Áo mới nhớ tới mình quên nói chuyện này cho Lan Bác Tư Bản biết, đồng thời cũng hiểu tại sao Lan Bác Tư Bản có thái độ như thế."Ngươi nghĩ làm như vậy có thích hợp không?" Lan Bác Tư Bản nhìn chằm chằm vào Địch Áo: "Phải biết rằng ngươi bây giờ đại biểu không chỉ là một mình ngươi, mấy ngày qua ngươi cũng rõ ràng vị trí của mình trong tâm người khác rồi chứ? Chẳng lẽ Thần Vực không còn người sao? Cần ngươi tự mình đi ra chiến trường?"Địch Áo trầm mặc một hồi, sau đó ngẩng đầu nhìn Lan Bác Tư Bản: "Vậy ta nên làm gì đây?""Người trẻ tuổi có hoài bão là chuyện tốt, nhưng nhất định phải phù hợp với tình hình thực tế." Lan Bác Tư Bản thở dài nói: "Địch Áo, mặc dù tốc độ gia tăng thực lực của ngươi đã vượt ra khỏi sự tưởng tượng của mọi người. Vốn dĩ thực lực trước mắt của ngươi không thích hợp đi ra chiến trường, bây giờ chuyện ngươi cần phải làm nhất là tiếp tục tu luyện.""Tu luyện tới khi nào? Tới khi chiến tranh kết thúc sao?" Địch Áo cười cười: "Đấy không phải là cuộc sống mà ta muốn."Thật ra Địch Áo không muốn nói như vậy, trong ý nghĩ của Lan Bác Tư Bản cho dù cuộc chiến tranh này thất bại, chỉ cần Địch Áo có thể an toàn sống sót là tốt rồi. Còn có hắn tồn tại thì Thần Vực không thể nói là hoàn toàn thua cuộc, một khi Địch Áo thật sự tái hiện huy hoàng của Bất Hủ Vương An Đức Sâm, vậy thì Thần Vực vẫn còn hi vọng quật khởi. Từ một phương diện khác, Địch Áo xuất hiện đã gia tăng sĩ khí của Thần Vực rất lớn, nhưng nếu Địch Áo phát sinh vấn đề ở trên chiến trường thì sao đây? Hậu quả sẽ to lớn đến dường nào? Thần Vực tất nhiên bị đả kích trầm trọng, hậu duệ Bất Hủ truyền thừa duy nhất vẫn lạc cũng có nghĩa là hy vọng của Thần Vực tan biến vĩnh viễn.Cho nên từ góc độ của Lan Bác Tư Bản nói riêng, hoặc tất cả thành viên Thần Vực nói chung, không có người nào hi vọng Địch Áo đi ra chiến trường mạo hiểm. Nhưng Lan Bác Tư Bản cũng biết không thể ngăn cản Địch Áo được, chỉ có thể dùng phương thức nói bóng nói gió để Địch Áo tự giác loại bỏ ý niệm này đi."Tại sao lại nói như vậy? Chẳng lẽ ngươi thấy cuộc chiến này sẽ không có kết quả tốt?" Lan Bác Tư Bản cười nói."Đúng là như thế: " Địch Áo nói rất thẳng thắn: "Ta thực sự lo lắng nếu bây giờ không làm một cái gì đó, sau này cho dù muốn làm cũng không còn kịp nữa."