Thần Điêu Chi Văn Quá Thị Phi

Võ Tu Văn mơ mơ màng màng mở mắt, y nhìn khuôn mặt trước mặt, đầu óc có chút mơ hồ không rõ đây là đâu. Dương Quá nhìn Võ Tu Văn đang nằm trong lòng, đôi mắt mở to đầy sương mù, trên mặt hiện lên ý cười, thật là… đáng yêu quá mà.

Một lúc lâu sau Võ Tu Văn mới kịp phản ứng nhận ra gương mặt trước mặt không phải là ca ca của mình, mà là tiểu tử Dương Quá. Võ Tu Văn quay đầu, nhìn thấy ca ca ngồi ở bên cạnh nhìn mình. Võ Đôn Nho thấy Võ Tu Văn nhìn sang, trên mặt hiện lên chút bất đắc dĩ, tiểu tử Dương Quá kia ôm đệ đệ mình lâu như vậy cũng không chịu buông tay, mình không có cách nào khác nha, cũng không thể chém nó được.

Võ Tu Văn lườm ca ca mình một cái, rồi ngẩng đầu nhìn Dương Quá: “Cho ta xuống đi.”

Dương Quá chậm rãi ôm Võ Tu Văn đặt sang bên cạnh, trong mắt hiện lên một tia không nỡ. Sau khi đã ngồi vững, Võ Tu Văn liền nhìn Dương Quá, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười nói: “Dương Quá, tay có tê không? Có mỏi không?”

Dương Quá vươn tay nói: “Có hơi mỏi.”

Võ Tu Văn thấy trong mắt Dương Quá có chút chờ mong, trong lòng liền thở dài, kéo tay hắn qua rồi bảo: “Để ta giúp ngươi xoa một chút.” Không biết người ta ôm mình bao lâu rồi, xoa một tí coi như là thù lao đi, Võ Tu Văn thầm nghĩ. Vừa xoa vừa nghĩ, hình như Dương Quá này không giống trong nguyên tác lắm, trong nguyên tác, Dương Quá luôn là người dẻo mồm dẻo miệng mà ta?! Kỳ thật là y đã nhầm, từ nhỏ Dương Quá cũng không phải là người dẻo mồm dẻo miệng, chỉ là, ở lâu trong con phố đó, sẽ tránh không được mà có lúc phải dùng đến loại kỹ năng này. Lúc này, vì rất yêu thích Võ Tu Văn, nên hành vi và ngôn từ của hắn dĩ nhiên là không dùng cái loại thái độ đó rồi.

Mắt Dương Quá lấp lánh nhìn Võ Tu Văn đang lấy tay xoa bóp cánh tay mình, trong lòng chỉ cảm thấy ngọt như mật, kiềm không được nở nụ cười.

Võ Đôn Nho ngồi kế bên thấy Võ Tu Văn giúp Dương Quá xoa bóp, liền giật mình, trừng to hai mắt nhìn đệ đệ của mình, cho dù Dương Quá đã ôm đệ ấy cả buổi, nhưng cũng không cần thiết phải giúp nó xoa tay như vậy chứ. Sự thật là do Võ Tu Văn luôn cho rằng cả đời của Dương Quá đều phải chịu khổ, hơn nữa, về sau hắn sẽ có võ công rất cao cường, cho nên không tự giác liền đối xử với hắn tốt hơn những người khác.

Một lúc sau, Dương Quá thấy trên mặt Võ Tu Văn đã dần lấm tấm mồ hôi, mới kéo tay Võ Tu Văn ra, nói: “Chúng ta ra ngoài một chút đi.”

Võ Tu Văn có hơi mệt, nên gật gật đầu đồng ý, y vừa đứng lên thì thấy ánh mắt ai oán của ca ca nhà mình, y sửng sốt tiến lên kéo Võ Đôn Nho nói: “Ca, huynh cũng cùng đi đi.”

Lúc này trên mặt Võ Đôn Nho mới hiện lên ý cười, theo bản năng liếc Dương Quá một cái, nhìn thấy ánh mắt của hắn hoàn toàn dừng ở trên người đệ đệ mình, cảm thấy có chút thất bại, liền kéo tay đệ đệ, dẫn đầu bước ra ngoài.

Võ Tu Văn nhìn thấy hành động của ca ca mình, lúc này trong lòng mới hiểu ra là ca ca nhà mình đang ghen tị, y cảm thấy có chút dở khóc dở cười, đi theo ra bên ngoài. Bên cạnh, Dương Quá cũng nắm chặt bàn tay nhỏ bé trong tay, trong mắt hiện lên tia sáng kỳ lạ, đi thẳng về phía trước.

Đi ra ngoài khoang thuyền, một cơn gió liền thổi vào mặt, mang theo hương vị của biển. Võ Tu Văn nhìn thẳng phía trước, nhìn cảnh biển mênh mông kia, y cũng cảm thấy trong lòng thư thái hơn, nhịn không được mà mỉm cười.

“Võ Tu Văn, ngươi ra rồi!” Là tiểu cô nương Quách Phù, vốn tiểu cô nương này còn đang hờn dỗi, nhưng vừa nhìn thấy Võ Tu Văn đi ra, tâm tính vẫn còn trẻ con nên nhịn không được mà mở miệng hô.

“Ừ, ngươi đang xem cái gì?” Võ Tu Văn đi đến bên cạnh Quách Phù, y cũng không có ý đi so đo tính toán với bọn nhóc này, cho nên không đem chuyện lúc nãy để ở trong lòng.

“Ta đang xem thử còn bao lâu nữa thì đến Đào Hoa Đảo.” Tiểu cô nương thấy Võ Tu Văn đến đứng cạnh mình, hưng phấn trả lời.

“Có thể xem sao? Xem như thế nào?” Võ Tu Văn có chút nghi hoặc hỏi.

Quách Phù còn chưa kịp trả lời, đã nghe giọng của Quách Tĩnh từ phía sau truyền đến.

“Dọc theo đường đi từ Đào Hoa Đảo đến Trung Nguyên đều có ký hiệu bí mật, như vậy sẽ không bị lạc đường trên biển, căn cứ theo ký hiệu này, có thể ước chừng xem còn cách Đào Hoa Đảo xa không. Hiện tại, chắc khoảng đến chiều là chúng ta có thể đến nơi.”

Mọi người xoay người lại, nhìn thấy Quách Tĩnh và Hoàng Dung đều lên tiếng thưa dạ.

“Cha, mẹ.” Quách Phù kêu lên.

“Quách bá bá, Quách bá mẫu.” Võ Tu Văn, Võ Đôn Nho, Dương Quá thưa.

Quách Tĩnh và Hoàng Dung mỉm cười gật đầu, Quách Tĩnh nhìn bốn người đang cùng nhau chơi đùa liền vui vẻ cười nói: “Thấy bốn đứa ở chung tốt như vậy, ta và Quách bá mẫu liền an tâm.”

Lúc này, ba người Võ Tu Văn và Võ Đôn Nho, còn có Dương Quá, vẫn đang nắm tay nhau, Quách Tĩnh chú ý thấy bọn họ nắm tay, liền vui mừng cười cười.

Tiểu cô nương Quách Phù cũng nhìn theo tầm mắt của phụ thân, lúc nãy không để ý, hiện tại nhìn thấy thế không khỏi chu môi nói: “Võ Tu Văn, ta cũng muốn nắm tay ngươi.”

Võ Tu Văn sửng sốt, vội vàng buông tay hai người bên cạnh ra, cười nói: “Cái này, không tốt lắm…” Y thật sự là không biết vì sao cô nương điêu ngoa trong nguyên tác này lại thích mình như vậy nữa.

“Ta muốn nắm tay ngươi, tại sao bọn họ có thể còn ta thì không?” Quách Phù tức giận nhìn Võ Tu Văn.

“…” Võ Tu Văn có chút buồn rầu, đành phải thuận miệng đáp một câu: “Nam nữ thụ thụ bất tương thân.”

Quách Tĩnh và Hoàng Dung đứng kế bên nhìn hai người mà mỉm cười suốt, nghe được lời đáp kia của Võ Tu Văn liền không tự chủ được mà cười to.

Tiểu cô nương Quách Phù sửng sốt một chút mới ngẩng đầu lên nói: “Nữ nhân giang hồ, không câu nệ tiểu tiết.” Nói xong liền tiến lên chủ động nắm chặt tay Võ Tu Văn.

Võ Tu Văn bị lời nói của Quách Phù làm sửng sốt, đợi y kịp phản ứng, đã thấy Quách Phù dương dương tự đắc nắm lấy tay của mình rồi.

Nhất thời y cảm thấy có chút dở khóc dở cười. Nhưng dù sao người ta vẫn còn là một tiểu cô nương, hơn nữa cũng không có làm gì xấu, Võ Tu Văn cũng không so đo nữa, có chút bất đắc dĩ mặc cho nàng lôi kéo.

Ở bên cạnh, Dương Quá nhìn thấy Võ Tu Văn và Quách Phù nắm tay nhau, rồi nhìn bàn tay trống không của mình, cảm thấy hai cái tay đang nắm nhau kia vô cùng ngứa mắt, trong lòng có một loại xúc động muốn tiến lên tách bọn họ ra, cuối cùng hắn chọn quay đầu đi, không nhìn cảnh tượng kia nữa.

Quách Phù được nắm tay Võ Tu Văn, nên rất cao hứng, trên mặt đều là nụ cười hưng phấn. Hoàng Dung nhìn bộ dạng của con gái mình, nhịn không được cười lắc đầu, trong đầu hiện lên một ý niệm, nhưng nhìn đến thân hình gầy yếu kia của Võ Tu Văn lại phủ định.

Trái lại, Quách Tĩnh nhìn thấy con gái mình ở chung với mấy đứa nhóc kia rất vui, trong lòng rất là cao hứng.

“Tĩnh nhi, còn bao lâu nữa thì đến Đào Hoa Đảo?” Một giọng nói khàn khàn vang lên.

Võ Tu Văn nhìn qua, thấy một ông lão mù đang chống quải trượng, đây chắc là sư phụ của Quách Tĩnh, Kha Trấn Ác, đứng đầu Giang Nam Thất Quái. Quả nhiên liền thấy Quách Tĩnh đi qua đỡ ông, trả lời: “Sư phụ, khoảng một canh giờ nữa là đến.”

Võ Tu Văn im lặng suy nghĩ, còn một canh giờ, nghĩa là còn hai tiếng nữa. Từ khi đến nơi này, y đối với đơn vị ‘canh giờ’ này vẫn chưa quen lắm, mỗi lần như thế, y đều theo bản năng mà đổi sang giờ hiện đại.

“Đại công công, chúng ta sắp về nhà rồi!” Quách Phù nhìn thấy Kha Trấn Ác, liền buông tay Võ Tu Văn ra, chạy lên phía trước kéo tay Kha Trấn Ác, vui vẻ nói.

Võ Tu Văn âm thầm thở phào, bỗng bên cạnh lại có một bàn tay khác cầm lấy bàn tay vừa bị buông ra. Võ Tu Văn kinh ngạc quay đầu nhìn, liền phát hiện đó là Dương Quá, người mà giờ phút này vẫn dùng gương mặt không chút biểu tình nhìn biển khơi phía xa xa, chỉ là, vành tai hồng hồng kia đã làm cho Võ Tu Văn nhịn không được mà mỉm cười.

Võ Tu Văn đối với Dương Quá luôn có phần mềm lòng, đặc biệt giờ phút này nhìn thấy vành tai ửng hồng của hắn, cho nên y cũng không rút tay ra, mặc cho hắn nắm. Dương Quá phát hiện Võ Tu Văn không thu tay lại, mới buông lỏng trái tim đang khẩn trương của mình, khóe mắt, lông mày nhất thời đều mang ý cười. Võ Tu Văn thấy thếc cũng nhịn không được mà nở nụ cười lần nữa, nếu như vậy mà có thể làm cho Dương Quá vui vẻ, vậy thì có gì không tốt?

Lẳng lặng nhìn mặt biển mênh mông, gió mang theo hương vị của biển thổi vào mặt, đây là lần đầu tiên Võ Tu Văn ngồi thuyền ra khơi, tuy không khoẻ, nhưng cũng có chút hưng phấn, bỗng nhiên tay bị buông ra, Võ Tu Văn sửng sốt, lại nhìn thấy Dương Quá xoay người. Y kỳ quái nhìn một cái, cũng không nói gì, tiếp tục nhìn lũ chim nơi chân trời.

Trên vai bỗng trầm xuống, cúi đầu nhìn xuống, thì ra là một cái áo khoác, trên người cũng truyền đến sự ấm áp. Võ Tu Văn ngẩng đầu, là Dương Quá khoác cho y. Võ Tu Văn cảm thấy ấm áp trong lòng, đứng ở ngoài gió một lúc lâu như vậy cũng có chút lạnh, không nghĩ tới tên tiểu tử Dương Quá này lại là người cẩn thận như vậy.

“Cám ơn!” Võ Tu Văn chân thành nói.

Dương Quá không nói gì, chỉ nắm lấy tay y, nhưng khóe miệng khẽ nhếch lên đã cho thấy tâm tình của hắn tốt lắm.

Võ Đôn Nho đứng bên cạnh nhìn thấy một màn này không khỏi có chút ảo não, hắn sâu sắc cảm thấy mình không xứng làm một ca ca, còn không chu đáo bằng tên tiểu tử Dương Quá kia, bất quá bây giờ hắn nhìn tên tiểu tử Dương Quá kia thuận mắt hơn nhiều, dù sao người ta đối với đệ đệ mình cũng không tệ.

Ở bên cạnh, Quách Phù thấy Dương Quá cùng Võ Tu Văn ở cùng nhau, nhịn không được bĩu môi, âm thầm quyết định sẽ càng thêm ghét Dương Quá. Dương Quá nhận thấy tầm mắt mang theo chán ghét kia, mẫn cảm quay đầu, thấy ánh mắt của Quách Phù, mặt không chút thay đổi xoay đầu lại, chỉ là, tay càng nắm chặt bàn tay nhỏ bé trong tay kia hơn.

Quách Phù đi tới, kéo tay kia của Võ Tu Văn, khiêu khích nhìn Dương Quá một cái. Nhưng thấy mặt Dương Quá vẫn không chút thay đổi lại cảm thấy thất bại, ảo não chu miệng.

Võ Tu Văn hơi buồn cười nhìn Quách Phù, hỏi: “Sao vậy?”

“Không có gì.” Quách Phù hung hăng lườm Dương Quá, rầu rĩ không vui nhìn Võ Tu Văn nói.

Võ Tu Văn nhìn thấy ánh mắt thù ghét của Quách Phù, hơi kỳ quái nghĩ, sao bây giờ Quách Phù ghét Dương Quá dữ vậy nhỉ, trách không được tương lai còn chém đứt cánh tay của người ta. Nhưng nếu mình nhớ không lầm thì hình như ngay từ nhỏ Quách Phù đã thích Dương Quá rồi nha, chẳng lẽ là mình nhớ lầm sao? Võ Tu Văn có chút buồn bực nghĩ.

“Chúng ta vào trong thôi, bên ngoài gió lớn.” Dương Quá nhìn sắc mặt Võ Tu Văn, cho là y không thoải mái, kéo tay y nói.

“Tại sao phải vào, ở đây chơi.” Tiểu cô nương Quách Phù vừa thấy Dương Quá muốn kéo Võ Tu Văn đi liền cho rằng Dương Quá muốn đối nghịch với mình, càng thấy không thuận mắt, kéo tay kia của Võ Tu Văn.

Võ Tu Văn bị mỗi người kéo một tay, mà cả Dương Quá và Quách Phù đều không muốn buông, cứ dùng sức mà kéo Võ Tu Văn về phía mình. Quách Phù từ nhỏ đã luyện võ, mà Dương Quá là con trai, tuổi cũng lớn hơn nàng. Cho nên khí lực của hai bên trong khoảng thời gian ngắn cũng ngang ngửa, chỉ tội cho Võ Tu Văn ở giữa là khổ nhất.

Võ Đôn Nho ở bên cạnh nhìn sắc mặt Võ Tu Văn dần trở nên khó coi, liền bước lên phía trước đẩy hai người kia ra, đem đệ đệ ôm vào lòng, hỏi: “Không sao chứ, Văn nhi?”

Võ Tu Văn lắc lắc đầu, ý bảo mình không sao. Y kéo ca ca vào trong khoang thuyền, bị hai người kia lôi kéo nãy giờ, đầu lại choáng nữa rồi. Về phần hai người kia cứ đứng đó trừng nhau, Võ Tu Văn cũng không muốn quản, cũng không muốn xen vào.

Dương Quá nhìn sắc mặt của Võ Tu Văn, cũng ý thức được mình làm sai, vội đi theo. Về phần tiểu cô nương Quách Phù kia, hoàn toàn không biết mình đã làm sai, chỉ biết đi trách Dương Quá cứ tranh với mình mà kéo Võ Tu Văn. Nhưng nhìn thấy Dương Quá đi, cũng vội chạy theo.

Quách Tĩnh với Hoàng Dung cười cười nhìn mấy đứa nhỏ chơi đùa, cũng hơi ngạc nhiên khi thấy Quách Phù thích Võ Tu Văn như vậy, có điều, cả hai đều vui mừng khi Quách Phù có thêm vài người bạn cùng lứa để chơi đùa.

Sau khi đi vào khoang thuyền, Võ Tu Văn phải dựa vào bả vai ca ca nhà mình mà nhắm mắt dưỡng thần, Dương Quá đi vào thấy Võ Tu Văn như vậy cũng không dám nói thêm gì, chỉ ngồi ở một bên nhìn. Mà Quách đại tiểu thư của chúng ta luôn không biết nhìn sắc mặt người khác, vừa tiến vào liền bổ nhào vào cạnh Võ Tu Văn nói: “Aii, Võ Tu Văn, chúng ta đi chơi đi.”

Võ Tu Văn mở mắt ra, có điểm bất đắc dĩ nhìn vị cô nương này, nói: “Ta có chút không thoải mái, ngươi cứ đi chơi đi, hay qua kêu Dương Quá kìa, ta thấy hai người các ngươi ở chung rất tốt mà.” Kỳ thật câu cuối của Võ Tu Văn là có ý muốn trêu ghẹo, để cho quan hệ của họ có thể khá hơn một chút, ít nhất cũng tránh được vận mệnh bị đứt một tay sau này của Dương Quá.

“Ai ở chung với nó tốt chứ…”

“Ai ở chung với nó tốt chứ…”

Hai thanh âm đồng thời vang lên, Dương Quá và Quách Phù vừa nghe được lời của y liền đồng thời lên tiếng phản bác, hiện tại lại đồng thời liếc đối phương, hừ một tiếng rồi quay đầu đi.

Võ Tu Văn nhìn hai người, trong mắt hiện lên ý cười, cảm thấy hai người này sao giống mấy cặp đôi oan gia trong phim thần tượng quá. Nội dung các bộ phim không phải đều như vậy sao? Lúc đầu hai người ghét cay ghét đắng nhau, không phải sau đó lại trở thành một đôi ngọt ngào sao?

Nhưng Võ Tu Văn cũng chỉ nghĩ thôi, biết đến cuối cùng hai người kia nhất định làm thế nào cũng không nhìn nhau thuận mắt, cho nên cũng không nói gì thêm. Chỉ là, y lại nghĩ đến việc Dương Quá sau này sẽ bị đưa đến Chung Nam Sơn, chuyện này đối với Dương Quá mà nói cũng không biết là tốt hay là xấu nữa, chuyện tốt là vì hắn sẽ gặp được Tiểu Long Nữ, còn chuyện xấu là hắn ở Toàn Chân giáo sẽ bị mọi người khi dễ vô cùng thê thảm.

Võ Tu Văn nhớ trong nguyên tác khi Dương Quá bị đưa đi là do hai nguyên nhân, một là vì ba người: Quách Phù, Võ Tu Văn và Võ Đôn Nho không thích hắn, lại xảy ra một vài xung đột; còn một nguyên nhân quan trọng không kém là Dương Quá luyện Hàm Mô Công bị đám người Quách Tĩnh phát hiện. Mới bị mang đến Chung Nam Sơn học nghệ.

Kỳ thật, ngẫm lại thì Dương Quá bị tống ra khỏi Đào Hoa Đảo cũng là một chuyện tốt, bởi vì ở đây hắn căn bản cũng không học được gì, Hoàng Dung căn bản không muốn dạy hắn võ công. Đương nhiên đứng ở góc độ Hoàng Dung mà nói, cách làm của nàng cũng không sai, cái chết của Dương Khang ít nhiều cũng liên quan rất lớn tới họ, lấy cái đầu thông minh của Hoàng Dung mà nghĩ, dạy Dương Quá võ công hoàn toàn chính là dưỡng hổ gây họa.

Hơn nữa, Võ Tu Văn cũng không muốn can thiệp quá nhiều đến sự phát triển của thế giới này, y nghĩ ở thời điểm thích hợp có thể sẽ giúp Dương Quá một tay, y cũng không cho rằng Dương Quá ở lại Đào Hoa Đảo là tốt cho hắn, cho nên mình chỉ có thể sống cạnh ca ca. Về phần Dương Quá, y cũng chỉ đành bất lực.

Nghĩ đi nghĩ lại một lúc, Võ Tu Văn dần dần ngủ thiếp đi, thân thể cũng chầm chậm  trượt xuống, Võ Đôn Nho cảm giác được, vội vàng ôm y vào trong ngực, một bên ý bảo Dương Quá đem một bên cái chăn đắp cho Võ Tu Văn. Quách Phù thấy Võ Tu Văn đã ngủ, mà nàng từ nhỏ hiếu động, chưa được một lát liền đứng dậy đi ra ngoài, chỉ để lại ba người Dương Quá ở bên trong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui