Thần Điêu Chi Văn Quá Thị Phi

Võ Tu Văn dắt hai tiểu hài tử đến viện của Quách Tĩnh, từ xa đã nhìn thấy Võ Tam Thông đứng ở nơi đó nhìn ra bên này, nhìn thấy mình, liền nở nụ cười.

“Cha.” Võ Tu Văn đi đến trước mặt Võ Tam Thông, khẽ kêu một tiếng.

Võ Tam Thông không dám tin nhìn chằm chằm Võ Tu Văn, sau đó gật gật đầu đáp lại, trong mắt thậm chí còn đọng hơi nước do kích động mà ra. Điều đó khiến cho Võ Tu Văn cũng cảm thấy một chút phức tạp trong lòng, y vốn nghĩ rằng, nếu chỉ là vì một tiếng ‘cha’ này, mà khiến cho ai nấy đều chạy đến tìm mình, vậy thì cứ kêu đi, giống như kiếp trước vậy, cũng chẳng mất miếng thịt nào. Hơn nữa… Ông ta vốn chính là phụ thân của thân thể này.

“Đi thôi.” Võ Tu Văn nói khẽ, dắt hai tiểu hài tử đi vào bên trong.

Mấy người đang ở bên trong hiển nhiên cũng nghe được tiếng kêu vừa rồi của Võ Tu Văn, khuôn mặt đều hiện lên nét tươi cười, Quách Tĩnh lại càng hài lòng gật đầu, Quách Tương và Quách Phá Lỗ đã buông tay Võ Tu Văn ra để chạy đến bên người hai vợ chồng Quách Tĩnh.

“Đều ngồi xuống đi.” Quách Tĩnh dùng vẻ mặt tươi cười nói.

Quách Tương tránh khỏi tay Hoàng Dung, chạy đến bên người Võ Tu Văn, chớp đôi mắt to của mình, nói: “Đại ca ca, muội muốn ngồi cạnh huynh.”

“Tương nhi, không được càn quấy.” Quách Tĩnh ngoắc ngoắc nữ nhi của mình, ý bảo cô bé lại chỗ mình.

Quách Tương bĩu môi không thuận theo, chỉ nhìn Võ Tu Văn. Lúc này bên trái Võ Tu Văn là Võ Tam Thông, còn bên phải là Võ Đôn Nho, không còn chỗ trống nữa, nếu Quách Tương muốn ngồi, một trong hai người kia phải đổi vị trí mới được. Quách Tĩnh thấy Quách Tương không chịu qua, sắc mặt liền trầm xuống. Võ Tu Văn  thấy thế, liền ôm lấy Quách Tương, đặt cô bé ngồi lên đùi của mình, cười nói: “Được thôi, tiểu Quách Tương ngồi ở trên đùi của đại ca ca đi.” Lại nhìn thấy khuôn mặt Quách Tĩnh hiện lên thần sắc không đồng ý, y liền nói: “Quách bá bá, không sao cả, Tương nhi rất đáng yêu, con rất thích.”


Lúc này sắc mặt Quách Tĩnh mới dịu xuống, nhìn vẻ mặt hưng phấn của nữ nhi, nói: “Tương nhi, ngồi ở trên người đại ca ca không được nghịch ngợm, nếu không đại ca ca sẽ không thể ăn được gì cả, biết chưa?”

Quách Tương thấy phụ thân đồng ý, liền vui vẻ gật đầu. Võ Tu Văn dùng một tay ôm lấy tiểu Quách Tương, còn tay kia thì gắp rau vào chén, tiểu Quách Tương cũng có một chén nhỏ của riêng mình, cũng nghiêm túc tự mình ăn, Võ Tu Văn gắp rau cho cô bé, cô bé liền cười tươi nói “Cảm ơn”.

Bữa cơm này hẳn là do Hoàng Dung làm, ăn rất ngon, cuối cùng mọi thứ trên bàn đều bị mọi người quét sạch. Sau khi ăn xong, người hầu liền dọn dẹp xuống dưới, rồi đem trà lên thay. Võ Tu Văn ôm lấy tiểu Quách Tương, nhìn cô bé bưng ly trà nhỏ chậm rãi uống, nước không nóng lắm, cho nên cũng không sợ bỏng.

“Văn nhi, đệ rất thích đứa nhỏ sao?” Võ Đôn Nho đột nhiên mở miệng hỏi, ánh mắt kín đáo nhìn Võ Tu Văn và Quách Tương.

Võ Tu Văn sửng sốt, ngẩng đầu nhìn ánh mắt sâu thẳm của đại ca, nói: “Đúng vậy, Tương nhi rất đáng yêu.” Quách Tương đang ngồi trong lòng Võ Tu Văn, nghe thấy y nói vậy, liền vui vẻ nói: “Muội cũng rất thích đại ca ca nha.” Liền được Võ Tu Văn đáp lại bằng nụ cười tươi đầy dịu dàng.

Võ Đôn Nho nhìn hai người, ánh mắt sâu thẳm nhìn không ra tia cảm xúc gì, không biết đang suy nghĩ cái gì, mà bàn tay đặt ở bên người lúc nắm chặt lúc thì thả lỏng.

Trên mặt Võ Tam Thông vẫn lộ vẻ tươi cười, còn vì vừa rồi Văn nhi kêu ông một tiếng ‘cha’ mà cao hứng, không hề phát giác ra dị trạng của Võ Đôn Nho. Trình Anh ngồi ở bên cạnh Võ Đôn Nho hiển nhiên là đã nhận ra, trên mặt liền hiện lên một tia lo lắng.

Võ Tu Văn do tối hôm qua ngủ không ngon, buổi sáng lại là bị đánh thức sớm, cho tới trưa cũng không có chút yên tĩnh, cho nên ăn uống no đủ liền cảm thấy mỏi mệt, thần sắc cũng có chút mệt mỏi. Hoàng Dung là người cẩn thận, hiển nhiên liền phát hiện ra, thân thiết nói: “Văn nhi,  thân thể con không tốt, đi về nghỉ ngơi trước đi.”

Bà vừa nói xong, mọi người cũng chú ý tới sắc mặt Võ Tu Văn không tốt, Võ Tam Thông ngồi ở bên cạnh sốt ruột thúc giục: “Mau đi về phòng nghỉ ngơi đi, thân thể quan trọng hơn.” Quách Tương cũng từ trên người Võ Tu Văn bò xuống, lo lắng nhìn y.


Võ Tu Văn cũng không chối từ, đứng lên nói: “Con đi trước.” Gật đầu rồi xoay người đi ra ngoài.

Trong phòng, mọi người nhìn bóng dáng đơn bạc của Võ Tu Văn, thần sắc đều tỏ ra khác thường.

Võ Tu Văn xoa xoa mi tâm, không hiểu tại sao, y luôn cảm thấy lần này từ sau khi quay trở về đầy đều có cảm giác bất an, y thở dài một hơi, không biết có phải do đã lâu không quay về hay không, mà ngay cả đại ca nhà mình đều làm y có cảm giác xa lạ, chỉ mong… đó chỉ là ảo giác của mình mà thôi.

Đi vào viện, vừa định mở cửa ra, Võ Tu Văn liền nhận ra có người đang ở trong phòng của mình, hơi thở quen thuộc kia, khiến cho ánh mắt của Võ Tu Văn như sáng lên, vội vàng đẩy cửa ra, liền thấy bóng dáng màu đen quen thuộc đang nằm trên giường. Nhìn thấy trên khăn trải giường màu xanh nhạt có dính chút đỏ sậm, nụ cười trên mặt Võ Tu Văn liền cứng đờ, y đóng cửa lại, vội vàng đi đến bên cạnh giường.

Vào lúc Võ Tu Văn tiến vào viện, Dương Quá đã tỉnh lại, nhưng tiếng bước chân quen thuộc bảo cho hắn biết đó là Văn nhi, cho nên thân thể buộc chặt lại thả lỏng ra. Đợi Võ Tu Văn đi đến bên cạnh giường, mới mở to mắt ra, từ trong lòng ngực lấy ra một cái bình bằng bạch ngọc, đưa cho Võ Tu Văn.

Võ Tu Văn không nhận lấy, chỉ ngồi xuống ở bên giường, nhìn vết đỏ sậm trên giường, tay y run rẩy cởi bỏ quần áo Dương Quá ra. Dương Quá bắt lấy tay y, an ủi: “Chỉ là mấy vết thương nhỏ, không cần lo lắng.”

Võ Tu Văn tránh khỏi tay hắn, nghiêm mặt không để ý tới hắn, cởi bỏ y phục màu đen bên ngoài ra, trên áo lót màu trắng ở phía trong, ở vị trí giữa ngực là một mảnh đỏ, quần áo gần trái tim bị rách tơi tả, lộ ra huyết nhục đỏ tươi bên trong. Võ Tu Văn lấy kim sang dược loại tốt nhất ra, rắc lên trên vết thương. Sau đó dùng tay lau đi hơi nước trong mắt, miệng vết thương này, nếu sâu thêm hơn một chút, sẽ thương tổn tới tim, suýt chút nữa mình đã không thể gặp lại người này nữa rồi.

Dương Quá chăm chú nhìn Võ Tu Văn, sau đó mở bình bạch ngọc ra, đổ một viên thuốc màu nâu nên trong ra, đưa tới bên miệng Võ Tu Văn. Võ Tu Văn dùng vải trắng sạch băng bó vết thương cho Dương Quá, sau đó kiểm tra toàn thân Dương Quá thêm một lần nữa, phát hiện không có vết thương nào khác, lúc này y mới yên lòng. Dương Quá vẫn đưa tay về phía y, cũng không ngại mệt, Võ Tu Văn nãy giờ vẫn không để ý đến hắn, hiện tại đã kiểm tra xong rồi, yên lòng rồi mới chịu uống thuốc, sau đó y đi đến chỗ chiếc bàn rót chén nước để nuốt thuốc xuống. Sau đó lại rót thêm một chén nữa, đi đến bên giường, giúp Dương Quá uống nước.


“Có đói không? Ta cho người mang ít thức ăn tới.” Võ Tu Văn khẽ hỏi.

“Ta không đói.” Dương Quá cầm lấy tay Võ Tu Văn, nhắm mắt lại.

Võ Tu Văn thấy vẻ mặt mệt mỏi của hắn, đang định bò lên giường ngủ với hắn một lúc, nhưng cởi bỏ áo khoác, trong bụng liền truyền đến một trận đau nhức. Võ Tu Văn hô to một tiếng, ôm bụng té trên mặt đất. Dương Quá nghe được tiếng vang liền mở mắt ra, sợ hãi nhảy xuống giường, miếng vải trắng trước ngực vì động tác đột ngột của hắn mà rỉ máu, Dương Quá cũng không quan tâm, liền ôm Võ Tu Văn đặt lên giường, nhìn sắc mặt y tái nhợt, trên mặt đều là mồ hôi.

“Văn nhi, ngươi làm sao vậy?” Dương Quá lo lắng hỏi.

Võ Tu Văn cuộn mình, chỉ cảm thấy trong bụng giống như có thứ gì đó đang chạy loạn khắp nơi, khiến y rất đau đớn, rốt cuộc nhịn không được mà rên rỉ ra tiếng. Dương Quá sốt ruột, lại không biết nên làm như thế nào cho phải. Lúc này vợ chồng Quách Tĩnh đẩy cửa tiến vào, thấy tình huống như vậy, sắc mặt đều biến đổi. Hoàng Dung bước nhanh về phía trước, bắt lấy cổ tay Võ Tu Văn, thăm dò, rồi nhìn vết máu trước ngực Dương Quá, cuối cùng vẫn hướng về phía Quách Tĩnh nói: “Tĩnh ca ca, huynh tới vận công, đem độc trùng trong cơ thể Văn nhi bức ra.”

Quách Tĩnh và Hoàng Dung đặt Võ Tu Văn ngồi ngay ngắn, vẻ mặt Quách Tĩnh hiện lên vẻ nghiêm túc, từ bàn tay chậm rãi truyền nội lực vào cơ thể Võ Tu Văn tìm kiếm mục tiêu, nhưng không nghĩ tới, mới một lúc, thần sắc Võ Tu Văn không những không dịu đi, mà còn càng thêm thống khổ. Tay của Hoàng Dung vẫn đặt trên cổ tay Võ Tu Văn, cảm nhận được biến hóa trong cơ thể y, liền biến sắc, hướng Quách Tĩnh lắc đầu, nói: “Tĩnh ca ca, dừng lại.” Rồi nhìn Dương Quá ở bên cạnh nói: “Quá nhi, con tới.”

Quách Tĩnh lui ra sau, nghi hoặc hỏi: “Dung nhi, sao vậy?”

Hoàng Dung không trả lời, chỉ nói với Dương Quá: “Vận công đem cổ trùng trong bụng Văn nhi bức ra.”

Dương Quá gật đầu, đặt bàn tay lên lưng Võ Tu Văn, rồi nhắm mắt lại, nghiêm túc cảm thụ tung tích của con sâu trong người y. Quách Tĩnh và Hoàng Dung đều khẩn trương nhìn, không dám phát ra bất kỳ thanh âm gì, cho đến nửa nén nhang sau, Võ Tu Văn mới hét lớn một tiếng, há mồm phun ra một ngụm máu đen, bên trong rõ ràng còn có một con sâu đang vặn vẹo thân mình.

Sâu mới vừa ra ngoài liền muốn chạy trốn, Hoàng Dung nhanh tay lẹ mắt, liền phóng một cây ngân châm vào thân con sâu. Võ Tu Văn lại phun ra một ngụm máu tươi, thần sắc cũng không còn đau đớn nữa, mềm nhũn đổ về phía sau. Thần sắc của Dương Quá lúc này cũng tái nhợt, bôn ba suốt một đêm, hơn nữa lại bị thương, vừa rồi đều cố gắng chống đỡ. Nhưng hiện tại thấy vẻ mặt an tường của Võ Tu Văn, trong lòng cũng thả lỏng, lập tức lâm vào hôn mê, nhưng vẫn không quên ôm chặt lấy Võ Tu Văn vào trong lòng mà che chở.


Hoàng Dung thấy cảnh này, yên lặng thở dài, lấy một cái bình nhỏ từ trong người ra, đổ ra hai viên thuốc màu trắng ngà ra, đó chính là Cửu Hoa Ngọc Lộ Hoàn, thánh phẩm chữa thương của Đào Hoa Đảo, đút vào miệng hai người, rồi đắp chăn cho bọn họ, sau đó xoay người đi ra ngoài với Quách Tĩnh.

“Dung nhi, vừa rồi vì sao đổi thành Quá nhi? Nó đang bị thương mà.” Quách Tĩnh nghi hoặc hỏi.

Hoàng Dung còn đang suy nghĩ về cảnh tượng vừa rồi, trong lòng có chút xúc động, nghe thấy Quách Tĩnh hỏi, liền nói: “Muội tất nhiên biết là Quá nhi đang bị thương, cho nên ngay từ đầu mới để cho huynh lên, nhưng nội lực của huynh vừa tiến vào trong cơ thể Văn nhi, chẳng những không bức được độc trùng ra, mà ngược lại còn gây thống khổ cho Văn nhi. Đây là vì nội lực của huynh thiên về dương cương, hơn nữa huynh không quen thuộc phương hướng vận hành nội lực của Văn nhi, cho nên tốc độ chậm không nói, còn gây thêm thống khổ cho nó. Nhưng Quá nhi thì khác, nó và Văn nhi tu luyện nội công cùng phái, hơn nữa lại từng song tu, đối với nó thì Văn nhi đã vô cùng quen thuộc, cho nên muội mới đổi thành nó.”

Quách Tĩnh gật gật đầu, thấy Hoàng Dung nhíu mày, hỏi: “Dung nhi, sao vậy? Chẳng lẽ thân thể chúng xảy ra chuyện gì sao?”

Hoàng Dung lắc đầu, nói: “Không phải, độc trong người Văn nhi đã được giải trừ, nhưng giải dược kia quá nguy hiểm, nếu như không có Quá nhi, độc trong người Văn nhi không những không giải được, mà còn phải chịu đau đớn đến chết, xem ra Quá nhi chỉ nghĩ đã lấy được giải dược, chứ không nghĩ tới còn có phải làm thêm một bước này. May là cuối cùng cũng qua nguy hiểm. Về phần vết thương trên người Quá nhi, dưỡng một hai ngày liền không sao nữa.”

“Vậy muội còn lo lắng gì nữa?” Quách Tĩnh khó hiểu hỏi.

Hoàng Dung dừng bước, nhìn Quách Tĩnh hỏi: “Tĩnh ca ca, huynh cảm thấy tình cảm của hai đứa nó thế nào?”

Sắc mặt Quách Tĩnh trầm xuống, nói: “Bọn chúng ở cùng một chỗ nhiều năm như vậy, cảm tình tốt là chuyện đương nhiên, nhưng cũng không phải loại tình cảm dị dạng kia được, bọn chúng còn trẻ, đang phạm phải sai lầm, chúng ta làm trưởng bối hẳn là nên giúp bọn chúng sửa chữa. Về sau bọn chúng sẽ minh bạch chúng ta làm thế đều vì muốn tốt cho bọn nó.”

Trong lòng Hoàng Dung hiện lên một tia sầu lo, nhưng nhìn thần sắc kiên định Quách Tĩnh bên cạnh, cũng chỉ biết thở dài trong lòng, không nói gì thêm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận