Thần Điêu Hiệp Lữ

Chu Bá Thông ồ một tiếng, không hỏi thêm, vì biết rằng có hỏi, Dương Quá cũng chẳng chịu nói rõ.Quách Tương thấy Lão Ngoan đồng gãi đầu gãi gáy, vẻ mặt bối rối, thì bỗng thương thương lão, đến bên cạnh lão, hỏi nhỏ:- Chu lão gia tử, rốt cuộc nhất định tiền bối không chịu đi gặp Anh Cô ư? Chúng ta sẽ cùng nghĩ cách cầu đại ca ca truyền thụ bộ chưởng pháp ấy cho tiền bối, được chứ?Chu Bá Thông thở dài, nói:- Đấy là chuyện hồ đồ thời trẻ của ta, nói ra thật xấu hổ.Quách Tương nói:- Sợ gì kia chứ? Tiền bối cứ nói ra, sẽ thấy dễ chịu hơn là cất giữ trong lòng. Vãn bối nói cho tiền bối hay, khi vãn bối làm gì sai, gia gia má má hỏi đến, vãn bối không hề giấu, họ mắng chửi cho một trận là xong. Còn nói dối quanh co, chối cãi dù được, nhưng sau đó trong lòng lại rất khổ sở. Như lần này vãn bối tự đi chơi, gia gia má má nhất định sẽ giận lắm, nhưng đằng nào cũng đi rồi, vãn bối sẽ không giấu họ.Chu Bá Thông thấy nàng nhất mực hồn nhiên vô tà bèn nhìn nàng, nói:- Được, để ta kể câu chuyện hồ đồ thời trẻ của ta cho cô nương nghe, nhưng không được cười ta đấy.Quách Tương nói:- Ai lại đi cười tiền bối?Nàng kéo tay Lão Ngoan đồng, thân thiết dựa vào bên người lão, nói:- Tiền bối cứ coi như đang kể chuyện cổ tích, hoặc chuyện của người khác vậy. Lát nữa, vãn bối cũng sẽ kể một chuyện xấu vãn bối đã làm cho tiền bỠnghe.Chu Bá Thông nhìn khuôn mặt nhỏ anh tú của nàng, cười nói:- Cô nương mà cũng làm việc xấu ư?Quách Tương nói:- Dĩ nhiên, tiền bối cho rằng vãn bối không làm gì sai ư?Chu Bá Thông nói:- Được vậy cô nương hãy kể trước một việc ta nghe coi.Quách Tương nói:- Đâu chỉ một việc, mười việc tám việc kể cũng được. Đây có một quân sĩ gác thành ban đêm ngủ quên, phụ thân vãn bối sai trói lại, bảo sẽ chém đầu làm gương cho kẻ khác. Vãn bối thấy y đáng thương, nửa đêm mới lén thả y ra, bảo y mau mau trốn đi. Phụ thân cả giận, sai gọi vãn bối tới, định đánh cho một trận. Một chuyện khác, có một nữ hài tử nhà nghèo nọ rất mê cái vòng đeo tay bằng ngọc của mẫu thân vãn bối, vãn bối liền lấy trộm của mẫu thân đem cho người kia. Mẫu thân vãn bối bị mất cái vòng, cứ đi tìm nháo lên, vãn bối buồn cười quá, nhưng không nói ra. Về sau nói ra, mẫu thân cho qua, nhưng tỷ tỷ của vãn bối lại đến nhà kia đòi lại cái vòng.Chu Bá Thông thở dài, nói:- Mấy chuyện cô nương kể, so với chuyện hồ đồ của ta, thì chẳng đáng gì.Rồi lão kể lại chuyện năm xưa theo sư huynh Vương Trùng Dương sang nước Đại Lý, bái kiến Đoàn Hoàng gia, sau đó Lưu quý phi học võ nghệ của lão, rồi hai người cùng làm chuyện hồ đồ với nhau, Lưu quý phi si mê lão, tiếp đó lão tránh mặt, Đoàn Hoàng gia thì nổi giận, bỏ cả ngai vàng, xuất gia đi tu, nhất nhất kể hết cho Quách Tương và Dương Quá nghe.Quách Tương ngẩn người nghe, thấy Lão Ngoan đồng rất ngượng ngùng, bèn hỏi:- Đoàn Hoàng gia trừ Lưu quý phi, còn có bao nhiêu phi tần?Chu Bá Thông nói:- Đoàn Hoàng gia tuy không có ba ngàn phi tần như thiên tử Đại Tống, nhưng trong tam cung lục viện cũng có đến vài chục nàng hậu phi.Quách Tương nói:- Úi chao! Đoàn Hoàng gia có những mấy chục hậu phi, tiền bối thì một vị phu nhân cũng không có, lẽ ra Đoàn Hoàng gia phải nghĩ tình bằng hữu, đem Lưu quý phi tặng tiền bối mới đúng.Dương Quá gật gật đầu, nghĩ: "Tiểu cô nương này không câu nệ lễ giáo thế tục, nói rất hợp ý ta". Chu Bá Thông nói:- Hồi ấy Đoàn Hoàng gia cũng có nói như vậy, nhưng Lưu quý phi là người y vô cùng tâm ái, vì chuyện ấy mà y chẳng thiết làm hoàng đế, bỏ đi tu, đủ thấy ta có lỗi với y đến mức nào.Dương Quá đột nhiên nói xen vào:- Nhất Đăng đại sư xuất gia đi tu là do đối xử không phải với Chu lão huynh, chứ không phải tại lão huynh có lỗi với đại sư, chẳng lẽ lão huynh không biết hay sao?Chu Bá Thông lấy làm lạ, hỏi:- Y có gì mà bảo là đối xử không phải với ta?Dương Quá nói:- Kẻ khác đả thương nhi tử của lão huynh, Nhất Đăng đại sư thấy chết mà không cứu.Chu Bá Thông mấy chục năm nay thủy chung không biết Anh Cô từng có con với lão, nghe Dương Quá nói vậy thì lấy làm lạ, vội hỏi:- Nhi tử nào của ta?Dương Quá nói:- Tiểu đệ cũng không rõ lắm, chỉ nghe Nhất Đăng đại sư và Anh Cô nói thế.Rồi thuật lại lời Nhất Đăng đại sư nói ở bên đầm Hắc Long.Chu Bá Thông đột nhiên nghe nói lão có một đứa con thì như sét đánh ngang tai, sững sờ không nói nên lời, trong lòng nửa bi thương, nửa hoan hỉ, nghĩ Anh Cô mấy chục năm trời một mình chịu khổ, thì lão càng cảm thấy có tội và thương Anh Cô.Dương Quá thấy Lão Ngoan đồng như thế, nghĩ thầm: "Vị tiền bối này cũng là người chung tình như ta, ta còn tiếc gì mười bảy chiêu Ám nhiên tiêu hồn chưởng?". Bèn nói:- Chu lão tiền bối, đệ sẽ diễn toàn bộ pho chưởng pháp cho lão huynh xem, chỗ nào chưa được, mong lão huynh chỉ điểm cho.Rồi miệng nói tay múa, diễn liền mười bảy chiêu từ đầu đến cuối, riêng chiêu "Diện vô nhân sắc", do chàng đang mang mặt nạ, nên chưa hiển thị, chàng chỉ nói cách biến hóa, Chu Bá Thông thông thuộc "Cửu âm chân kinh", có thể lĩnh hội được ngay. Hai chiêu "Hành thi tẩu nhục" và "Cùng đường mạt lộ" thì lão không ngộ nổi yếu chỉ của chúng.Dương Quá giảng lại vài lần, Chu Bá Thông vẫn không hiểu. Dương Quá thở dài, nói:- Chu lão tiền bối, mười lăm năm trước, nội tử và tiểu đệ chia tay, tiểu đệ tuơng tư sầu khổ, mới sáng tạo pho chưởng pháp này. Lão tiền bối vô lo vô nghĩ, tiêu dao khoái lạc, dĩ nhiên không sao lĩnh hội và thấm thía nỗi ưu tư ẩn chứa trong đó.Chu Bá Thông nói:- Ồ, phu nhân của huynh đệ sao lại chia tay với huynh đệ? Nàng ta vừa xinh đẹp, vừa tốt bụng, huynh đệ chung tình tương tư, làm sao có thể trách huynh đệ?Dương Quá không muốn nhắc lại việc Tiểu Long Nữ bị Quách Phù phóng nhầm độc châm, chỉ kể sơ qua việc Tiểu Long Nữ trúng độc, được Nam Hải thần ni mang đi cứu chữa, mười sáu năm mới được tái hợp, chàng đêm ngày một dạ khổ tư, chỉ mong nàng bình an trở về, cuối chàng nói:- Vãn bối chỉ mong được gặp lại nàng, dù bắt vãn bối phải chịu ngàn vạn nhát dao đâm chém cũng cam lòng.Quách Tương vốn không ngờ việc tương tư lại khổ sở đến như vậy, bất giác hai hàng lệ ứa ra, nàng nắm tay Dương Quá, dịu dàng nói:- Cầu trời phù hộ cho đại ca ca cuối cùng được gặp lại đại tẩu!Dương Quá từ ngày xa Tiểu Long Nữ đến giờ, hôm nay mới được nghe một lời an ủi chân tâm thành ý, trong lòng rất cảm kích, lời này hẳn cả đời chẳng quên, bèn thở dài, đứng dậy, vái Chu Bá Thông một cái, nói:- Chu huynh, cáo từ!Đoạn cùng Quách Tương sánh vai đi ra.Quách Tương đi mấy bước, ngoảnh lại nói:- Chu lão tiền bối, đại ca ca của tiểu nữ thương nhớ phu nhân của mình như thế nào, Anh Cô của tiền bối cũng thương nhớ tiền bối y như vậy. Tiền bối nỡ lòng nhất quyết không chịu đi gặp Anh Cô hay sao?Chu Bá Thông giật mình, tái mặt. Dương Quá nói nhỏ:- Tiểu muội tử, đừng nói nữa. Mỗi người một chí hướng, nhiều lời cũng vô ích.Hai người một chim điêu, thong thả đi ngược trở lại con đường đã tới.Quách Tương nói:- Đại ca ca, nếu muội hỏi chuyện phu nhân, đại ca ca sẽ không đau lòng chứ?Dương Quá nói:- Không, vả lại chỉ vài tháng nữa, ta đã có thể gặp lại nàng.Nói câu này, trong lòng náo nức vô cùng: "Chỉ vài tháng nữa thôi, mình quả thật sẽ được gặp Long nhi ư?". Quách Tương nói:- Đại ca ca làm sao quen biết phu nhân?Dương Quá liền đem chuyện hồi nhỏ mình cô khổ lênh đênh thế nào, tại cung Trùng Dương học nghệ, bị sư phụ cùng đồng môn khi vũ ra sao, làm cách nào chạy vào tòa cổ mộ, được Tiểu long Nữ thu dung, lâu ngày sinh tình, rồi trải qua bao nhiêu gian nan đau khổ mới kết thành phu phụ ra sao, kể lại cho Quách Tương nghe, tránh nhắc đến mấy cái tên Quách Tĩnh, Hoàng Dung, Lý Mạc Sầu.Quách Tương im lặng nghe, rất xúc động trước thâm tình của Dương Quá, cuối cùng nàng nói:- Cầu trời phù hộ cho đại ca ca cuối cùng được gặp lại đại tẩu, không bao giờ phân li nữa.Dương Quá nói:- Đa tạ tiểu muội tử, ta vĩnh viễn ghi nhớ mối hảo tâm của muội. Sau này gặp thê tử, ta cũng sẽ nói cho nàng biết.Nói đến đây, giọng chàng nghẹn ngào.Quách Tương nói:- Mỗi năm đến ngày sinh nhật của muội, mẫu thân và muội đều thắp nhang khấn trời, mẫu thân bảo muội khấn thầm ba điều tâm nguyện, muội lắm khi nghĩ chán chẳng ra. Ngày sinh nhật năm nay, muội đã nghĩ ra rồi, sẽ mong đại ca ca sớm được đoàn tụ với phu nhân.Dương Quá nói:- Thế còn hai điều tâm nguyện ka?Quách Tương mỉm cười, nói:- Muội không thể nói cho đại ca ca biết được.Đúng lúc ấy, bỗng có tiếng gọi to:- Dương huynh đệ, đợi ta với!Chính là giọng của Chu Bá Thông. Dương Quá cả mừng, quay lại, thấy Chu Bá Thông chạy như bay, gọi:- Dương huynh đệ, ta nghĩ lại rồi, huynh đệ hãy mau đưa ta đi gặp Anh Cô.Quách Tương vui mừng nói:- Có thế chứ, lão tiền bối không biết người ta chờ mong tiền bối khổ sở thế nào đâu.Chu Bá Thông nói:- Sau khi hai ngươi đi rồi, ta nghĩ lại lời của Dương huynh đệ, càng nghĩ càng đau lòng. Nếu không đi gặp Anh Cô, chắc từ nay sẽ không thể ngủ yên. Ta phải đích thân hỏi Anh Cô cho rõ mọi chuyện mới được.Dương Quá và Quách Tương thấy Lão Ngoan đồng thật lòng chịu đi, thì cả mừng.Cứ như tính cách của Chu Bá Thông, thì phải đi gặp Anh Cô ngay lập tức, nhưng trời đã tối, Quách Tương cũng đã mệt mỏi, thế nên ba người một điêu ngồi tựa gốc cây mà ngủ. Sớm hôm sau họ đi, chưa quá giờ Tị, đã đến bên đầm Hắc Long. Anh Cô và Nhất Đăng đại sư thấy Dương Quá quả nhiên mời được Chu Bá Thông đến thì cả mừng. Anh Cô trống ngực đập dồn, xúc động không nói nên lời.Chu Bá Thông tới trước mặt Anh Cô, nói to:- Anh Cô, hài nhi của hai ta lúc sinh ra, trên đỉnh đầu có một cái xoáy hay là hai cái?Anh Cô ngẩn người, không ngờ hai người xa nhau từ thời trẻ, khi về già mới gặp nhau, đầu tiên lão lại hỏi một câu không liên quan gì, bèn đáp:- Có hai cái xoáy.Chu Bá Thông vỗ tay sung sướng, nói:- Hay lắm, vậy là nó giống ta, đúng là một đứa bé thông minh.Rồi lão thở dài, lắc đầu, nói:- Tiếc rằng không còn nữa!Anh Cô nửa buồn nửa vui, không nhịn được nữa, khóc òa lên. Chu Bá Thông vỗ nhẹ lưng Anh Cô, an ủi:- Đừng khóc, nín đi nào!Quay sang Nhất Đăng, nói: FULL.vn- Đoàn Hoàng gia, ta cướp mất thê tử của đại sư, đại sư không chịu cứu sống con ta, vậy là hòa, từ nay không nhắc chuyện cũ.Nhất Đăng chỉ Từ Ân nằm dưới đất, nói:- Đây là hung thủ đã giết con của Chu huynh, Chu huynh hãy giáng cho hắn một chưởng, đánh chết hắn đi!Chu Bá Thông nói:- Anh Cô, hãy tới mà hạ thủ!Anh Cô nhìn Từ Ân, nói nhỏ:- Không có hắn, kiếp này thiếp đã chẳng bao giờ còn được gặp lại tướng công, huống hồ người chết chẳng thể sống lại, vì niềm vui hôm nay, mọi nỗi oán khổ trước đây hãy quên hết cho rồi!Chu Bá Thông nói:- Nói rất đúng, vậy chúng ta tha cho hắn!Từ Ân thương thế cực nặng, chỉ còn một hơi thở cuối cùng, lúc này nghe Chu Bá Thông và Anh Cô đều nói tha cho y tội giết con họ thì rất cảm kích, không còn lưu luyến gì nữa, nói thều thào:- Đa tạ hai vị.Rồi nhìn về phía Nhất Đăng, nói:- Đa tạ sư phụ thành toàn.Lại nhìn sang phía Dương Quá, nói:- Đa tạ thí chủ tân khổ.Rồi nhắm hai mắt, tắt thở.Nhất Đăng đại sư miệng niệm Phật hiệu, chắp tay cúi mình, nói:- Từ Ân, Từ Ân, hai ta danh tuy sư đồ, nhưng thực ra là bằng hữu, hơn hai chục năm bên nhau không rời. Cùng nhau tu luyện, hôm nay ngươi vãng sinh cực lạc, lão nạp vừa hỉ vừa bi.Đoạn cùng Dương Quá, Quách Tương bắt tay đào hố mai táng cho Từ Ân.Chu Bá Thông và Anh Cô bốn mắt nhìn nhau, thực chưa biết nói từ chuyện gì.Dương Quá nhìn mộ phần của Từ Ân, nhớ lại tình cảnh trong ngôi nhà tranh giữa núi tuyết, đêm tân hôn của chàng với Tiểu Long Nữ, Từ Ân đã phát điên lên thế nào, một vị đại sư võ học lừng lẫy giang hồ với ngoại hiệu Thiết chưởng công, cuối cùng đã trở về lòng đất, chàng không khỏi cảm khái.Anh Cô lấy trong bọc ra hai con linh hồ, nói:- Dương công tử, đại đức sâu nặng, lão phụ nhân thẹn không có gì báo đáp, xin tặng công tử hai con vật này.Dương Quá nhận một con, nói:- Chỉ cần một con, xin nhận thịnh tình.Nhất Đăng nói:- Dương hiền điệt, hãy nhận cả hai con linh hồ, nhưng đừng giết chúng, chỉ cần chích chân của chúng lấy huyết, mỗi ngày uống một chén nhỏ, lệnh hữu dù bị nội thương nặng mấy, cũng sẽ chóng lành.Dương Quá và Anh Cô cùng mừng rỡ, nói:- Nếu không phải giết linh hồ thì hay quá!Dương Quá nhận hai con linh hồ, bái biệt với Nhất Đăng, Chu Bá Thông và Anh Cô. Anh Cô nói:- Công tử lấy xong huyết Cửu vĩ linh hồ, cứ việc thả chúng ra, chúng sẽ tự biết đường về.Chu Bá Thông đột nhiên nói xen vào:- Đoàn Hoàng gia, Anh Cô, chúng ta hãy cùng đến Bách Hoa cốc của ta, ta sẽ chỉ huy bầy ong cho mà xem, ta lại mới học được một bộ chưởng pháp mới, hi hi, tài tình vô cùng. Dương huynh đệ, sau khi chữa trị cho bằng hữu, huynh đệ cùng tiểu muội tử cũng đến đó chơi cho vui một thể.Dương Quá cười, nói:- Lúc ấy nếu không bận việc gì, vãn bối xin đến lĩnh giáo ba vị tiền bối.Nói rồi cúi mình thi lễ cáo biệt.Hai con linh hồ đưa mắt long lanh nhìn Anh Cô, kêu líu ríu đáng thương, Anh Cô nói:- Dương công tử sẽ tha mạng cho các ngươi, làm gì ồn lên thế!Quách Tương đưa tay xoa đầu hai con linh hồ, mỉm cười an ủi chúng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận